Tôi Không Làm Người Nữa

Chương 35: Không làm người ngày thứ 35

Đột nhiên bị ôm lấy Cố Hoài không kịp phản ứng, chờ hoàn hồn, hắn hơi hơi vùng vẫy, nhưng kết quả bị cái đuôi màu xám bạc trói càng chặt hơn.

Bởi vì Cố Hoài hơi hơi vùng vẫy, nên kí©ɧ ŧɧí©ɧ sự chiếm hữu của Alvis càng rõ ràng hơn.

Đây là một cảm giác rất tốt đẹp, sẽ lập tức cổ vũ cho tâm trạng của chúng ta càng mạnh mẽ hơn, khát vọng sinh ra càng nhiều hơn.

Bình thường mà nói bị một người cùng giới ôm như vậy sẽ cảm thấy không tự nhiên, nhưng chắc là bởi vì từ trước tới này Alvis ở trước mặt Cố Hoài biểu hiện rất đơn thuần, hơn nữa ở trước mặt hắn dáng vẻ lúc nào cũng ngoan ngoãn nghe lời, khiến Cố Hoài đối với sự tới gần của hắn không hề có chút để ý nào.

Khi một người đồng ý cho người khác tới gần mình, điều này nói rõ sau này người đó có thể chạm vào điểm mấu chốt của đối phương.

Nếu có ý thức muốn đuổi theo một ai đó, lúc này nên chú ý tới việc này.

Trên phương diện này Alvis không hề có chút kiến thức nào muốn nhận ra rất là khó khăn, chỉ là làm theo bản năng, cho dù không rõ việc này là gì, hắn trong sự vô thức vẫn không ngừng tới gần Cố Hoài, cho tới khi chạm vào nội tâm của đối phương.

Cố Hoài không biết Alvis sao lại đột nhiên làm như vậy, hắn ở tình huống bất ngờ, hiện giờ ánh mắt vừa vặn nhìn thấy quai hàm của đối phương.

Quai hàm này hơi căng chặt, kéo dài tới bên má của đối phương, khiến cho Cố Hoài hiểu ra hình như Alvis vì chuyện gì mà hơi…. Không vui?

Không biết có thể xem là cảm xúc không vui hay không.

Nó gần giống mà cũng có chút khác, khi Cố Hoài nhìn vào đôi dựng đồng màu vàng nhạt đang buông xuống nhìn hắn, hắn nhìn thấy Alvis lập tức mím môi bởi vì biết hắn đang nhìn.

Cũng thật là rất….

Con mèo lớn màu bạc này giống như là nó bị bắt nạt, Cố Hoài cũng không biết mình sao lại có cảm giác này.

Nhưng cảm giác này rất mạnh mẽ, vì thế khi Cố Hoài nhìn thấy đôi mắt màu vàng nhạt kia, thay vì đẩy đối phương ra, hành động đầu tiên mà hắn làm là nâng tay sờ đầu Alvis.

Đôi mắt lạnh lùng không hề lay động của Alvis lúc này giống như có cơn gió thổi pháo hoa tới, đôi mắt của hắn vụt sáng không hề kiểm soát được.

Cố Hoài nghĩ rằng điều này có tính an ủi, nhưng thực tế hắn luôn dễ dàng làm giao động thế giới nội tâm của Alvis, mỗi lần đều không nói một tiếng liền xông vào, thế mà tự bản thân mình không hề hiểu lấy.

Bởi vì đối với Cố Hoài dễ bảo, Alvis sau khi được Cố Hoài sờ đầu, mặc dù hắn bởi vì bản năng nên mới làm vậy với đối phương, nhưng cuối cùng vẫn hơi buông đuôi hắn ra.

Cuối cùng Cố Hoài cũng đã kéo dãn khoảng cách hai bên, trước khi hắn nói chuyện hắn liền quan sát Alvis ở trước mặt, biểu tình trên khôn mặt ốôi phương vẫn không tốt lắm, thế là sau khi quan sát, Cố Hoài thử đoán nói: “Là bởi vì không mua được búp bê nên không vui….?”

Hiện tại cũng không thể trách Cố Hoài đoán như vậy, bởi vì một khoảng thời gian trước, hắn liền nhìn thấy một ít trùng tộc không mua được búp bê mà dáng vẻ không vui.

“Không phải.” thanh âm Alvis trầm thấp.

“Vậy vì cái gì?” Đoán cũng không đoán ra nguyên nhân, Cố Hoài trực tiếp hỏi.

