Uông Vĩnh Chiêu uống trà, ăn bánh nướng áp chảo sau đó vẫn dẫn ngựa rời đi trong đêm khuya. Đợi đi đến cuối còn đường nhỏ hắn quay đầu lại thấy trong bóng đêm mơ hồ có bóng dáng phụ nhân kia vẫn đứng bên cửa. Khóe miệng hắn không nhịn được hơi nhếch lên.
Rốt cuộc, hắn là phu quân của nàng phải không? Trên đời này làm gì có phụ nhân nào không thuận theo phu quân của mình chứ?
*******
Ngày thứ hai vào giờ ngọ, nha hoàn mang theo hai xe ngựa đồ lặt vặt tới: có những thứ lớn như chăn, vải vóc, nhỏ thì có kim chỉ, toàn bộ đều được chuẩn bị đầy đủ.
Hai nha hoàn kia cũng không lớn, tầm 12,13 tuổi. Đợi Trương Tiểu Oản hỏi qua thì quả nhiên một người 13 và một người 12.
Lúc này Hồ nương tử đã đi, Trương Tiểu Oản nhận được bức thư Uông Hoài Thiện gửi cho nàng và đốt đi sau đó dội nước trôi đến bùn đất trong hậu viện, biến thành đất trồng rau.
Lúc này nàng nhìn hai tiểu nha đầu diện mạo xinh đẹp trước mặt, một người tên là Liễu Lục, một người tên là Liễu Hồng.
Hai cái tên này đều dễ nghe, tuổi nhìn thì nhỏ nhưng bản lĩnh lại không nhỏ. Từ vẩy nước quét nhà đến bổ củi nhóm lửa, giặt quần áo nấu cơm, không gì bọn họ không biết. Uông Vĩnh Chiêu thật là quá chu đáo với con trai của nàng.
Trong lòng Trương Tiểu Oản hờ hững nhưng bề ngoài vẫn cười nhìn hai tiểu nha đầu nhìn có vẻ cực kỳ hiểu lễ này.
Các nàng cong gối hành lễ với Trương Tiểu Oản, thấy nàng chưa lên tiếng thì vẫn giữ tư thế kia chưa lên tiếng, thoạt nhìn rất dịu ngoan khiến người ta thương. Trương Tiểu Oản cũng không biết hai nha đầu này Uông Vĩnh Chiêu tìm được ở đâu. Chắc hắn đã phí sức thật lớn mới tìm được hai người này.
“Được, đều đứng dậy đi, nhìn có vẻ mềm mại thế này liệu có làm được việc không?” Trương Tiểu Oản hơi hơi híp mắt, khóe miệng mang theo tươi cười nhưng trong mắt vẫn có chút nghi hoặc.
“Nếu phu nhân không tin thì chỉ cần xem tiểu nhân và Liễu Hồng muội muội làm việc là được.” Nha đầu Liễu Lục kia nói chuyện thì đỏ mặt nhưng thái độ vẫn tự nhiên hào phóng.
Trương Tiểu Oản không nhịn được cười ra tiếng, “Được, đúng là nha đầu sảng khoái, ta thích người thế này.”
Nói xong nàng đứng lên dắt tay bọn họ nói, “Mau mau đi theo ta thu dọn mọi thứu cho tốt. Ta còn ít vải tốt muốn chọn làm cho tiểu công tử của các ngươi vài món y phục mới.”
Bên kia Uông Vĩnh Chiêu nhận được hồi báo của hạ nhân, biết Trương Tiểu Oản thích hai nha đầu tay chân lanh lẹ kia thì khóe miệng hơi nhếch lên.
Đợi hạ nhân lui ra, Hứa sư gia cũng ngồi trong phòng nghĩ một lát mới mở miệng, “Nghe như lời ngài thì vị phu nhân này cực kỳ thông tuệ, sợ là……”
“Cho dù biết được ý đồ của ta thì sao?” Uông Vĩnh Chiêu không cho là đúng nói, “Cho dù đứa nhỏ kia có khả năng sẽ không thích các nàng thì ta cũng chỉ thử một chút. Nếu hắn thích thì đó chính là theo ý hắn.”
