Lưỡng Thế Hoan

Chương 206

Mắt Cảnh Từ chỉ nhìn lên ư?

Nhưng A Nguyên nghĩ tới nghĩ lui, chỉ nhớ rõ đôi mắt hắn từ trên cao nhìn xuống soi vào ánh mắt của mình.

Không thể nói nên lời đó là ánh mắt như thế nào.

Như nước từ dòng suối lạnh giá, nhìn không ra nửa điểm sóng gió xoay vần, nhưng cũng không đơn giản như ba chữ lạnh như băng có hình dung.

Mà nàng rốt cuộc làm sao lại trầm luân vào ánh mắt khó lường của hắn, chính nàng cũng không rõ lắm.

Có lẽ thật sự chỉ cùng Phong Miên Vãn có quan hệ?

Dù là nàng cố gắng tự nói với mình ra sao, nàng không nhớ ra được chuyện cũ, chẳng qua là A Nguyên, cũng không phải Phong Miên Vãn nào cả......

Nhưng Nguyên phu nhân thấy nhiều biết rộng đối với việc hôn sự của nữ nhi này rất xem trọng, đối với con rể mới cũng hết sức hài lòng.

Cách một ngày, bà đã chuẩn bị ng tờ đơn ghi đồ cưới đưa cho A Nguyên xem, lại còn suýt nhiều hơn tờ đơn ghi sính lễ của Hạ vương phủ.

Bà nói: "Bắc Yên là một người có ý chí, tuy vội vàng, sính lễ cũng chuẩn bị phong phú.

Cái gọi là có qua có lại mới toại lòng nhau, đồ đạc nhà chúng ta cũng không thể thiếu.

Ta theo như danh sách của nó đưa, liền chuẩn bị gấp đôi của hồi môn đưa qua.

Mặt khác còn có hai điền trang rất phì nhiêu, cũng sẽ coi như hồi môn mang theo.

Về phần những quần áo bốn mùa, châu báu trang sức kia, trước kia đã có chuẩn bị, gần đây vẫn còn lần lượt vội bổ sung, tuyệt sẽ không so với công hầu tiểu thư nhà khác chênh lệch nửa phần."

A Nguyên liếc nhìn, cười khổ nói: "Mẫu thân, đây cũng quá nhiều rồi? Người có ý định đem một nửa Nguyên phủ cho con làm của hồi môn ư?"

Nguyên phu nhân không cho là đúng, "Cho trên nửa Nguyên phủ thì như thế nào? Ta cả đời cẩn thận chặt chẽ, kiếm được gia sản to như vậy, không để lại cho các con, chẳng lẽ lưu cho cháu trai cháu gái Nguyên gia ư? Thanh Ly bỏ đi, lại rời đi xa như vậy , ta muốn cho nó nhiều đồ cưới hơn, cũng rất có hạn.

Nếu không phải Hạ Vương tang phụ không lâu, không nên rêu rao, ta nhất định chuẩn bị thêm nữa....!Bất quá cũng không ngại, sau hôn lễ ta bình thường có thể cho con thêm nhiều đồ vật, tuyệt không để con cùng tiểu ngoại tôn của ta ủy khuất, cũng không để Bắc Yên ủy khuất.

Hai mẹ con các con, ngày sau dù là chỉ dựa vào đồ cưới của con, cũng có thể sung túc cả đời, không cần xem sắc mặt người khác, cũng không cần cảm thấy chiếm được tiện nghi ở Hạ Vương phủ, trong nội tâm không được tự nhiên."

A Nguyên sẽ không liệu mẫu thân lại nghĩ sâu xa như vậy, trong lòng ngũ vị cuồn cuộn lên, không khỏi cầm tay mẫu thân, đè xuống tiếng nói đang nghẹn ngào trong cổ, mỉm cười nói: "Đồ mang theo có phong phú, cũng không hơn tâm ý vạn nhất của mẫu thân.

