Lưỡng Thế Hoan

Chương 203

Giàu nghèo sang hèn thế nào, với hắn chỉ sợ cũng thoảng qua như mây khói, cũng chưa từng để trong lòng chút nào.

Nhưng cũng có lẽ, hết thảy cũng chỉ là hắn tận lực làm......

A Nguyên không muốn nghĩ tiếp, ngược lại nói: "Bất luận như thế nào, lần này cũng cám ơn ngươi.

Nếu không phải các ngươi tới làm rối, mặc dù chúng ta phát giác không đúng, không có người nhìn thấy lẻn vào chỗ ở của trưởng công chúa, bọn hắn cũng rất có thể ra tay với trưởng công chúa.

Chúng ta men theo manh mối tra đến, một đường cũng sẽ để lại đầu mối, kể cả người nhìn thấy chúng ta, nhìn thấy Tiểu Hoài, đều có thể tính toán ra căn cứ chúng ta từng tới chỗ này.

Nếu có người tận lực vu oan, mặc dù không có cách nào khác định tội, muốn rửa sạch cũng không dễ dàng."

Tiêu Tiêu lặng im một lát, thấp giọng nói: "Cô vẫn còn tra cái gì? Án bị cướp gϊếŧ ngày đó, hay là án người rơi xuống nước?"

A Nguyên hỏi lại: "Chẳng lẽ không nên tra ư? Tiêu huynh là người sáng suốt, đương nhiên cũng có thể nhìn ra được, ngoại trừ hai bản án này, còn có mấy bản án động trời qua tay chúng ta, kỳ thật đều rất có điểm đáng ngờ.

Chẳng lẽ đều nên trôi qua một cách qua loa đại khái thế?"

Đôi lông mi đen dày của Tiêu Tiêu rủ xuống, đáy mắt liền có một bóng mờ thật sâu.

Hắn bước dài chân trren thềm đá, từng bước rất có lực, lại rõ ràng như mang theo vài phần mỏi mệt.

Hắn nói: "Nguyên cô nương, trên đời này, kỳ thật cũng không có đúng sai tuyệt đối.

Huống chi, thời này loạn thế, người thắng làm vua, bao nhiêu người còn đem luật pháp để trong lòng? Quyền thế trong tay, binh mã dưới lòng bàn tay, phú quý trước mắt, mới là điều bao nhiêu người mơ tưởng đạt được suốt đời.

Người sống, không phải là người nắm quân cờ, thì cũng chính là quân cờ bị nắm.

Đương nhiên, càng có nhiều người, đã là người chơi cờ, lại vẫn là quân cờ, thân bất do kỷ, cũng làm cho người khác thân bất do kỷ."

A Nguyên sẽ không liệu rằng hắn có thể nói ra một phen đạo lý như vậy, không khỏi dừng lại, quay đầu nhìn về phía hắn nói: "Ngươi đã hiểu rõ như vậy, lại vì sao nóng vội ở lại nơi vòng xoáy quyền thế, lưu luyến không đi?"

Tiêu Tiêu lặng im một lát, nói khẽ: "Kỳ thật ta cùng Ngôn Hi không khác biệt lắm, đều là phụ thân mất sớm, Hoàng Thượng an bài dưỡng dục trưởng thành.

Bất quá Ngôn Hi thiên về học y, ta lại có năng khiếu học võ, sau khi lớn lên hồi cung mới quen biết nhau.

Nhưng cha ta cũng không phải như cha Ngôn Hi có công cứu mạng, ta thiếu nợ cái tình dưỡng dục của Hoàng Thượng."

A Nguyên nhớ lại lời Mộ Bắc Yên, Nguyên Thanh Ly có vẻ nghi ngờ cha đẻ Nguyên Hạo bên ngoài có...một đứa con khác, không khỏi lại nhìn Tiêu Tiêu vài lần, cẩn thận hỏi: "Phụ thân ngươi tự nhiên là thần tử trong triều.

Ông ấy......cũng họ Tiêu? Năm đó giữ chức gì?"

Tiêu Tiêu nói: "Ta theo họ mẹ."

