Uông Vĩnh Chiêu nhìn nàng, trong ánh mắt có tức giận dâng lên. Nhưng cảm xúc đó biến mất cũng nhanh, hắn nhìn Trương Tiểu Oản nói với người bên cạnh, “Thêm cơm.”
Có nha hoàn bước nhanh lên, thêm cơm rồi bưng tới.
“Các ngươi đi xuống đi.” Uông Vĩnh Chiêu nói một câu này, khuôn mặt bình tĩnh.
Hắn lại đang thăm dò thái độ của nàng ư? Trương Tiểu Oản nhớ tới lời Thính quản gia nói lấy nhu thắng cương mà bất đắc dĩ cười khổ trong lòng. Nàng cũng muốn nhu, kính cẩn nghe theo. Nhưng nhiều năm nay nàng đã giả vờ kính cẩn nghe theo, chỉ cần ngày qua tốt một chút thì giả vờ cũng chẳng sao.
Nhưng thực tế là có vài thời điểm nếu nàng không cứng rắn thì chỉ có thể mềm yếu để kẻ khác khinh thường.
Nếu nàng không kiên định thì không ai chống lưng cho nàng, không ai bảo vệ mẹ con họ an toàn. Nếu thế bọn họ đã sớm không còn, làm gì còn đợi được tới lúc người ta nói lấy nhu thắng cương.
Trương Tiểu Oản tự giễu mà nhếch khóe miệng cười, ăn xong bát cơm thứ hai. Uông Vĩnh Chiêu cũng không nhanh không chậm mà ăn xong cơm và bắt bẻ, “Ăn cơm không nói chuyện, ngươi chính là phạm vào điều này.”
“Công tử hỏi chuyện thì ta cũng không dám không đáp.” Trương Tiểu Oản nhìn hắn, bình tĩnhnói.
Uông Vĩnh Chiêu lộ ý cười trong mắt nói, “Ngươi có biết cái gì gọi là dịu ngoan hay không?”
Trương Tiểu Oản im lặng rũ mắt.
“Ngươi gọi Hoài Thiện trở về đi, lần này khảo thí hắn sẽ tham gia.”
“Đại công tử, mong ngài thứ tội nhưng có một lời ta muốn hỏi ngài……”
“Nói.”
“Vì sao bỗng nhiên nhớ tới Hoài Thiện?”
“A, hắn cũng là con ta, có gì mà bỗng nhiên chứ?” Uông Vĩnh Chiêu cười khẽ lên, bộ mặt như vẽ, bên miệng là ý cười nhìn Trương Tiểu Oản nói, “Ngươi muốn biết tình hình thực tế thì cũng được. Không phải ngươi trông cậy hắn thăng chức nhanh hay sao? Hiện nay thời cơ của các ngươi đã tới, Tĩnh thế tử thấy hắn thiên tư thông minh nên muốn gặp hắn. Ngày sau ngài ấy sẽ nhận hắn làm môn đồ cũng không biết chừng.”
“Tĩnh Thế Tử sao?” Trong lòng Trương Tiểu Oản không ngừng run lên, sắc mặt cũng dần dần trắng bệch, “Trung Vương Thế Tử ư?”
“Ừ.” Uông Vĩnh Chiêu nâng chung trà nóng trong tay lên uống một ngụm.
“Đại công tử, có chuyện gì thì ngài nói một lần cho xong đi.” Trương Tiểu Oản sầu thảm mà cười cười.
“Trương thị, ngươi biết ngươi gả cho ai không?”
“Biết.”
“Ngươi biết,” Uông Vĩnh Chiêu lạnh mặt nói, “Vậy đừng nghĩ có thể nương bóng Uông gia, nhưng lại muốn thoát ly không dính dáng gì.”
“Là phụ nhân lúc trước nói lời to gan lớn mật kia khiến Đại công tử bị mạo phạm sao?” Trương Tiểu Oản duỗi tay vào trong tay áo, nắm chặt lòng bàn tay để mình không run lên.
Uông Vĩnh Chiêu không nói gì mà chỉ nhếch khóe miệng cười nhạt nói, “Phụ nhân ngu ngốc tự cho mình là thông minh.”
