Hòn Đảo Nhỏ Kế Tiếp

Chương 13: Cô thật ngoan

Rất nóng.

Hòn đảo nhỏ gần xích đạo vào mùa mưa, sau khi đóng hết cửa thông gió thì trong đại sảnh đích thị là một cái l*иg hấp lớn.

Hòa An mặc áo lặn, quần áo khít chặt trên người anh, tư thế nửa quỳ để chống đỡ cho hai tay của Bối Chỉ Ý, một lúc sau, mồ hôi trên trán anh không tiền mà tuôn ra như suối.

“Bắt buộc không thể động sao?” Bối Chỉ Ý bắt đầu cảm thấy hối hận tại sao ban nãy mở thư xong lại giơ hai tay lên, nếu không làm vậy Hòa An đã thoải mái hơn rồi.

“Không thể động.” Hòa An cười khổ, “Đây là bột phấn virus, chúng ta cần khống chế phạm vi rơi của nó.”

Kiến trúc Đông Nam Á phần lớn là cửa thông khí, khe cửa sổ rất lớn, lỡ đâu phiêu tán ra ngoài, bọn họ không cách nào gánh nổi hậu quả.

Vì hiện nay còn chưa cách nào xác định được đây có phải thật sự là bột phấn quả thầu dầu không hay chỉ là uy hϊếp đơn thuần như trong thư ghi, trên đảo lại nhiều người như vậy, không thể mạo hiểm được.

Bối Chỉ Ý khẽ hít cánh mũi, lớp vải bao miệng cô bỗng động đậy.

Nguyên nhân cô không hề sợ hãi không phải vì không có cảm giác chân thật, mà là vì Hòa An, dưới hoàn cảnh tình huống rõ rành rành thế nhưng vẫn lựa chọn xông vào.

Dưới hoàn cảnh này, anh vẫn nghĩ cách để làm giảm phạm vi tổn hại đến mức nhỏ nhất.

Người như vậy, người đàn ông vừa trạc ba mươi, cả đời này đã phải trải qua những gì mới có thể bình tĩnh và thiện lương đến vậy đây.

“Nhắm mắt!” Hòa An đột nhiên thô thanh lớn tiếng.

Vốn đã nóng rồi, bị ánh mắt cô nhìn chằm chằm càng nóng hơn.

Khoảng cách sinh ra cái đẹp, tựa như bỏ qua chút khoảng cách này, hai người vốn luôn khắc chế bản thân, cảm xúc bắt đầu lan tỏa bốn phương.

Bọn họ không thể động đậy.

Cô sớm đã đặt vé máy bay, chỉ cần lên thuyền, sau này họ sẽ không còn giao thoa nào nữa.

Lực hấp dẫn khác phái chỉ là bước đầu tiên khi ở chung, hai người họ chưa từng nghĩ sẽ tiến thêm một bước nữa.

Cô rất tốt, anh cũng không tồi, nhưng chỉ vậy thôi.

Chỉ là dưới tình huống thế này, thậm chí còn không cam đoan được họ sẽ sống sót rời khỏi căn phòng này, nhưng anh biết mình có chút mất khống chế.

Hoocmone nam tính vào đường cùng sẽ toát ra mạnh mẽ nhất.

Anh nhìn Bối Chỉ Ý trước mắt khẽ nhắm mắt, dáng vẻ vẫn luôn ngoan ngoãn như thế.

Cô rất ít khi hỏi nguyên nhân, sau khi đến đây, hầu hết những chuyện mà anh nói cô làm, đều sẽ an tĩnh nghiêm túc hoàn thành, sau đó lui vào một góc, mỉm cười nhìn mọi người cười đùa.

Cảm giác tồn tại của cô rất thấp, nhưng ai cũng phát hiện từ sau khi cô đến đây, căn cứ sạch sẽ hơn rất nhiều, đống đồ ngổn ngang lộn xộn trong kho đều được xếp lại rất cẩn thận, giấy vệ sinh luôn đầy đủ, thức ăn trong tủ lạnh chưa bao giờ là thiếu.

Thật ra cô, muốn được khẳng định và khen ngợi, một lời khen thuận miệng của Victor thôi cũng đủ để hai mắt cô cong thành vầng trăng khuyết.