Có thể A Nguyên cũng chưa từng hiếu thuận thật nhiều với mẫu thân, có tài đức gì được mẫu thân yêu thương như thế?"

Nguyên phu nhân cũng không khỏi rơi nước mắt, thân mật ôm vai nàng, ôn nhu cười nói: "Đứa nhỏ ngốc, trên đời này làm sao có mẫu thân bởi vì mong nữ nhi hồi báo mà yêu quý con mình? Đơn giản xuất phát từ mẹ con thiên tính mà thôi! Huống chi ta sinh ra con lại không thể che chở con, để con lưu lạc nơi khác, không biết chịu bao nhiêu khổ......Hôm nay khó khăn lắm mẹ con ta mới đoàn tụ, tự nhiên nên đền bù tổn thất cho con."

A Nguyên cười nói: "Con không có cảm thấy chịu khổ.

Hôm nay có mẫu thân cùng Bắc Yên thật tình đối đãi con rất tốt, con rất thoải mái.

Những chuyện khiến con không thoải mái, người khiến con không thoải mái, tự nhiên nên bỏ đi không quan tâm nữa, tuyệt không tự tìm phiền não."

Nguyên phu nhân nói: "Con không phải loại nữ tử không phóng khoáng lại sĩ diện, mọi thứ có thể nghĩ rõ ràng, lại có chủ kiến của mình, ta cũng yên tâm rất.

Ừ, cuộc đời ta đây không được, nữ nhi của ta nhất định có thể đạt được, nhất định có thể cả đời vui sướиɠ."

Trong ánh mắt của bà phủ sương mù, lại đặc biệt đích trong trẻo óng ánh, hiển nhiên đó là một đôi mắt đang hết sức vui mừng.

A Nguyên cũng cười to, nói: "Đúng, người bên ngoài càng không muốn chúng ta vui vẻ, chúng ta càng nên sống thật vui sướиɠ, mới là sự trả thù lớn nhất đối những kẻ rắp tâm hiểm ác kia!"

Nguyên phu nhân rất thoả mãn, cảm khái nói: "Nữ nhi của ta, quả nhiên có chí khí hơn ta!"

Nàng đương nhiên coi như là có chí khí.

Mặc dù ngay cả chính bà đều không nói rõ, cứ như vậy sống qua nửa đời phản nghịch, rốt cuộc là đúng hay là sai.

Vào lúc Nguyên phu nhân rời đi, A Nguyên trầm ngâm một lát, hỏi Tiểu Lộc, "Hạ Vương mấy ngày nay cũng không tới đây?"

Tiểu Lộc nói: "Đã tới hai lần ạ! Hoặc buổi sáng, hoặc buổi tối, bất quá giống như có việc gấp, đến đều rất vội vàng, cũng chưa đi đến nội viện, liền gọi em ra ngoài hỏi một chút tình trạng của tiểu thư, sau đó đã đi."

A Nguyên nói thầm, "Có việc gấp?"

Tiểu Lộc khẳng định nói: "Có lẽ ạ, đang vội vàng chuẩn bị hôn sự của hai người? Tiểu thư bên này có phu nhân lo lắng an bài, bên phía ngài ấy mọi chuyện đều tự thân tự lực mà? Vả lại, tiểu thư mấy ngày nay tinh thần không được tốt, ngài ấy không đến quấy nhiễu, cũng có thể thấy ngài ấy đối tiểu thư thật không phải là ôn nhu săn sóc bình thường nha!"

Nếu là thấy thuận mắt, quả nhiên lúc nào cũng khắp nơi đều thuận mắt.

Qua cửa mà không gặp, đều có thể thay phỏng đoán ra vô số thiện ý.

A Nguyên châm chước một lát, đứng lên đi lấy Phá Trần kiếm, "Đi, chúng ta đi Hạ Vương phủ xem thử!"

Tiểu Lộc hoan hô tung tăng như chim sẻ, "Tiểu thư muốn đi gặp cô gia? Một ngày không thấy, như cách ba thu, hai vợ chồng phải nên như thế! Phải nên như thế! Em đi gọi Lưu Ly tỷ tỷ mau tới trang điểm cho tiểu thư, tay của tỉ ấy khéo léo hơn em nhiều!"