“….” Alvis trầm mặc, hắn cũng không hiểu tâm tình hiện giờ của mình là như thế nào, bởi vậy cũng không có cách nào trả lời vấn đề của Cố Hoài.

Nhưng im lặng một thời gian ngắn, Alvis hạ mắt nhìn thanh niên tóc đen trước mặt, hắn dùng giọng trần thuật nói: “Không muốn nhìn thấy những người khác chạm vào búp bê.”

Đây là một phần, không phải nguyên nhân căn bản, mà ý tưởng này của Alvis rõ ràng hơi thay đổi một chút: “Không muốn thấy người khác chạm vào cậu.”

Hai câu nói đều dùng giọng nói rất lãnh đạm, Alvis chỉ là đơn giản trẩn thuật lại suy nghĩ trong lòng mình.

Nhưng trần thuật như vậy không nghi ngờ gì rất là thẳng thắn, khi bị dựng đồng màu vàng nhạt lạnh lùng không lẫn tạp chất nhìn chằm chằm, Cố Hoài không khỏi choáng váng.

Xem như là một sự độc chiếm, vấn đề nằm ở vật khiến cho Alvis sinh ra ý định độc chiếm là hắn, khi đối phương thẳng thắn biểu đạt với hắn như thế, trong lòng Cố Hoài không khỏi có một cảm giác vi diệu lướt qua.

Thế nhưng Cố Hoài lại nghĩ, hắn phát hiện Alvis thật ra là một con mèo thuần chủng, mèo sẽ cao ngạo, thận trọng lạnh nhạt, thậm chí là du͙© vọиɠ độc chiếm, đối phương không hề thiếu điểm nào.

Nếu xét về tính cách, sự độc chiếm này cũng có thể hiểu được, những người có tính cách hệ mèo có sự độc chiếm với những thứ mà họ nghĩ là quan trọng.

Mặc dù thuyết phục mình như thế, cảm xúc vi diệu trong lòng Cố Hoài vẫn không tan ra.

Cố Hoài nhìn con mèo lớn trước mặt giống như bị ức hϊếp…. hơn nữa giáng vẻ giống như bị hắn bắt nạt, lúc này đành phải nhẹ giọng an ủi: “Đây chỉ là búp bê mà thôi, anh không cần để ý.”

Alvis cũng không phản bác, nhưng lại nhẹ nhàng nhíu mày.

Con mèo lớn này thật khó dỗ, trong lòng Cố Hoài nghĩ như thế, hắn đi tới phía sau Alvis, tự mình đem cái đuôi màu xám kia quấn lên người.

“Như vậy là được rồi đi.” Cố Hoài nhìn đối phương.

Alvis không nói một lời, cái đuôi của hắn thuận theo hành động của Cố Hoài quấn lấy đối phương, rối mới dùng đuôi kéo đối phương vào trong lòng.

“….” Lần này tới phiên Cố Hoài trầm mặc.

Mặc dù Cố Hoài hiểu được tiếp xúc thân thể đối với trùng tộc có nhận thức khác nhau, lúc này hắn vẫn không kìm được mà nói: “Không thể tùy tiện làm hành vi này với người khác.”

Nếu sau này đối phương cũng đối xử với chủng tộc khác như vậy, cũng bởi vì sự độc chiếm mà ôm người khác vào lòng, không bị người khác cho là khinh nhờn mới là lạ, Cố Hoài chỉ nghĩ thôi mà cũng thấy buồn cho đối phương.

“Vì sao không thể?” Alvis hạ mắt.

Trùng tộc là một chủng tộc tuân theo trái tim, trong suy nghĩ của bọn hắn không có muốn hay không, mà chỉ có có thể hoặc không thể mà thôi.

Cố Hoài bị hỏi lại không nói gì hai giây, hắn cảm thấy mình không thể dùng tư duy của nhân loại đi phán đoán hành vi của đối phương, thế là sau đó, hắn chỉ có thể trả lời đối phương một câu không có sức thuyết phục: “…. Tóm lại là không được.”

Alvis hơi nghiêng đầu, nhỏ giọng hỏi: “Nếu không phải tùy tiện, thì có thể sao?”

Cố Hoài hơi bị nghẹn, hắn miễn cưỡng kiên trì suy nghĩ của mình:

“Không phải không tùy tiện thì được, anh như vậy sẽ khiến người bị ôm không vui.”