Hắn nhẹ nhàng bâng quơ nói xong thì tiếp tục, “Để hắn trở về trong vòng bảy ngày, ta muốn cùng hắn tới Thế Tử phủ. Tốt nhất ngươi để hắn về gấp trong mấy ngày này, nếu không đừng tưởng Trương gia các ngươi ở xa mà ta không túm được các ngươi về.”
“Đại công tử biết…… Chúng ta ở chỗ nào sao?” Trương Tiểu Oản nuốt nuốt nước miếng, lúc này đôi mắt nàng đã không ngước lên nổi, trong lòng là một mảnh kinh hãi.
“Ta không biết,” Uông Vĩnh Chiêu đan tay lại, nhéo nhéo khớp xương khiến chúng lách cách rung động. Sau một hồi hắn mới chậm rãi nói, “Nhưng cữu cữu của ngươi biết. Hiện tại ông ta là thủ hạ của ta, nếu để ông ta tới đón một nhà các ngươi thì chính là quá thỏa đáng.”
Trương Tiểu Oản nhắm mắt, nhịn rồi lại nhịn nhưng vẫn chảy nước mắt. Nàng đỡ ghế, quỳ xuống trước mặt Uông Vĩnh Chiêu nói, “Cầu ngài tha thứ cho thϊếp thân trước kia vọng ngôn với ngài.”
Từ lâu trước kia nàng nên sớm bắn mũi tên kia ra chứ không phải chờ tới hôm nay Uông Vĩnh Chiêu tới tính sổ. Đi vào thế đạo này nhiều năm như vậy nhưng nàng vẫn ngây thơ đến buồn cười. Nàng cho rằng dựa vào lực của bản thân là có thể ngăn cơn sóng dữ, cho rằng dựa vào thanh danh là có thể nhiều ít chấn áp Uông gia. Nàng cũng cho rằng chỉ cần nàng cố gắng thì có thể hoặc nhiều hoặc ít đối kháng được với thế đạo này……
Nhưng nàng hoàn toàn đã quên dưới cường quyền thì nàng tính là gì?
“Ngươi biết thì tốt, đứng lên đi.” Uông Vĩnh Chiêu nhìn Trương Tiểu Oản, “Về sau muốn nói lời gì thì tốt nhất là nghĩ cho kỹ. Ngươi là ai, ta là ai, suy nghĩ cẩn thận rồi hẵng nói.”
Dứt lời hắn nhìn cái ly trên bàn trầm tư một hồi rồi mới đạm nhiên nói, “Dẫn hắn về đi, Trung Vương Thế Tử Phi muốn gặp hắn. Lần này không phải ta muốn đẩy hắn vào sóng dữ mà là do ngươi tìm giúp cho con mình một vị tiên sinh quá giỏi.”
“Mong Đại công tử giảng cụ thể.” Trương Tiểu Oản đỡ ghế đứng lên, nước mắt vẫn chưa dứt, trên mặt là một mảnh buồn bã.
“Mạnh tiên sinh là đệ tử của đế sư của tiên đế, ông ta vẫn luôn ẩn thân trong dân gian. Thế Tử vốn muốn tìm ông ta, xem ông ta có bản lĩnh dạy dỗ tiểu công tử nhà mình hay không. Vốn dĩ việc tìm tiên sinh cho tiểu công tử cũng không hẳn cứ phải là ông ta nhưng Thế Tử vì chuyện này mà sờ soạng ra mẫu tử các ngươi,” Uông Vĩnh Chiêu nói đến đây thì trào phúng mà cười hai tiếng, “Ngươi đúng là suốt ngày đánh nhạn cuối cùng bị nhạn mổ mắt. Ngươi dạy ra một đứa nhỏ bất phàm, tránh xa tổ phụ và phụ thân, ai ngờ ngày sau hắn có thể sống sót mà thi triển bản lĩnh hay không còn phụ thuộc vào người phụ thân là ta đây.”