Sư gia nghe xong thì vuốt râu hỏi, “Ngài muốn cùng hắn thân cận, chẳng nhẽ không còn cách khác?”
“Có biện pháp nào tốt hơn sao?” Uông Vĩnh Chiêu đặt bút luyện chữ, đợi viết được non nửa tờ giấy hắn mới ngẩng đầu nhàn nhạt nói, “Mỗi ngày hắn đều làm bạn với Tĩnh thế tử, ta muốn thấy hắn cũng khó, sao có thể thân cận?”
“Cái này……”
“Đừng có cái này cái kia, sư gia, đây chỉ là chút ý tốt của người làm phụ thân như ta. Ngày sau nếu hắn thích thì tất nhiên là tốt, nếu không thích thì cho mẹ hắn thêm hai người giúp việc là được. Nếu hắn thật sự theo vị tiên sinh kia đọc sách thánh hiền, hiểu chút đạo lý thì sẽ tự biết đây là ý tốt của ta.” Uông Vĩnh Chiêu vung tay lên, ý bảo sư gia đừng nói nữa. Sau đó hắn lập tức chuyên chú luyện chữ của mình.
*******
Buổi chiều cách một ngày Lưu Nhị Lang đại giá quang lâm, đưa ngân lượng và gạo thóc dầu muối tới. Ông ta ôn hòa nói với Trương Tiểu Oản, “Còn một phần ta đã cho người đưa đến chỗ phụ mẫu ngươi, cứ yên tâm.”
Lúc này nha hoàn bưng trà lên, Lưu Nhị Lang uống một ngụm rồi thở dài nói, “Trà ngon!”
Trương Tiểu Oản cười cười chẳng nói gì. Lưu Nhị Lang cũng không lắm để ý, chỉ uống xong trà rồi mang người đi luôn, để lại Liễu Hồng và Liễu Lục cảm thán với Trương Tiểu Oản, “Cữu lão gia đưa đến nhiều đồ quá, thật là hào phóng.”
Trương Tiểu Oản hơi hơi mỉm cười nói với các nàng, “Cái này lại khiến các ngươi bận hơn rồi.”
“Phu nhân đừng nói thế, đây không phải việc bọn tiểu nhân nên làm sao?” Nói xong hai người đã nhanh tay nhanh chân dọn đồ đạc.
Trương Tiểu Oản đứng dưới cửa hiên nhìn bọn họ bận rộn, ánh mắt vẫn nhu hòa.
Đợi qua mấy ngày, lúc trời chiều Liễu Lục đang kho thịt nấu cơm thì Uông Vĩnh Chiêu lại cưỡi ngựa tới, lần này mang theo cả Giang Tiểu Sơn.
Giang Tiểu Sơn là kẻ ngốc, hắn cầm tay nải đi tới cửa đã liên thanh gọi Trương Tiểu Oản, “Đại thiếu phu nhân, đại thiếu phu nhân, Đại công tử tới thăm ngài.”
Nhìn vẻ mặt tươi cười của hắn, Trương Tiểu Oản đứng dưới mái hiên của nhà chính mỉm cười hỏi, “Đã ăn cơm chưa?”
“Còn chưa.” Giang Tiểu Sơn vò đầu, quay đầu lại nhìn Đại công tử vẫn dừng phía sau rồi lại nhìn Trương Tiểu Oản cười hắc hắc nói, “Đây là Đại công tử thay ngài tìm thuốc thoa tay, nghe nói thật sự rất linh nghiệm, chỉ bôi nửa tháng thì tay kia sẽ, sẽ……”
“Sẽ làm sao?” Trương Tiểu Oản tiến lên đón lấy đồ trong tay hắn rồi cười hỏi.
“Chính là da thịt non mịn.” Giang Tiểu Sơn nhỏ giọng nói xong thì cúi thấp đầu.
