Trong thoáng chốc, nàng phảng phất nghe được âm thanh của thiếu nữ kia: "Sư huynh nếu huynh thích ăn cháo muội nấu, mỗi ngày muội đều nấu cho huynh, được không?"
Nam tử phảng phất cười một tiếng, chưa từng đáp lời của nàng, quay người cho nàng một cái bóng lưng lãnh đạm...!
Tấm lưng ấy cao gầy, đi vào sương mù dường như không rõ ràng lắm, nhưng nàng lại biết rõ, chính là hắn, chính là Cảnh Từ.
"Sư huynh......"
Nàng gần như dốc sức liều mạng gọi, đều muốn phá vỡ ảo giác trước mặt.
"Leng keng" tiếng vỡ vụn, A Nguyên ôm lấy đầu đang muốn đau nứt ra.
"Miên Vãn!"
Có người trầm thấp gọi, trên người của nàng liền ấm áp.
A Nguyên thở phì phò, cố gắng điều hoà hô hấp, rốt cuộc tỉnh lại từ trong ảo giác.
Cái chén đã rơi xuống đất.
Cảnh Từ không biết lúc nào đã đem nàng ôm trong ngực thật chặt.
Thanh âm của hắn trầm thấp, khó nén kinh hoảng, "Đừng sợ, sư huynh ở đây...."
A Nguyên nghiêng mặt qua, liền thấy khuôn mặt thanh tú tái nhợt của hắn, con mắt đen kịt vô cùng lo lắng, đều không có lãnh đạm và kiêu ngạo như bình thường.
A Nguyên run rẩy.
Nàng nhìn đôi mắt ấy, thở dốc thật lâu, mới nói ra tiếng: "Sư huynh? Sao lại là sư huynh?"
Cảnh Từ buông lỏng nàng.
Hắn ngưng mắt nhìn nàng một lát, sắc mặt tuy nhiên tái nhợt, thần sắc đã dần dần khôi phục thanh đạm bình tĩnh như lúc đầu.
Hắn nói: "Bởi vì lúc trước có một sư muội, bộ dáng sợ hãi cùng nàng có chút giống nhau.
Có lẽ bệnh của ta không nhẹ, vừa có chút hồ đồ, lại phân biệt không rõ."
A Nguyên trong đầu nửa là sự thật nửa là ảo giác, hỗn độn nói: "Ta lại cảm thấy huynh chính là sư huynh của ta?"
Đôi mắt Cảnh Từ đen như mực nhìn chằm chằm khuôn mặt hoảng hốt của nàng, hô hấp dừng lại một lát, mới nói: "Ta lớn lên ở Trấn Châu, nàng là Nguyên gia đại tiểu thư lớn lên ở Biện Kinh, làm sao có thể có sư huynh là ta?"
A Nguyên lau mồ hôi lạnh trên trán, hàm hồ đáp: "Rõ ràng, rõ ràng....."
Nàng phảng phất đã nghe rất rõ ràng, nhưng lại cảm thấy không đúng chỗ nào.
Cảnh Từ lau mồ hôi trên trán âm thầm thở dài một tiếng lại ôm nàng vào trong ngực, thấp giọng nói: "Đừng suy nghĩ.
Ta hỏi qua Tả Ngôn Hi, ngày đó đầu nàng bị thương, cho nên đau đầu, mê muội sinh ra ảo giác đều rất bình thường."
"Là......thật không?"
Nhưng tại sao trong ảo giác của nàng lại luôn có Cảnh Từ, có sư huynh, thậm chí còn có nàng nấu cháo?
Nàng đã không nhớ rõ nàng đã từng nấu cháo, mà hắn lại rõ ràng nhớ hương vị cháo.
Theo như lời hắn, hắn lớn lên ở Trấn Châu, nàng ở Biện Kinh, nàng là Nguyên gia đại tiểu thư ngay cả cửa phòng bếp cũng không biết ở đâu, rốt cuộc là lúc nào lại nấu cháo cho hắn? tại sao Hạ cô cô cũng xuất hiện?
Hạ cô cô đối với nàng, không chỉ là có thành kiến, quả thực có thể dùng hận thấu xương để hình dung.
Nàng đầy bụng nghi hoặc, muốn hỏi thêm nữa...Cảnh Từ đã khẽ thở dài: "Đừng có lại nghĩ đến nàng lúc trước thế nào.
Nguyên đại tiểu thư là thế nào, kỳ thật người biết cũng không nhiều.
Ta đã nói cho nàng, về sau mới hiểu được sai.
Hôm nay......Nàng như vậy, đã rất tốt rồi....."