Nàng là tri kỷ áo bông của tiểu thư, rất hiểu rõ thân thể mình to lớn, đương nhiên không thể bởi vì tranh thủ tình cảm mà làm lỡ đại sự của tiểu thư.

Ừm, một nữ nhân làm hài lòng chính mình, đúng là chuyện lớn trên đời.

Nhưng A Nguyên cũng không gọi Lưu Ly trang điểm, ăn mặc, đưa tay tùy ý lấy trâm búi tóc, thay đổi quần áo được cắt may lưu loát, liền dẫn Tiểu Lộc, Tiểu Hoài, tư thế hiên ngang ra cửa.

Tiểu Lộc ngồi ở trên xe ngựa suy nghĩ một đường, cuối cùng suy nghĩ minh bạch, "Đúng! Tiểu thư nên ăn mặc như vậy! Tiểu Hạ Vương gia không phải những cậu ấm chưa thấy qua các mặt của xã hội, cái kiểu tiểu mỹ nhân trang điểm xinh đẹp nào chưa thấy qua? Tiểu thư gương mặt trời sinh, vừa nhìn đã thấy thiên sinh lệ chất, không giống người bình thường! Cái này gọi là thắng vì đánh bất ngờ, đúng hay không?"

A Nguyên không biết nên khóc hay cười, để nàng nói hưu nói vượn một phen, mới nói: "Như thế này Tiểu Hạ Vương gia nếu như không có trong phủ, em cứ ở lại vương phủ chơi đùa, đến chạng vạng tối theo chiếc xe ngựa này hồi phủ, không cần chờ ta, biết không?"

Tiểu Lộc bối rối, "Tiểu Hạ Vương gia không có ở trong phủ? Ngài ấy......Sẽ đi ở đâu?"

A Nguyên thở dài: "Hắn muốn tra án, đơn giản chính là có chút công việc.

Không khó tìm lắm."

Đang khi nói chuyện thì đã đến Hạ Vương phủ, người bên kia nhận ra là xe ngựa của Nguyên phủ tiểu thư, vội vàng mở cửa, dẫn xe ngựa đi vào.

Như A Nguyên sở liệu, Mộ Bắc Yên thật sự không có ở Vương phủ.

Vốn lấy địa vị của A Nguyên lúc này tại Hạ vương phủ, muốn hỏi hành tung của Mộ Bắc Yên hết sức dễ dàng.

Sau nửa canh giờ, A Nguyên đã đã tìm được Mộ Bắc Yên tại một tiệm mì nhỏ.

Mộ Bắc Yên mặc thanh y bằng vải, đang vểnh chân ngồi ở bên cửa sổ, cùng hai gã người hầu đang giả dân chúng bình thường dân nói giỡn.

Thấy A Nguyên tiến đến, hắn không khỏi trừng mắt, "Nàng không ở nhà tĩnh dưỡng, chạy đến đây làm cái gì?"

A Nguyên nhìn qua ấm trà trên bàn đầy mỡ, lấy cho mình một chén trà nhỏ, như không có việc gì cười nói: "Không bệnh không tai nạn, chẳng lẽ lại một mực ở tại nhà thêu hoa? Không bằng đến nhìn huynh tra án thế nào......"

Mộ Bắc Yên liền có chút ít cười không nổi, "Nàng biết ta đang tra án? Ai lắm mồm lại cùng nàng nói chuyện này?"

A Nguyên uống hai hớp trà thấm giọng, ngước mắt hướng hắn cười cười, "Ngày đó án cướp gϊếŧ của Thanh Ly xem như tra ra manh mối, nhưng án của lão Hạ Vương vẫn còn điểm đáng ngờ.

Ta có thể buông án của Thanh Ly, huynh cũng không có khả năng buông án Hạ vương.