Trương Tiểu Oản cười nhìn hắn một cái sau đó hành lễ với người phía sau, “Đại công tử.”
“Ừ.”
“Đại công tử đã dùng bữa tối chưa?” Trương Tiểu Oản mỉm cười hỏi. Nụ cười kia Giang Tiểu Sơn tự nhận là có chút quan tâm vui sướиɠ.
“Chưa.”
“Vậy cùng ăn luôn nhé?” Trương Tiểu Oản ôn hòa cười nhìn hắn nói, ánh mắt nàng cũng nhu hòa đón ánh mắt Uông Vĩnh Chiêu nhìn lại, không tránh không lui, cực kỳ bình tĩnh.
“Ừ.” Uông Vĩnh Chiêu liếc nhìn nàng một cái sau đó đi vào chính phòng.
Sau bữa tối Uông Vĩnh Chiêu chưa đi mà lệnh cho Giang Tiểu Sơn nấu nước trà mang ra. Hắn ngồi với Trương Tiểu Oản ở trong viện nhìn một tia sáng hoàng hôn cuối cùng biến mất nơi chân trời. Chờ đến đêm tối buông xuống Uông Vĩnh Chiêu mới nói, “Đốt đèn.”
Giang Tiểu Sơn ở phía sau lập tức đốt sáng đèn của nhà trước và ngoài cửa. Uông Vĩnh Chiêu ngẩng đầu nhìn nhìn không trung, lúc này hắn chưa nhìn thấy ngôi sao nên nghiêng đầu tìm lời nói với phụ nhân kia, “Đợi đến ngày được nghỉ tắm gội là hắn sẽ được về nhà.”
“A?” lúc này Trương Tiểu Oản đang nhìn bầu trời, vừa nghe được lời này thì đầu tiên ngơ ngác nghiêng người nhìn về phía hắn.
Uông Vĩnh Chiêu nhìn thấy bộ dáng ngây ngốc có chút đáng yêu khó có được này của nàng thì cũng hòa hoãn biểu tình trên mặt, ngữ khí cũng ôn hòa hơn, “Qua mấy ngày nữa Hoài Thiện sẽ có thể về nhà thăm ngươi. Thế tử nói từ nay cứ nửa tháng là hắn có thể về nhà vấn an ngươi một lần.”
“Cái…… Cái gì?” Trương Tiểu Oản thật sự không thấy thư từ nói gì, miệng nàng lúc này không nhịn được lắp bắp. Nếu không phải Uông Vĩnh Chiêu bình thường không thích nói đùa thì nàng còn cho rằng hắn đang dỗ dành nàng.
“Qua mấy ngày nữa hắn có thể về nhà.” Uông Vĩnh Chiêu nói xong thì cho rằng sẽ nhìn thấy biểu tình mừng rỡ như điên của nàng nhưng đợi một lúc rồi lại chỉ thấy nàng chậm rãi trầm xuống, gương mặt bình tĩnh không gợn sóng.
“Sao nào? Hắn có thể trở về thăm ngươi mà ngươi không vui sao?” Ánh mắt Uông Vĩnh Chiêu dần lạnh xuống.
“Không,” Trương Tiểu Oản nằm ở trên ghế, chậm rãi lắc lắc đầu, “Quá vui nên không vui nổi nữa.”
Nói xong nàng xoay lưng về phía Uông Vĩnh Chiêu, lấy khăn trong tay áo ra cẩn thận lau nước mắt.
Uông Vĩnh Chiêu thấy vậy thì thu lại ánh mắt, miệng đạm mạc nói, “Có gì mà khóc.”
Trương Tiểu Oản nghe được thì thân thể cứng đờ, lại bị Uông Vĩnh Chiêu liếc mắt nhìn thấy, trong lòng hắn không nhịn được buồn cười. Phụ nhân này tính tình ngoan cố thật, đến khóc cũng không thích bị người ta nói. Ngẫm lại thì tính tình đứa nhỏ kia cũng có ba bốn phần giống nàng bằng không sao hắn lại gàn bướng hồ đồ một hai không chịu thân cận với người cha như hắn thế chứ.