Thanh âm của hắn càng ngày càng thấp, tiếng nói trong dường như có một tia nghẹn ngào, lại như có mơ hồ chờ mong.
A Nguyên nghe hắn thì thầm giống như trầm thấp nói xong, đều không có sự trong trẻo nhưng lạnh lùng xa cách thường ngày, lại như có loại rượu, ấm đến đáy lòng, suy nghĩ mất trật tự lại bay xa.
Nàng giương mắt nhìn đôi mắt sâu đen của hắn, hai tay hoàn toàn để ở bên eo của hắn, tựa ở trước ngực hắn cảm thụ hô hấp ôn hòa, nàng liền tin tưởng bọn họ hoàn toàn hiểu nhau, quen biết đã lâu.
Cảm giác ấm áp mà an tâm này, lại rất quen thuộc như thế..
Cảnh Từ đội mắt nhìn nàng, đáy mắt sáng chói, như phản chiếu một dải ngân hà, rõ ràng như vậy, nhưng lại xa ngút ngàn dặm không thấy đáy, lại càng phát ra tia dụ hoặc không rõ.
A Nguyên duỗi ngón tay, vuốt vuốt vành mắt của hắn, du͙© vọиɠ đã khiến nàng nhìn hắn rõ ràng hơn.
Nàng xoa mắt hắn, chợt thấy hắn cúi đầu xuống, phủ lên môi của nàng.
A Nguyên rung động kinh hãi, thể xác và tinh thần đều đã như nước mùa xuân mềm mại.
Nàng nhón chân lên như dây leo dây dưa với hắn, đáp lại hắn.
Nàng giống như ngã vào hồ nước ôn hòa thích nghi, lại ở trong đó rong chơi, sa vào say như chết, không thể dứt ra.
Mê ly như thế, nàng giống như quay lại ngày đó, bị Mộ Bắc Yên tính toán.
Nóng lòng mà khao khát.
Nguyên đại tiểu thư xưa nay rất trung thành với chính mình ***, Nguyên đại tiểu thư muốn cùng Cảnh Từ thân mật dù chưa thành thân.
Cho nên nàng thuận theo nội tâm của mình, thò tay vào rút dây thắt lưng của Cảnh Từ, ngón tay ấm áp đơn bạc luồn vào áo trong của hắn.
Thân hình Cảnh Từ chấn động.
Lúc này, chỉ nghe ngoài cửa truyền đến tiếng kêu của Tiểu Lộc : "Tiểu thư, tiểu thư, em tìm được tiểu thư rồi!"
Cánh cửa bị "cạch" một tiếng đẩy ra, lập tức nhìn không sót gì, tay của A Nguyên đang làm gì cũng bị Tiểu Lộc nhìn thấy.
Tiểu Lộc nhìn hai người, há to miệng, sau đó mới reo lên: "Tiểu thư, tiếp tục, tiếp tục! Em ở ngoài cửa trông coi giúp!"
Nàng khẽ vươn tay, lại "cạch" Mà đem cánh cửa đóng lại, sau đó thân hình nhún xuống, quả nhiên tận chức tận trách mà ngồi ở ngưỡng cửa trông coi.
A Nguyên ngạc nhiên nhìn qua khe cửa thấy bóng lưng của Tiểu Lộc, nhất thời không biết còn muốn tiếp tục làm nữa hay không.
Cảnh Từ cúi đầu liếc mắt nhìn, hắn đã đè tay nàng đang để bên eo hắn lại.
A Nguyên không dám nhìn ánh mắt của hắn, cười khan nói: "Kỳ thật...lúc này không nên đúng không? Ta biết, tốt xấu cũng phải để huynh dưỡng bệnh tốt đã, có phải hay không?"
Cảnh Từ không đáp, buông nàng ra, đi đến bên cạnh bàn lấy chén trà nhỏ, uống cạn, sau đó lại một chén, lại uống cạn, lại một chén nữa......!
Một mạch uống ba chén trà nhỏ, hắn không nhanh không chậm mà cài lên dây thắt lưng, cử chỉ như thường ngày, lạnh nhạt, bình tĩnh.
A Nguyên cũng có chút khát, cũng không nên cùng hắn đoạt trà, đi qua mở cửa, đá đá trúng Tiểu Lộc, hỏi: "Đi chơi giờ này mới về, em đi đâu?"
Tiểu Lộc nhảy người lên, cười hì hì nói: "Cũng không có đi đâu.