A Nguyên giữ bình tĩnh khí tức, chờ hắn nói tiếp.

Nhưng Tiêu Tiêu chợt ngẩng đầu, cười chỉ một ngón tay lên bầu trời, "Xem kìa, Tiểu Hoài đã trở về!"

A Nguyên đã nghe được Tiểu Hoài, không khỏi vui mừng, liền vội dương môi rít gào, liền thấy Tiểu Hoài run cánh nhanh chóng đập xuống.

Nó mặc dù không được ổn định, cũng có thể mau lẹ hạ xuống trên vai A Nguyên, lại run rẩy lông vũ không thôi, cái đầu nhỏ tả hữu hoảng sợ nhìn quanh, dường như gặp phải kinh hãi thật lớn, rõ ràng chưa từng định đi công kích đại cừu nhân Tiêu Tiêu của nó.

A Nguyên vội cẩn thận dò xét, mới phát hiện bên cánh trái của nó đồng loạt thiếu đi một đoạn lông vũ, rõ ràng là đao kiếm cực nhanh cắt qua.

Nó quả nhiên đuổi theo hung thủ, đáng tiếc hung thủ hoàn toàn không coi nó là đối thủ.

Nếu như không phải lúc trước chịu qua giáo huấn thiếu chút nữa mất mạng, cũng không phải đơn giản là bị cắt đi vài cái lông vũ như vậy.

A Nguyên thấy nó không việc gì, đã nhẹ nhàng thở ra, ôn nhu vỗ nó nói: "Tốt rồi tốt rồi, lần tới gặp người nọ liền gọi ta báo thù! Ngàn vạn lần nhớ lượng sức mà đi, đừng đi thể hiện, biết không?"

Tiêu Tiêu ở bên cười nói: "Ừm, lượng sức mà đi là tốt nhất.

Kỳ thật cô muốn biết rõ chân tướng án cướp gϊếŧ ngày đó, hãy hỏi Đoan hầu.

Nghĩ đến hắn cũng không muốn cô lại cứ liều lĩnh tra án như vậy, không chừng lúc nào lại gây ra đại họa!"

A Nguyên vỗ trán, "Ta lúc nào gây ra họa? Chưa thấy qua ai lải nhải như ngươi vậy!"

"Ta lải nhải......" Tiêu Tiêu không biết nên khóc hay cười, thuận tay vỗ vỗ vai của nàng, "Ta mới không tin, ta lại lải nhải hơn so với Tiểu Hạ Vương gia!"

A Nguyên cũng bất giác cười to, "Ừm, kỳ thật lải nhải đôi khi cũng rất tốt.

Thêm phần náo nhiệt!"

Lúc hai người đang nhìn nhau cười, không khí đột nhiên lạnh xuống.

Bàn tay Tiêu Tiêu khoác lên vai nàng thoáng xiết chặt, sau đó nhanh chóng buông ra.

A Nguyên ngẩng đầu, thấy Cảnh Từ chắp tay đứng ở chỗ cao, trầm mặc mà nhìn bọn họ.

Kỳ thật ánh mắt của hắn cũng không lăng lệ ác liệt hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng, thân hình cũng thon gầy hơn lúc trước, mày kiếm nhíu lại ánh mắt tiêu tác, thanh tịnh giống như đầm nước cuối mùa thu, không khỏi khiến người khác có loại cảm giác áp bách không thở nổi này.

Nhưng A Nguyên lặng yên đứng ở nơi đó, hết lần này tới lần khác cảm thấy thở không ra hơi, so với tình trạng kiệt sức lúc tìm Tiểu Hoài khi trước còn buồn bực thở gấp hơn.

Lúc đang muốn vượt qua hắn, Tiêu Tiêu đột nhiên nói: "Hầu gia tới vừa vặn, nghe nói A Nguyên có sự tình muốn hỏi Hầu gia.

Không bằng hai vị thừa dịp còn chưa xuống núi, nói chuyện với nhau một lần?"

Hắn nói xong, liền hướng hai người thi lễ một cái, bước nhanh rời đi.