“Tôi khiến cậu không vui sao?” Hỏi câu này xong, Alvis dần dần nhíu mày nhìn Cố Hoài, tiếp theo lại buông cái đuôi đang vòng trên người hắn ra.

Bản năng muốn dựa vào gần, nhưng bới vì Cố Hoài nói vậy, nên Alvis lùi lại một chút.

Hắn không nhúc nhích yên tĩnh nhìn chằm chằm, lộ ra im lặng và chăm chú, hình dạng này giống như con mèo bị chủ nhân vứt bỏ, thực ngoan ngoãn ngồi xuống hi vọng chủ nhân có thể ôm nó về nhà một lần nữa.

Dáng vẻ giống như bị hắn ức hϊếp lại xuất hiện—- Cố Hoài sờ sờ ngực.

“Vậy thì cũng không đến nỗi….” Nhìn nhìn vẻ mặt Alvis, Cố Hoài liền lên tiếng giải thích, “Tôi không có không vui.”

Cũng không biết phải nói như thế nào để trùng tộc tóc bạc trước mặt hắn hiểu được câu này, Alvis bỗng nhiên híp mắt lại, rồi thái độ lại nghiêm túc hỏi hắn: “Tôi không phải tùy tiện làm như vậy, cậu cũng không phải không vui, tôi đây có phải có thể ôm cậu hay không?”

Cố Hoài: “….?”

Logic gì đây—-

Trong lúc nhất thời Cố Hoài hơi bị dẫn dắt, mà khi hắn im lặng đã bị Alvis cho là đồng ý, hắn lại bị con mèo lớn này ôm không buông.

So sánh với thân thể cao lớn của Alvis, thân hình Cố Hoài có vẻ thanh tú hơn, bị ôm vào trong lòng cả người giống như bị đối phương chiếm giữ.

Làm ra hành vi này Alvis đương nhiên có vẻ cường thế một phương, nhưng Alvis lại cúi đầu, vầng trán nhẹ nhàng chạm vào vai Cố Hoài.

Hai tay của Cố Hoài đều đặt ở hai bên, tư thái bây giờ rất là bị động, hắn bị mái tóc bạc của Alvis quét vào cổ, không khỏi hơi cảm thấy ngứa, khiến hắn phản xạ chớp chớp mắt.

Bị ôm như thế, Cố Hoài căn bản không động được.

Rõ ràng bị chói buộc như vậy, nhưng lúc này Cố Hoài lại cảm thấy con mèo lớn màu bạc này đang bị động làm nũng với hắn….

Đây không phải hành vi Alvis cố ý làm ra, nguyên nhân chính vì như vậy, loại bản năng và hành động tự nhiên này khiến Cố Hoài càng bất lực.

Hơn nữa cũng bỏ qua thời cơ từ chối, hiện giờ muốn sửa đúng lại hành vi của đối phương cũng đã quá muộn.

Cố Hoài nhắm mắt, lúc này dứt khoát không vùng vẫy: “Chỉ có lần này, lần sau không được.”

Nghe thấy câu này, Alvis cụp mắt xuống không nói gì, thật khó có lúc không nghe lời như vậy.

Bản năng và trực giác khiến cho Alvis dần nhận ra phải làm thế nào mới có thể tới gần Cố Hoài, mặc dù không thể hiểu được phần tình cảm này trong lòng mình, trong đó vẫn luôn có chỗ trống, trong tiềm thức của Alvis vẫn muốn lấy lòng của thanh niên trước mặt.

“Lễ vật.” đuôi vẫn quấn lên người người ta nhưng

lùi về sau một bước, Alvis đem thứ vẫn nằm trong lòng bàn tay mở ra trước mặt Cố Hoài, trong tay hắn chính là một viên thủy tinh cầu nho nhỏ.

Viên thủy tinh cầu này màu xanh, thoạt nhìn giống như một hồ nước trong vắt và tinh khiết, nó có kích thước giống như những viên thủy tinh mà Cố Hoài đã có.

“Đây là cái gì, đá quý sao?” Cố Hoài hỏi, cẩm viên thủy tinh lên và nhìn nó một lát.

Cố Hoài dùng một sợi tinh thần lực chạm vào viên thủy tinh này, không cảm giác được năng lượng, hắn nhận ra đây không phải một viên nguồn năng lượng.

“Ừ, đá Ennis.” Alvis nhẹ nhàng gật đầu, rồi mới bắt đầu im lặng quan sát phản ứng của Cố Hoài.