Bởi vì Trương tiên sinh không có ở nhà, em nghĩ ông ấy đi tìm đại phu, cho nên đi mấy nhà đại phu gần đó, cũng không tìm thấy người, sáng em quay lại, Trương tiên sinh đã ở nhà, liền nói chuyện với ông ấy lâu một chút.
Về sau nhìn trời đã muộn, tranh thủ thời gian trở về tìm tiểu thư, tìm cả buổi mới nghe nha dịch nói hai người ở đây."
Nàng chắp tay nhìn gian phòng một phen, thấy giường vẫn chỉnh tề, chắc tiểu thư hôm nay không đắc thủ, liền có chút ít tiếc nuối, thở dài: "Sớm biết như vậy em chậm nửa giời nữa mới về, còn có thể lãnh giáo bí quyết thuyết thư của Trương tiên sinh."
A Nguyên ngạc nhiên nói: "Em cùng vị Trương tiên sinh kia ngồi nói chuyện lâu vậy mà? Cũng không lãnh giáo bí quyết thuyết thư? Vậy em đi làm gì vậy?"
Tiểu Lộc nói: "Ông ấy bị bệnh, em liền cho ông ấy thuốc tiên nấu nước.
Từ hôm em tặng ông ấy thước gỗ ô đàn tiểu thư dặn, ông ấy đối với em rất ôn hoà, còn nói muốn thu em làm nữ đệ tử đó! Nhưng mà Trương tiên sinh thật đúng là làm hết phận sự chuyên nghiệp, nghe nói em trong kinh đến, lại hầu hạ tiểu thư, nghe ngóng các loại sự tích của tiểu thư, nói về sau có thể biên soạn trong chuyện xưa đi."
A Nguyên vỗ trán, "Em nói hết ư?"
Tiểu Lộc nói: "Vì sao không nói? Dưới gầm trời này còn có nữ tử nào truyền kỳ như tiểu thư? Đúng rồi, Trương tiên sinh cũng rất quan tâm bản án của Hạ Vương phủ, em nói hết, hỏi ông ấy, nếu như là thuyết thư mà nói, ai có khả năng nhất là hung thủ gϊếŧ hạ Vương....."
Cảnh Từ đứng dưới mái hiên cũng không khỏi nhíu mày.
A Nguyên nói: "Tiểu Lộc, em thật không có đầu óc, nói hết rồi ư? Đây là bản án lớn kinh động đến Hoàng thượng! Không tốt, trong triều đình không biết có nhiều quan lớn bị liên lụy hay không, sao em lại cùng một lão đầu thuyết thư bàn tới?"
Tiểu Lộc giật mình, vò đầu nói: "Em không nghĩ nhiều.
Ông ấy là một kẻ bình dân mà thôi, có thể nói cho ai chứ? Huống chi ông ấy đã đáp ứng là không đem bản án của Hạ Vương biên trong truyện xưa, cho nên em thuận miệng đã kể hết rồi!"
Cảnh Từ chợt hỏi: "Ông ta có phải hỏi rất cẩn thận không?"
Tiểu Lộc cúi đầu nghĩ nghĩ, gật đầu nói: "Giống như rất cẩn thận, còn hỏi em Tả công tử có phải đã hồi phủ hay không, lại hỏi tình hình ở Hoa Nguyệt Lâu, còn hỏi Tiết Chiếu Ý sau khi bị mang tới đó đã nói gì, cử chỉ ra sao......"
Sắc mặt của Cảnh Từ cùng A Nguyên đều không tốt.
Tiểu Lộc vội hỏi: "Ông ấy nói, ông ấy đối với mấy cái này kỳ thật không có hứng thú, chỉ là muốn ở ngoài suy đoán đến tột cùng ai có khả năng là hung thủ nhất mà thôi."
Cảnh Từ hỏi: "Vậy ông ta suy đoán cuối cùng là ai?"
Tiểu Lộc nói: "Ông ấy nói, nếu như Tả công tử đã có nhân chứng, Tiết Chiếu Ý lại không thể làm Mạch Đao động đậy, chứng minh hung phạm không tìm được, cần một lần nữa loại bỏ......"
A Nguyên cả giận nói: "Đây không phải nói nhảm đi!"
Trong mắt Cảnh Từ đã hiện lên nghi hoặc, trầm ngâm nói: "Ông ta.....là ám chỉ Tiết Chiếu Ý không phải hung thủ?"
Tiểu Lộc nhớ lại tình hình lúc đó, nói ra: "Hình như là vậy! Ông ấy nói kỳ thật rất hàm hồ......Có thể ông ta không rõ Hạ Vương có bao nhiêu nữ quyến, tất nhiên chỉ có thể hàm hồ."