Nói đến đây hắn cũng đã nói xong những gì cần nói với phụ nhân này. Lúc này hắn phất phất tay với Trương Tiểu Oản, “Cơm cũng ăn xong rồi, ngươi về thôn làm nông phụ của ngươi đi, bảo đứa nhỏ kia vài ngày nữa tới gặp ta là được.”
Nàng có lẽ có thể ở nội trạch dọa sợ mấy nô tài chưa hiểu việc đời nhưng tốt nhất nàng phải hiểu ở Uông gia thì theo hắn mới là đạo làm vợ của nàng.
Hắn mới là người nói cái gì là cái đó còn nàng chẳng qua chỉ là một phụ nhân thô tục ngu ngốc mà thôi.
*******
Trương Tiểu Oản mang theo tay nải của nàng xuống kiệu. Lúc này nàng vẫn không ngừng dùng khăn tay lau nước mắt, Giang Tiểu Sơn thấy nàng còn đang khóc thì trong lòng thương hại nhưng cũng không dám nhiều lời. Hắn cong eo nói với nàng, “Đại thiếu phu nhân, ngài nghỉ ngơi cho tốt, có việc thì phái người đến trong phủ là được.”
Nói xong hắn thét to kiệu phu nâng cỗ kiệu trở về. Chờ hắn đi được một đoạn đường quay đầu lại nhìn thấy đại thiếu phu nhân còn đang réo rắt thảm thiết nhìn bọn họ bên này thì không biết làm sao. Hốc mắt hắn đột nhiên đau xót, hắn ngẩng đầu lau nước mắt lẩm bẩm nói, “Đây mới chính là tàn nhẫn, ngài ấy có thể bỏ ra mấy trăm lượng bạc mua một gốc mai về cho Văn di nương nhưng lại đuổi chính thê là cáo mệnh phu nhân của mình về nông thôn……”
Nói đến đây hắn lại nhớ đến trong hai năm hạn hán kia, Trương Tiểu Oản nhịn ăn cho hắn mấy cái màn thầu. Trong lòng hắn càng thêm thương tâm, nước mắt càng lau càng nhiều.
Bên này Giang Tiểu Sơn khóc lóc đi rồi, cỗ kiệu cũng không thấy bóng dáng Trương Tiểu Oản lập tức đặt mông ngồi xuống trước cửa phòng, cầm khăn lau mặt, tay rũ xuống cứ thế ngồi trên mặt đất lạnh lẽo.
Nàng ngồi ở trước cửa phòng suy nghĩ một hồi mới chống tay đứng lên móc chìa khóa giấu ở ven tường mở cửa. Sau khi vào cửa nàng dùng nước lạnh rửa mặt sau đó đến nhà bếp làm chút đồ ăn. Chờ đến đêm nàng mới bước nhanh đến thư phòng, lấy ra giấy mực giấu tốt viết hai phong thư.
Sáng sớm ngày thứ hai nàng đi Hồ gia thôn đem tin giao cho Hồ Cửu Đao nhờ hắn đưa tin đi. Hồ Cửu Đao nghe nói trong vòng 7 ngày phải đưa người về thì lập tức đi luôn.
Cùng ngày, một người khác của Hồ gia thôn cũng cầm một phong thư khác đến một hộ gia đình ở trên trấn mang phong thư này đi, trước sau chậm hơn Hồ Cửu Đao nửa ngày.
*******
Ở tối ngày thứ sáu Tiểu Lão Hổ trở về thôn Phiến Diệp Tử. Lúc cách nhà mấy chục trượng, Trương Tiểu Oản ở phòng trong đã nghe thấy hắn gọi mẹ một tiếng lại một tiếng. Đợi nàng chạy ra tới cạnh cửa thì đứa con trai ngồi trên lưng ngựa, cả người tro bụi đã cười toét với nàng, gọi nàng rõ to: “Mẫu thân.”
Kêu xong cả người hắn nhào về trước, ngã xuống trong lòng Trương Tiểu Oản đang đứng dưới con ngựa.
Trong một khắc đó Trương Tiểu Oản sợ run lên, mất một lúc nàng mới ôm chặt con trong lòng, sức lực lúc này mới dần trở lại với nàng. Nàng cố nở nụ cười cứng còng với Hồ Cửu Đao đang ngồi trên ngựa phía sau với vẻ mặt đầy tang thương rồi nói, “Làm phiền Đao gia ngài.”
