Thiếu nữ vừa cao trào, thân thể trắng nõn đáng yêu phiếm hồng, tuy rằng mất mặt trước Cố Hành không phải lần đầu tiên, nhưng cô vẫn cảm thấy e thẹn.
Ai ngờ giây tiếp theo, Cố Hành bôi mật dịch vừa mới bẳn ra lên bộ ngực mềm mại.
“A… đừng mà…” Thân thể Mộ Dung Nguyệt không thể chịu được sự trêu chọc này của anh.
Đầṳ ѵú ướt nhẹp, ngay sau đó Cố Hành cúi đầu cắn lấy đầṳ ѵú mυ'ŧ vào, hai tay đè ép bộ ngực tạo ra khe rãnh thật sâu khiến mật dịch chậm rãi chảy vào trong.
“A… ưm ưm…” Tiếng rêи ɾỉ của thiếu nữ vô cùng phóng đãng, giống như gợn sóng tìиɧ ɖu͙© ngày càng mãnh liệt mênh mông.
Cảm giác tê dại ngứa ngáy dưới hạ thể càng thêm rõ ràng, cô vặn vẹo thân thể muốn càng nhiều, không chỉ muốn ngực được thỏa mãn, cả người cô đều muốn.
Nhưng Cố Hành không cho cô, cố tình trêu chọc cô rơi nước mắt.
Cố Hành lại lần nữa bế Mộ Dung Nguyệt lên, đi tới phòng thay quần áo, nơi đó đặt một chiếc gương vô cùng lớn, Mộ Dung Nguyệt thấy mình trong gương, vẻ mặt xuân tình nhộn nhạo, mái tóc đen nhánh hỗn độn, cả người đều là dấu vết sau hoan ái.
Cô xấu hổ nhắm mắt, lại nghe thấy Cố Hành ôm mình từ phía sau, bên tai nói: “Nguyệt Nhi, nhìn xem anh chiếm hữu em thế nào?!”
Mộ Dung Nguyệt lắc đầu, quá xấu hổ, sao lại có thể…
Nhưng Mộ Dung Nguyệt đã bị Cố Hành kéo qυầи ɭóŧ chữ T xuống, cường ngạnh nâng một chân cô lên đặt trên giá để đồ, cứ như vậy, hạ thể xinh đẹp hiện lên rõ ràng trong gương.
Huyệt khẩu ướŧ áŧ vô cùng, đôi môi âʍ ɦộ cũng vì tư thế lúc này mà hơi mở ra, thậm chí có thể nhìn thấy vách tường co rút.
Hôm nay Cố Hành có chút xa lạ nhưng lại khiến Mộ Dung Nguyệt không nhịn được muốn tới gần anh hơn, ai bảo anh là Cố Hành, là người cô thích vô cùng.
Nhưng lúc này, Mộ Dung Nguyệt nào dám nhìn gương, trong gương cô chính là một cô gái phóng đãng.
“Ưm… không muốn…”
Nghe thấy cô từ chối, Cố Hành cởϊ qυầи, giải thoát dã thú giữa hai chân, Cố Hành dùng tay xoa bóp mông trắng vểnh lên của cô, côn ŧᏂịŧ lớn nhẹ nhàng cọ qua huyệt khẩu ướŧ áŧ.
“A…”
Muốn, rất muốn, côn ŧᏂịŧ kia cắm vào trong nhất định là rất thoải mái.
Mộ Dung Nguyệt cắn môi, cô chỉ sợ mở miệng ra sẽ thốt ra những lời cầu hoan phóng đãng.
“Nguyệt Nhi, nơi này của em, từ nay về sau chỉ được có một mình anh thôi.”
Một tay Cố Hành phủ lên ngực cô, lời nói muốn cô thừa nhận, sau này mỗi phút mỗi giây mỗi khắc, mỗi ngày mỗi năm, thậm chí là cả đời này, đời đời kiếp kiếp.
Mộ Dung Nguyệt ngoan ngoãn gật đầu, ý thức dần trở nên mơ hồ, tiểu huyệt rất muốn được lấp đầy.
“Ngoan, mở mắt ra sẽ thỏa mãn em.”
Nghe thấy Cố Hành nói, lông mi cô run rẩy mở mắt.
Chỉ thấy qυყ đầυ lớn kia cắm vào bên trong tiểu huyệt, huyệt khẩu từng chút một được căng ra, có thể thấy rõ thịt non bên trong đang có tiết tấu nuốt lấy côn ŧᏂịŧ thô dài.
Rõ ràng đây không phải lần đầu tiên, nhưng trơ mắt nhìn thứ này cắm vào bên trong mình, Mộ Dung Nguyệt vừa khẩn trương lại vừa thẹn thùng, cảm xúc phức tạp hơn nhiều so với lần đầu tiên, tay nhỏ chống lấy tủ đồ, khẩn trương đến cứng đờ.
“A…” Rõ ràng vừa rồi đã nới lỏng tiểu huyệt, bây giờ lại chặt thành như vậy, Cố Hành tất nhiên cũng hiểu rõ tâm tình ngượng ngùng và khẩn trương của cô, nhưng bảo bối của anh, anh muốn cho cô biết hàng đêm anh chơi cô như thế nào, muốn cô không thể rời khỏi anh.
Cố Hành mạnh mẽ động eo, côn ŧᏂịŧ lớn phá vỡ tầng tầng lớp lớp thịt mềm ngăn cản, thẳng tới đỉnh hoa tâm.
Quả nhiên, cảm xúc bây giờ so với ngón tay sung sướиɠ hơn nhiều.
“A…” Cố Hành trầm thấp thở dài.
“A ~~” Thiếu nữ ngọt ngào rêи ɾỉ, so với nhịp tim Cố Hành ngày càng ăn khớp nhịp nhàng.
“Nguyệt Nhi, nhìn xem.”
Trong gương, thân thể người đàn ông cao lớn đè lên phía sau thiếu nữ điêm cuồng ra vào, côn ŧᏂịŧ mỗi lần đều chạm tới đỉnh hoa tâm. Bộ ngực mềm mại của thiếu nữ cũng bị tùy ý xoa bóp đến đỏ hồng, khuôn mặt kiều mị giống như đóa hoa nở rộ trong tìиɧ ɖu͙©, mềm mại ngọt ngào, chạm một cái là nước rơi bốn phía.
Cô ở trong gương, dâʍ ɭσạи như vậy, tuy rằng rất đau nhưng cũng vô cùng thoải mái.
“A… a a…”
“Không… dừng lại… anh Cố Hành… mau dừng lại…” Cô sẽ hỏng mất.