Huynh muốn tra ra chân tướng án phụ thân huynh bị ngộ hại."

Mà không phải kết quả đơn giản mà uất ức được chính thức kết luận kia.

Mộ Bắc Yên yên lặng một lát, thở dài: "A Nguyên, chuyện này không liên hệ gì tới nàng."

A Nguyên tản mạn mà cười, nói: "Bất luận huynh lấy ta là xuất phát từ thật tình hay xuất phát từ đồng tình, ta đã vào Hạ Vương phủ, từ nay về sau với huynh chính là châu chấu trên một sợi thừng, xảy ra chuyện gì mà ai cũng trốn không thoát.

Cho nên, chuyện của huynh, không có chuyện nào không liên quan gì tới ta."

Mộ Bắc Yên thở dài: "Bất luận ta lấy nàng là mục đích gì, nàng đã vào Hạ Vương phủ của ta, hãy bình an làm nữ chủ nhân của Hạ Vương phủ là tốt rồi.

Cứ múa đao cầm kiếm như vậy, chẳng phải là lộ ra ta quá vô năng ư?"

A Nguyên mỉm cười, "Nguyên đại tiểu thư gây ra chuyện gì cũng không kỳ lạ quý hiếm, nếu như Tiểu Hạ Vương gia gây ra chuyện gì, người bên ngoài cũng sẽ không ngoài ý muốn.

Ta cũng không phải lợi hại, huynh có phải vô năng hay không, chỉ sợ không ai chú ý."

Mộ Bắc Yên liếc nhìn nàng, "Nàng lại thể hiện!"

Hắn còn muốn nói cái gì, chợt liếc về phía ngoài cửa sổ, vội kéo A Nguyên một cái, ẩn giấu thân hình chỉ từ bên cạnh quan sát động tĩnh bên ngoài.

Lúc A Nguyên lưu tâm nhìn kỹ, thấy bên trong hẻm nhỏ kia vừa nhấc một chiếc kiệu nhỏ che vải xanh đơn giản, trông cũng không gây chú ý.

Nàng cúi đầu tưởng tượng, liền hiểu được, hỏi: "Hàn Kình ở chỗ này có nhà ư?"

Mộ Bắc Yên gật đầu, "Có một tình nhân ở bên cạnh nơi này, hắn cách ba đến năm ngày liền tới một lần.

Nhưng ta không cảm thấy là hắn tới đây chỉ vì tình nhân mà thôi."

"Cái người trong kiệu nhỏ kia là......"

"Không biết.

Nhưng ta biết rõ hắn ở nơi này gặp người nào đó, cũng không đơn giản." Sắc mặt Mộ Bắc Yên có chút âm trầm, quay đầu lại nhìn thấy ánh mắt A Nguyên chăm chú rất nghiêm túc, vừa cười đứng lên, "Nếu như đã đến, chúng ta liền cùng đi nhìn thử, Hàn Kình lén lút gặp vị này, rốt cuộc là người nào......"

A Nguyên chỉnh lại y quan ngay ngắn, cười nói: "Đi thôi! Bộ dạng cách ăn mặc này của huynh, có phải giả làm tùy tùng của ta dễ dàng hơn không?"

Mộ Bắc Yên thở dài: "Ta cũng nguyện ý giả làm tùy tùng của nàng, đáng tiếc bộ dáng điên đảo chúng sinh của ta đây, muốn giả bộ cũng giả bộ không giống đâu?"

A Nguyên bật cười.

Mộ Bắc Yên hoàn toàn có vẻ xuất chúng hơn người thường, áo vải xanh bình thường khó nén một thân quý khí, ánh mắt hoa đào vui buồn lẫn lộn luôn chứa ẩn tình, làm sao giả bộ như tùy tùng được?

Không chỉ có Mộ Bắc Yên, đến chính nàng trông cũng đều quá phô trương......

Nếu như bởi vậy bị đối thủ phát giác, sẽ là chuyện vạn bất đắc dĩ.

Edit: Hàn Mai