Tiểu Hoài vỗ vỗ cánh, muốn đuổi theo, nhưng do dự một lát, vẫn như cũ chăm chú chờ trên bả vai chủ nhân.

Báo thù mặc dù quan trọng, mạng nhỏ còn quan trọng hơn.

A Nguyên vô ý thức cũng muốn bước chân đi, nhưng ngược lại suy nghĩ, nàng lại chưa từng làm việc gì trái với lương tâm, vì sao phải tránh hắn?

Huống chi bản án của Nguyên Thanh Ly, đúng là chỉ có Cảnh Từ rõ ràng nhất.

Cảnh Từ đã chậm rãi đi tới, hỏi: "Muốn hỏi cái gì?"

A Nguyên nhìn thẳng ánh mắt của hắn, lưng thẳng tắp đứng đối diện với hắn, nói: "Chuyện Thanh Ly gặp tai kiếp, đương nhiên là huynh liên hợp Thanh Ly một tay an bài.

Nhưng Thanh Ly không có đạo lý gì lại muốn gϊếŧ thuộc hạ của Nguyên phủ.

Là huynh an bài? Hay là......ai?"

"Là điều này?"

"Còn chưa đủ? "

Trời chiều xuyên thấu qua núi rừng nghiêng nghiêng chiếu vào thân hình hai người, cái bóng thật dài lan dần vào bóng cây rừng xa xăm ngàn dặm, mơ hồ, họp lại, nhìn không rõ nét.

A Nguyên cố gắng nhìn hắn thật kĩ, rõ ràng cũng không nhìn rõ dung nhan bầu trời hoàng hôn sau lưng hắn, càng nhìn không rõ ánh mắt hắn.

Nhưng nghe thấy Cảnh Từ bình tĩnh đáp: "Thanh Ly muốn gả cho Lý Nguyên, mà ta nghĩ nàng trở lại Đại Lương, hai người nhu cầu khớp với nhau.

Đương nhiên, Thanh Ly không biết võ nghệ, ta lúc ấy vẫn còn ở Yến quốc, có một số việc liền không thể không mời Hoàng Thượng hỗ trợ.

Thanh Ly không muốn tổn thương người của Nguyên phủ, cho nên trước khi đi cho bọn họ ăn bánh ngọt cùng nước có vấn đề, làm cho bọn hắn không chịu nổi một kích, để bọn thổ phỉ thuận lợi cướp đi nàng.

Nhưng Hoàng Thượng sợ lệnh từ* truy cứu việc này khiến quan hệ không tốt, đã sai người sau khi Thanh Ly rời đi, đem người của Nguyên phủ gϊếŧ hết để diệt khẩu, bánh ngọt cùng nước có vấn đề tự nhiên cũng sẽ xử lý sạch sẽ."

*Ý chỉ Nguyên phu nhân

"Vì vậy, chuyện Thanh Ly bị cướp, kỳ thật chính là Hoàng Thượng gây nên? Những thị vệ nô bộc kia của Nguyên phủ, là Long Hổ quân gây nên? -- xác thực nói, là tâm phúc của hoàng thượng Hàn Kình dẫn người gϊếŧ chết?"

Nhớ tới ngày ấy Nguyên phu nhân sau khi hồi cung sưng đỏ mắt, âm thanh của A Nguyên có chút rung động, "Kỳ thật Hoàng Thượng quá lo lắng, mẫu thân cùng phú quý sinh tử của Nguyên gia, còn không phải nắm giữ ở trên tay người sao? Mẫu thân đã biết, lại dám nói cái gì? Đừng nói chi là truy cứu!"

Cảnh Từ than nhẹ, "Hoàng Thượng đối đãi lệnh từ cũng tính là thâm tình, cũng không hy vọng bà phát hiện Nguyên Thanh Ly bị thay thế, một lòng muốn dùng người có diện mạo giống hệt là nàng che mắt bà.

Dù sao bà cùng Nguyên Thanh Ly sớm có hiềm khích, tình mẹ con không coi là sâu đậm.

Có lẽ, là chúng ta khinh thường tình thân mẫu tử như máu hòa tan vào nước, căn bản không nghĩ tới lệnh từ nhanh như vậy liền phát hiện người được đổi về chính là con gái khác của bà......"