“Em…sau này về rồi đừng như vậy nữa.” Anh nghe thấy bản thân không thể khống chế nổi mà lên tiếng, bọn họ từ lúc bắt đầu đã không có cơ hội nào rồi.

Nếu như bột phấn là thật, thiết bị chữa bệnh trên hải đảo này vốn không thể chống đỡ nổi đến khi chuyên gia đến, hai người họ chết là chuyện không thể nghi ngờ, còn nếu bột phấn là giả, năm ngày sau cô sẽ rời đi, trở về quê mẹ của anh, cô tuyệt sẽ không liên lạc lại với anh, mà anh, vẫn còn chuyện quan trọng đang chờ.

Dù cho không cam lòng, dù cho tâm tâm niệm niệm, làm xong những chuyện kia rồi, anh có còn mệnh để bay đến Trung Quốc theo đuổi cô không.

Ngay lúc bắt đầu, trời đã chú định khả năng bọn họ bên nhau là bằng không.

Nhưng lúc này cô ở trước mặt anh, cái trán trắng nõn vì quá nóng mà dần ửng hồng, tóc ướt sũng, mắt khép lại, vì những lời anh nói mà hàng mi rung rung.

Cô thật ngoan, dù thẹn thùng ngần ấy nhưng vẫn nghe theo lệnh anh không dám động.

“Tôi không biết tại sao em lại lựa chọn hòn đảo này để làʍ t̠ìиɦ nguyện viên.” Trong bảng đăng ký của cô ghi rất qua loa, chỉ nói đến để học tập bảo vệ môi trường.

Từ trước đến nay anh vốn rất coi trọng nội dung trong đơn đăng kí, cô có thể được gia nhập căn cứ, chẳng qua là nhờ Victor nhường.

“Một số người đến đây là vì thật lòng yêu quý và muốn bảo vệ môi trường, tựa như Sakura vậy, số khác thì muốn khảo nghiệm thực tế của nghề nghiệp, giống Itani.” Hòa An ngừng lại, lý trí bắt anh phải nói những lời này, dùng chính giọng điệu của mội người đội trưởng, cưỡng ép nghiến răng nghiến lợi, “Nhưng tôi lại thấy em là kiểu thứ ba, đến đây vì muốn trốn tránh cuộc sống.”

Lông mi Bối Chỉ Ý run rẩy.

“Em vẫn sẽ về, trốn cũng vô ích.” Hòa An nhìn chằm chằm hai hàng mi của cô, “Vậy nên, sau này về rồi đừng như vậy nữa.”

“Em phải học cách từ chối, học cách làm việc phải tranh công, có nhiều chuyện đừng làm quá hoàn mỹ, vậy nên những lúc cần thiết, em phải học cách lười biếng.

“Không phải là em không hợp ở nhiều chỗ, chỉ là em quá nghe lời.”

Quá dễ để bắt nạt.

Cô gái dễ bắt nạt như thế này, vào lúc xem mắt nhất định sẽ rất được chào đón.

Đàn ông luôn thích bảo vệ, cô nhỏ bé mềm mại không có tính công kích như vậy, hẳn là rất dễ tìm được một đối tượng kết hôn như ý.

Lông mi khẽ rung của Bối Chỉ Ý bỗng nhúc nhích, lúc này đây, khóe mắt đỏ lên, một giọt nước chảy ra từ khóe mắt cô.

Tất cả mọi xúc cảm của cô đều không tiếng động, vui vẻ, sợ hãi, đau đớn, tủi thân, thậm chí là khóc.

Nước mắt được đà càng mãnh liệt rơi xuống, Hòa An trơ mắt nhìn bả vai cô vô cùng vô cùng bị khắc chế chợt rung động khe khẽ, rồi nhanh chóng dừng lại.

Anh còn chưa kịp dặn cô đừng động, đừng hít khí thì cô đã tự ngăn bản thân mình lại rồi.

“Được.” Thanh âm của cô mang theo tiếng nức nở, nhưng nước mắt thì ngừng hẳn.

Hai mắt vẫn còn nhắm lại, nhưng hô hấp gắng gượng vững vàng.

Tim Hòa An, nháy mắt bất thình lình siết chặt.