*******
Biết được ngày Uông Hoài Thiện sẽ về nên sáng sớm hôm ấy Trương Tiểu Oản đã dậy thật sớm, chuẩn bị gϊếŧ gà nấu canh và làm bánh nướng áp chảo.
Liễu Lục và Liễu Hồng cũng dậy thật sớm muốn giúp nàng.
Tối hôm qua Trương Tiểu Oản đã nói với bọn họ là hôm nay trong nhà có việc, ngoài vẩy nước quét nhà thì không cần các nàng đυ.ng tay. Nhưng giờ các nàng lại coi lời nàng như gió thổi bên tai, cứ thế tranh nhóm lửa, tranh bồn đựng bột khiến nàng không nhịn được trầm mặt nói, “Đi ra ngoài hết cho ta.”
Nàng nói không nhẹ không nặng nhưng mỗi chữ đều mang theo mệnh lệnh. Cái này khiến hai tiểu nha đầu kia cứng đờ, hai mặt nhìn nhau một cái sau đó chậm rãi lui đến cạnh cửa.
“Các ngươi phải biết nơi này ai mới là phu nhân, ai mới là người nói gì thì là cái đó.” Thấy các nàng đi đến cạnh cửa, Trương Tiểu Oản cũng đi theo các nàng tới cạnh cửa sau đó nhàn nhạt cười một chút nói, “Nếu ai không chịu nghe lời thì ta sẽ bán kẻ đó đi, biết chưa?”
Liễu Lục và Liễu Hồng đồng thời thất thanh “A” một tiếng, không thể tưởng tượng mà nhìn vị phu nhân Tổng Binh tối qua còn hiền lành dễ thân này.
“Tốt nhất là biết điều cho ta. Phải biết rằng Đại công tử đã đưa khế ước bán thân của các ngươi cho ta, nếu ta muốn bán hai nha hoàn không nghe lời thì chẳng ai nói được gì đâu.” Trương Tiểu Oản nói xong lại nhìn thoáng qua hai người, thấy trong mắt bọn họ có kinh ngạc thì cũng không muốn uy hϊếp nữa mà chỉ cười nói, “Được rồi, hiện giờ đi làm việc của các ngươi đi, nếu không thì có thể về phòng ngủ bù.”
Nói xong nàng khép hờ cửa nhà bếp, không lo chuyện ngoài cửa nữa mà chuyên tâm làm việc của mình.
Lúc này nàng mới vừa nấu xong canh gà trên bếp, mặt trời cũng vừa mới dâng lên thì đã nghe thấy một loạt tiếng vó ngựa truyền tới. Trương Tiểu Oản lắng tai nghe thì thấy tiếng vó ngựa cuồng loạn chạy vội. Nàng biết lần này hẳn không sai được nên nàng lập tức bước nhanh về phía cửa lớn. Vừa mở cửa ra, không đến nửa khắc thì đã thấy thiếu niên khoác ánh sáng buổi sớm mang theo hào quang vạn trượng chạy về phía mình……
“Mẫu thân, mẫu thân……” Uông Hoài Thiện cưỡi tiểu Hắc, từ xa hắn đã thấy mẹ mình. Hắn không thể chờ thêm một khắc mà nhảy lên, nhanh chóng chạm đất rồi chạy không ngừng về phía phụ nhân lúc này đang đứng ở cổng lớn, trên mặt là tươi cười, hai tay dang ra đón hắn.
“Mẫu thân, mẫu thân!” Uông Hoài Thiện kêu to rồi bổ nhào vào ngực nàng, hai tay treo trên cổ, mặt cọ lên mặt nàng vài cái rồi mới ngước mặt lên cười to hỏi, “Mẫu thân nhớ con lắm phải không?”
Trương Tiểu Oản nghe được thì “phốc” một cái bật, ý cười lan tới tận đáy mắt, “Còn không phải sao? Mẫu thân nhớ con vô cùng.”