Hồ Cửu Đao lắc đầu sau đó lau mặt cười nói với nàng, “Không có gì, đã hai ngày nay hắn không ngủ, phu nhân ngài để hắn ngủ một đêm này thật ngon, ngày mai sẽ tốt hơn.”
“Đã biết.” Trương Tiểu Oản lặng người vài ngày, đến nay mới biết cười là thế nào. Nàng nghe Hồ Cửu Đao nói thế này thì tươi cười trên mặt mới rõ ràng hơn.
“Ta về nhà trước, sáng sớm mai ta và nương tử nhà ta sẽ tới.” Hồ Cửu Đao chắp tay hành lễ với nàng sau đó không nói nhiều mà xoay người lên ngựa trở về.
Một đêm này Uông Hoài Thiện ngủ thật sự an ổn, Trương Tiểu Oản thấy hắn không hề xoay người, đến ngày thứ hai khi mặt trời dâng lên cao nàng cắn răng tàn nhẫn dùng khăn lạnh dấp lên mặt hắn.
Lúc này Uông Hoài Thiện bị khăn lạnh đánh thức, mắt hắn trợn tròn, tay đồng thời duỗi đến chỗ hắn để cung tiễn hàng ngày……
“Mũi tên đặt trên bàn, đợi lát nữa lấy.” Trương Tiểu Oản cầm khăn lạnh bỏ vào chậy nước ấm để một bên sau đó kấy khăn ấm ra lau mặt cho hắn.
“Mẫu thân……” Uông Hoài Thiện vừa thấy là nàng thì choáng váng một hồi, đợi mẹ hắn lau mặt cho hắn xong thì hắn ngây ngô cười nói, “Con và Đao thúc đánh đố ba ngày là tới nhưng thúc ấy không tin. Hắc hắc, ai bảo thúc ấy coi thường con, giờ con thắng được đồ nhắm rượu về ăn rồi.”
“Đánh cuộc đồ nhắm rượu sao?” Trương Tiểu Oản cũng chậm rãi nở nụ cười, ánh mắt ấm áp nhu hòa.
“Còn không phải thế sao……” Uông Hoài Thiện đĩnh đạc ngồi xuống, vươn tay để mẹ hắn mặc áo cho hắn. Hắn mở miệng nói với mẹ mình, “Là ba con thỏ hun khói, mẫu thân, ngài nhớ rõ nhắc con đòi Đao thúc.”
“Nhớ rõ.” Trương Tiểu Oản cười nói rồi buộc dây lưng áo cho hắn, lại cầm quần mặc cho hắn, lúc hắn xuống đất nàng lại ngồi xuống đi đôi giày mới mấy ngày nay nàng tự tay làm cho hắn.
Uông Hoài Thiện đứng lên, Trương Tiểu Oản mặc quần áo tinh tươm cho hắn xong thì nhìn bộ dáng hắn khí vũ hiên ngang rồi nhịn không được cười. Trong nụ cười của nàng có nước mắt, “Từ hôm nay trở đi con phải tự mình chăm sóc bản thân rồi.”
“Ha hả,” Uông Hoài Thiện cười hai tiếng, một chân nâng lên đạp lên đứng lên cái ghế bên cạnh. Lúc này hắn đứng cao hơn Trương Tiểu Oản. hắn ôm chặt lấy mẹ mình ấn đầu nàng vào ngực hắn rồi nhẹ nhàng vỗ lưng cho nàng, ngoài miệng thì chẳng hề để ý nói, “Cái này tính là gì? Mẫu thân đừng sợ, con cũng không sợ. Con không tin trên thế gian này không có một con đường sống cho chúng ta. Mẫu thân, kỳ thật hiện tại con rất vui vẻ, con có thể ra ngoài đánh giặc, chỉ một thời gian nữa là con có thể kiếm bạc về ngài tiêu. Ngài cứ chờ đi, mẫu thân của người khác có thì con sẽ đều cho ngài hết.”