“Em…” Anh nghèo từ, “Em mở mắt đi.”

Đột nhiên cảm thấy bản thân thật xấu xa, rõ ràng là thích cô ngoan ngoãn như vậy, còn rất hưởng thụ sự nghe lời của cô, nhưng vẫn cưỡng ép bản thân nghiêm mặt dạy cô phải học cách từ chối.

Nếu anh ở bên, cô vốn không cần miễn cưỡng bản thân phải làm những chuyện này.

Đáng tiếc là, bọn họ không có nếu…

Anh thất bại, nhìn cô mở mắt ra, đôi mắt đỏ rực ẩm ướt.

Cô nhìn anh, mí mắt khép hờ.

Ngầm hiểu lòng nhau.

Anh chưa từng hận những từ đó như lúc này.

***

Itani giữa đường quay lại môt chuyến, vẫn còn mặc đồ lặn đứng cách cửa sổ.

Hòa An và Bối Chỉ Ý không thể nói lớn được, vậy nên hầu như chỉ mỗi Itani nói.

Người này ngày thường thần thần bí bí, thoạt nhìn như một vị bác sĩ thú y không đáng tin cậy, lúc này giọng nói cứ run rẩy, lộn xộn cả lên.

“Victor vẫn đang ở bến tàu chờ điều động, tên đưa tin bị A Cái bắt được cũng bị Victor áp tải ngay bến tàu.

“Em nghĩ mọi chuyện chỉ là giả thôi, tên đưa tin kia còn không có biện pháp phòng hộ gì.”

“Hai người đừng lộn xộn chứ! Dù là giả cũng không được động! Nói không chừng là thật đấy, mà cũng không chừng là liều lượng không đủ, tóm lại Hòa An anh mỗi ngày đều đi tìm đường chết còn chưa chết mà, nhất định sẽ không sao đâu.”

“Miss Bối cũng đồng ý với tôi là sẽ tìm Sakura nói chuyện mỗi ngày rồi cơ mà, vậy nên hẳn là cũng không sao cả.”

“Anh nhìn cô ấy ngày thường nói chuyện nhỏ như muỗi, hô hấp thì như con nít thế kia, nhất định không hít vào bao nhiêu đâu.”

“Không sao, không sao đâu.”

Đến cuối cùng cũng không biết là ai đang an ủi ai nữa.

“Tuần cảnh khoảng bốn giờ nữa sẽ đến đây, hôm nay biển không có gió, sẽ không có chuyện ngoài ý muốn đâu.”

“Anh xem, vận may của hai người tốt như vậy, bây giờ là mùa mưa lại không có gió, vậy nên nhất định sẽ không có chuyện gì.” ríu rít không ngừng.

“Phiền.” Hòa An nhỏ giọng hừ một cái.

Hai người họ rất lâu không lên tiếng, anh thì không biết nên nói gì, còn Bối Chỉ Ý trời sinh đã ít nói.

Bối Chỉ Ý chớp chớp mắt.

“Em sao vậy?” Anh chau mày.

Hai gương mặt bị vải che ướt hơn phân nửa, vậy nên anh không nhìn rõ sắc mặt Bối Chỉ Ý lắm.

Gương mặt cô hơi ửng hồng, động tác chớp mắt thoạt có hơi yếu ớt.

Tim Hòa An lộp bộp một tiếng, lưng không tự giác thẳng tắp.

“Tôi…váng đầu, còn hơi buồn nôn.” Bối Chỉ Ý nói rất khẽ, nói xong cơn buồn nôn lại xông lên, lông mày cô chau lại thật chặt.

Cô cố nhịn xuống, ép lại cảm giác cuồn cuộn đáng ghét này.

Cô nghĩ mình có thể bị cảm nắng rồi, nhưng tình trạng lúc này lại quá giống với những miêu tả ban nãy của Hòa An, cô nhìn thoáng qua anh.

“Thật sự xin lỗi.” Cô lại xin lỗi trong vô thức.



Hòa An thiếu chút nữa là chửi tục rồi.

“Em chỉ bị cảm nắng thôi.” Anh rất kiên định, “Tác dụng của bột phấn không thể nhanh như vậy được.”

Thoạt nhìn thì trông anh thật sự bình tĩnh, chỉ là ngay cả anh còn không ý thức được bản thân bắt đầu nói tiếng Anh.