A Nguyên ngắt lời nói: "Theo như các người lúc trước cướp đi ta, cũng nên nghĩ tới! Không có một người làm mẫu thân nào sẽ quên đi đứa con gái mất tích của chính mình, cũng không có một đứa con gái nào đối với mẫu thân thất lạc của mình không có tình cảm!"

Cảnh Từ có chút trào phúng, "À! Vì vậy, hôm nay tăng thêm một tầng hận? Ta là thủ phạm hại mẹ con nàng chia lìa ư!"

A Nguyên nói: "Bằng không thì sao? Ta có muốn hay không khấu tạ Đoan Hầu có ân không gϊếŧ?"

Cảnh Từ mím môi, rất nhanh thả lỏng hai tay nắm chặt phía sau đích, lại không lên tiếng.

A Nguyên chỉ vì hắn cam chịu, cảm thấy giận dữ, bỗng nghĩ đến một chuyện, nói ra: "Không đúng, huynh vừa mới nói, lúc Thanh Ly rời đi, huynh vẫn còn Yến quốc? Thanh Ly không phải một thời gian ngắn sau khi đính ước với huynh mới gặp chuyện không may đấy sao?"

Cảnh Từ nói: "Nàng vào thời điểm sau khi cùng ta đính ước mới gặp chuyện không may, nhưng lúc đính ước ta còn chưa quay về Đại Lương."

A Nguyên lập tức hiểu tới đây, "Hoàng Thượng cùng Thanh Ly sớm đã thương lượng, khi huynh chưa trở về, liền làm giả một Đoan Hầu ở đâu đó.

Dù sao Đoan hầu phải nuôi bệnh, ai cũng không nhìn thấy, đương nhiên sẽ càng không biết rõ hắn rốt cuộc lúc nào chính thức đi vào Đại Lương.

Từ Yến quốc đến Lương quốc, còn liên lụy Phong Miên Vãn lấy Tấn quốc Đại tướng, các người......Làm sao làm được? "

Cảnh Từ cười nhạt một tiếng, "Lý Nguyên là chính nàng muốn gả, làm sao làm được phải hỏi chính nàng."

"Ta?"

Gả cho Lý Nguyên chính là Phong Miên Vãn lúc đó, mà không phải A Nguyên bây giờ.

A Nguyên đương nhiên không hiểu được nàng như thế nào lại gả cho Lý Nguyên.

Nàng biết, chỉ là Phong Miên Vãn trên đường đi hoà thân thì bị cướp, -- hôm nay xem ra, đơn giản là Cảnh Từ một tay an bài, lại để cho Nguyên Thanh Ly thanh tỉnh thay thế Phong Miên Vãn bị mất trí nhớ gả vào Tấn quốc.

A Nguyên rốt cục nói: "Thật ngại quá, các người đã đem ta biến thành Nguyên Thanh Ly, biến thành A Nguyên, ta hôm nay chẳng qua là A Nguyên.

Chuyện của Phong Miên Vãn, cùng ta vô can.

Chẳng lẽ huynh hy vọng ta là Phong Miên Vãn, ta phải là Phong Miên Vãn, huynh hy vọng ta là A Nguyên, ta phải là A Nguyên? Đừng nghĩ ta quá vĩ đại, ta sẽ không giữ lấy quá khứ của Phong Miên Vãn mà ta không nhớ.

Người chỉ có thể sống cả đời, ta đã ném đi nửa đời, đương nhiên muốn sống thật tốt nửa đời còn lại, tuyệt không làm bất cứ chuyện gì tự tìm phiền não."

Cảnh Từ lặng im thật lâu, thấp giọng nói: "Ừm, nếu nàng nghĩ như vậy, vậy thì rất tốt.

Nàng còn muốn hỏi gì nữa?"

A Nguyên nói: "Hoàng Thượng tại sao phải giúp huynh, không tiếc gϊếŧ nhiều người Nguyên phủ như vậy, tặng đi Nguyên đại tiểu thư được sủng ái, cũng phải giúp huynh?".