Alvis quan sát, Cố Hoài cảm nhận được, trước tiên hắn cười cong mắt với đối phương, rồi mới đem viên thủy tinh này bỏ vào túi mình, tỏ vẻ hắn đã nhận lễ vật.

Mà rất nhanh, Cố Hoài cúi đầu xuống nhìn thấy cái đuôi màu xám bạc quấn quanh mình hơi chuyển động, là phản ứng rất đáng yêu.

Trong nháy mắt Cố Hoài bị sự đáng yêu trinh phục, mà ngay lúc này, trùng tộc tóc bạc trước mặt hắn làm một chuyện phạm quy.

Cố Hoài nháy mắt, hắn liền nhìn thấy một con ấu tể trùng tộc với cái đuôi màu bạc, hơn nữa con ấu tể này còn ủi ủi trên người hắn.

Cố Hoài theo phản xạ ôm lấy con vật mềm mại đang ở trong lòng hắn, hiện giờ hắn cúi đầu xuống nhìn vào ánh mắt màu vàng nhạt của con ấu tể trùng tộc này.

“Pi.” ấu tể nhìn xung quanh phát ra thanh âm.

Hình thái ấu tể hình như càng dễ dàng tiếp cận Cố Hoài hơn, lần trước Alvis nhớ Cố Hoài nói hắn “dễ thương” thì phát hiện ra điểm này.

Cho dù biết rõ con vật màu trắng mềm mại này cũng không phải là một con ấu tể trùng tộc chân chính, Cố Hoài cũng không nhẫn tâm đẩy ra, bởi vì chỉ cần hắn đẩy, con ấu tể này sẽ nhẹ nhàng chuyển động thân thể.

Đẩy cũng không thể đẩy, Cố Hoài bị cọ liên tục, cuối cùng không còn cách nào liền nói: “Có phải hay không muốn hôn hôn ôm ôm giơ cao cao?”

Cố Hoài chỉ là không có cách nào khác nên thuận miệng nói, ai biết ấu tể ở trong lòng hắn lại nâng đầu lên, thậm chí còn đập đập hai cánh nho nhỏ: “Pi, pi!”

Mặt Cố Hoài không còn gì để nói, thế nhưng đối mặt với Alvis ngụy trang thành ấu tể, thật sự rất khó để hắn có gánh nặng tâm lý nào, hơi do dự một giây, Cố Hoài liền thực hiện những gì mình nói.

Ôm một cái đã làm qua, Cố Hoài dùng hai bàn đây ôm lấy con ấu tể tròn tròn giơ lên cao: “Có cao không?”

Con ấu tể này thực ngoan không động đậy lung tung, Pi với Cố Hoài một tiếng.

Cuối cùng là một cái hôn, Cố Hoài nghĩ lần trước hắn đã hôn qua đầu con ấu tể này, hôn một lần hay hai lần cũng không có gì khác biệt, nhưng nhìn thấy cái đuôi nhỏ màu xám bạc phía sau con ấu tể trùng tộc này, Cố Hoài bỗng nhiên sửa lại ý định.

Cố Hoài hôn hôn lên cái đuôi màu xám bạc lạnh như băng kia, hắn bởi vì cảm thấy cái đuôi nhỏ này thực đáng yêu mới làm như thế, nhưng khi hôn trong nháy mặt vị trí bị đảo ngược, hắn bị trùng tộc tóc bạc biến về hình thái trưởng thành áp lên sô pha.

Cố Hoài mờ mịt nhìn đôi mắt màu vàng nhạt, con ngươi cực độ thu hẹp lại, biến thành một sợi dây nhỏ.

Lúc trước có đề cập qua—-

ở trùng tộc, hành vị biểu đạt thiện cảm có hai loại, ở thời kì ấu tể là liếʍ lông cho nhau, giúp đỡ đối phương chải vuốt lông trên người, mà hành vi này ở thời kì trưởng thành biến thành hôn liếʍ.

nhưng trùng tộc trưởng thành rất ít có tình cảm mãnh liệt, bởi vậy phương thức hôn liếʍ để biểu đạt thiện cảm rất ít thấy.

thế nhưng cảm giác nóng bỏng giữ dội xuất hiện ở trên cái đuôi lạnh như băng do thanh niên hôn lên, lúc này Alvis nhẹ nhàng hôn lên má Cố Hoài.