Thốt ra tiếng mẹ đẻ thế này, nghĩa rằng là anh cũng rất sợ.

Bối Chỉ Ý khẽ ‘ừm’ một tiếng, không muốn vạch trần anh.

Nội dung phong thư kia lúc này bắt đầu chậm rãi ăn mòn đầu cô, tâm tình mơ hồ từ sự gắn kết thân mật giữa hai người cuối cùng cũng phản ứng kịp—-cô, thật sự có thể sẽ chết.

Thật sự sẽ chết tha hương ở nước ngoài, một hòn đảo mà không ai biết sao.

Chỉ vì xé mở một phong thư, liền nhận lấy cái chết.

“Bọn họ sẽ đưa thi thể của tôi về nhà sao?” Cô nói rất nghiêm túc, nghĩ nghĩ lại phủ nhận, “Chết vì nhiễm độc virus nhất định sẽ không thể đưa về nước được, vậy hỏa tán xong sẽ được đem về chứ.”

“…” Đồng tử của Hòa An co rút cực nhanh.

“Tôi vốn nghĩ rằng mình không sợ chết cơ đấy.” Khoảnh khắc Hòa An xông vào nói rằng bột phấn có vấn đề, cô thật sự đã nghĩ như vậy.

Cuộc sống sau khi về nước đã trở thành bất biến.

Đôi khi cô cảm thấy chết cũng có là gì đâu, dù sao thì tồn tại thôi đã rất mệt rồi.

Nhưng khi cảm giác choáng váng, buồn nôn bắt đầu xuất hiện, cô phát hiện ra cô vẫn rất sợ, ngoài sợ ra, còn có cả không cam lòng.

“Tôi đến đây hai tháng, còn chưa học bơi được, ngay cả lặn cũng chưa từng.”

Sakura từng nói, nơi đây là địa điểm lặn tốt nhất, mà cô trong hai tháng này, đến bờ biển còn ít khi tới.

“Thậm chí tôi còn chưa đến phòng tập thể thao của căn cứ nữa.”

Càng nghĩ càng cảm thấy bản thân sống thật vô dụng.

Nơi này có thể sẽ trở thành nơi mai táng cho cô, nhưng cô lại quen thuộc mỗi chợ rau, phòng bếp và phòng học mà thôi.

“Vậy, hỏa táng xong là có thể đưa về nước được đúng chứ.” Cô lo lắng nghĩ, cảm thấy vẫn nên lo đến vấn đề thực tế trước đã.

Cô cũng đâu thể cứ vô thanh vô tức biến mất khỏi thế giới thế này được, cô sống vốn đã an tĩnh lắm rồi, không muốn ngay cả khi chết đi cũng an tĩnh đến thế.

“…” Hòa An hít thật sâu, cố gắng khống chế lại du͙© vọиɠ của chính mình.

“Em câm miệng.” Anh bắt đầu ra lệnh, “Rồi nhắm mắt lại.”

“Em chỉ cảm nắng mà thôi.” Anh nhấn mạnh.

Thật lâu thật lâu sau, lâu đến độ Bối Chỉ Ý bắt đầu cưỡng ép sự buồn nôn đang cuồn cuộn xông lên, cô cảm nhận được bả vai Hòa An rung động.

“Không sao đâu.” Anh nói, “Nếu chết, cũng là cùng chết.”

Tác giả có lời muốn nói:

Itani: …Hello??

——

Bưu kiện virus độc rất hay xuất hiện trông phim Mỹ nhé, phương pháp xử lý thông thường là đóng tất cả cửa thông gió lại, bịt mặt bằng vải có nước (khăn trải bàn, khăn mặt, khăn ăn đều được), sau đó, bất động, chờ đặc công võ trang đầy đủ đến, xác định thành phần của bột phấn mới có biện pháp tiếp ứng khác.

Nếu như thật là bột phấn Ricin, cơ bản chính là chờ chết.

Đương nhiên, chúng ta còn chưa nhập V, không thể chết vậy được!(*)

Lời của Min:

(*) Ý là truyện chưa vào Vip của Tấn Giang nên nhân vật chính nhà chúng ta không thể chết được ấy mà=))