Đinh các chủ vừa thay quần áo xong, thì thấy thủ hạ bưng một chén trà gừng đến.
Ông ta bảo bọn họ ra ngoài, cầm chén trà ngồi trên ghế, sắc mặt u ám.
Ánh nến lập lòe yếu ớt, trong phòng bao trùm bởi tầng ánh sáng mờ mờ.
Ông ta nhìn chằm chằm hoa văn trên chén trà, trong đầu toàn là những lời A Hiểu nói lúc nãy.
Đợi đến khi bình tĩnh vuốt lại mọi chuyện từ đầu đến cuối, ông ta mới nhận
ra ván cờ này từ đầu đã trù tính cho ba người bọn họ. A Hiểu biết bọn họ cùng một phe, nên đã nghĩ cách tách bọn họ ra.
Lúc đầu khi ở Thiếu Lâm, ông ta từng đến tìm A Hiểu nói về ván cờ này, y
trong ngoài đều ngầm dẫn lên Ngụy Hải Đức và minh chủ, gì mà “Quân trắng có kẻ thù muốn dùng ám chiêu” “Quân đen có thể là đồng bạn hoặc tâm
phúc của quân trắng” vân vân, dường như muốn ông ta nghi ngờ hai người
kia.
Tệ hơn là A Hiểu đã sớm nhìn thấu
điểm yếu của bọn họ, cho nên đêm đó đi bắt Tiêu tiên sinh đã cố ý gọi Hỉ Lai đi cùng, kết quả là khi ông ta và minh chủ chạy từ thành Hưởng Hạnh về Thiếu Lâm, minh chủ biết được con trai mình bị bắt đi, mà Giang Việt và Hỉ Lai đều lập công, thì sắc mặt không đúng lắm, bắt đầu lo lắng bị
bọn họ coi là con cờ vứt bỏ.
Đinh các chủ chậm rãi vuốt chén trà, tiếp tục suy nghĩ.
Sau đó A Hiểu ly gián bọn họ thành công, ép minh chủ rời đi, bước thứ hai là đối phó với Ngụy Hải Đức.
Lúc đó bọn họ càng nghi ngờ y là quân đen, liền nhanh chóng đoán nguyên nhân là vì Dụ lão.
Chuyện đó là do Ngụy Hải Đức vô tình sơ sẩy gây ra, lại thêm A Hiểu và Văn
Nhân Hằng rất kính trọng ông ta, cũng thân thiết với Hỉ Lai, cho nên bọn họ theo đó liền cho rằng người bại lộ là Ngụy Hải Đức. Sau khi làm rõ
mối liên hệ đó, bọn họ liền biết có khả năng lật lại, mà tình hình của
bọn họ không ổn lắm, cần một người quay lại trấn giữ, bởi vậy khoảng
thời gian đó Ngụy Hải Đức đã chuẩn bị sẵn sàng rời đi bất cứ lúc nào.
Bây giờ nghĩ lại, những chi tiết đó đều là A Hiểu và Văn Nhân Hằng cố ý tạo ra, thậm chí tiết lộ chuyện quân trắng là Ngụy Hải Đức cho Thiểu Thiên
cũng là A Hiểu cố ý nói, người này quá đáng sợ!
Nhưng rốt cuộc tại sao A Hiểu lại biết ba người họ cùng một phe?
Rốt cuộc y là người thế nào? Sao lại biết nhiều thứ như vậy?
Đinh các chủ nhíu mày.
Bây giờ Ngụy Hải Đức đã bị lộ, với thủ đoạn của A Hiểu, thêm bức thư mà
Ngụy Giang Việt cung cấp, chắc hẳn cả đời này Ngụy Hải Đức cũng không
thể trở mình, vậy người sau đó A Hiểu và Văn Nhân Hằng sẽ đối phó là ông ta!
Mắt ông ta tối lại, vội vàng đến
phòng của Đinh Hỉ Lai, nhưng đứa con trai ngốc nhà mình lại không ở
trong đó, tim ông ta giật nảy, trong chớp mắt tay chân lạnh lẽo, lớn
tiếng hỏi: “Nó đâu rồi?”
Thủ hạ chưa bao giờ thấy các chủ sốt ruột như vậy, hoảng sợ đáp: “Thiếu gia chắc… chắc là đang ở trong phòng Chung thiếu gia.”
Đinh các chủ lập tức đi đến, đẩy cửa ra liền thấy Đinh Hỉ Lai đang ngồi trên cái ghế đặt trước giường, ngơ ngác nhìn người đang nằm trên giường,
Tiểu Chung đã ngủ, mắt hơi sưng, chắc là sau khi nghe kể hết mọi chuyện
đã khóc.
Đinh Hỉ Lai thấy ông ta, theo bản năng nghiêm mặt lại, trong mắt vẫn còn thương xót và đau buồn, gọi một tiếng: “Cha.”
Đinh các chủ nói: “Đi ra với ta.”
Đinh Hỉ Lai không dám trái lời, ngoan ngoãn đi đến phòng ông ta, sau khi vào cửa liền không nhịn được hỏi: “Cha, sau này Tiểu Chung ở cùng chúng ta
được không?”
Đinh các chủ nhìn hắn, không biết nên trả lời thế nào.
Đinh Hỉ Lai tội nghiệp nói: “Chúng bá bá bị gϊếŧ, nhà cũng bị đốt, chỉ còn
lại mình Tiểu Chung, không ai che chở cho hắn, võ công của hắn cũng
không tốt, sống sướиɠ đã quen không chịu được khổ, chắc chắn sẽ bị ức
hϊếp, nếu đổi lại là con chỉ sợ không sống nổi mười ngày, nếu con mặc kệ hắn, không biết sau này hắn sẽ thế nào nữa.”
Đinh các chủ bất ngờ vươn tay, vỗ nhẹ lên vai hắn.
Lời định nói của Đinh Hỉ Lai nghẹn trong cổ, hơi hoảng sợ, cha hắn luôn
nghiêm khắc, rất ít khi hiền hòa với hắn như vậy, chẳng lẽ thấy hắn đã
trưởng thành, nên xúc động sao?
Hắn kiêu ngạo ưỡn ngực lên.
Đinh các chủ nhìn hắn một lát, thu tay lại, ngay sau đó đột nhiên điểm huyệt của hắn. Đinh Hỉ Lai chẳng kịp thốt lên tiếng nào, lập tức ngất luôn,
được Đinh các chủ đỡ lấy.
Vệ Tấn đứng bên cạnh thấy vậy ngẩn người: “Các chủ?”
Đinh các chủ nhìn hắn, lấy một cái hộp nhỏ từ trong lòng ra.
Vệ Tấn nhận lấy mở ra, phát hiện là một viên thuốc nho nhỏ, mùi hương thoang thoảng như có như không.
Hắn hỏi: “Đây là?”
Đinh các chủ đáp: “Đây là loại thuốc cố bản bồi nguyên, ngươi ăn đi, ta có việc muốn ngươi làm.”
Vệ Tấn đáp vâng, lấy thuốc ra ăn vào.
Đinh các chủ nói: “Chọn mấy người đưa Hỉ Lai đi suốt đêm, bây giờ đi luôn.”
Vệ Tấn hỏi: “Đưa đi?”
Đinh các chủ đáp: “Ừ, chuyện tiếp theo ta không muốn nó tham dự vào, ngươi
đưa hắn đến chỗ nhị cữu hắn rồi mau chóng quay lại, còn có việc khác cần làm.”
Vệ Tấn hỏi thêm một câu: “Nếu thiếu gia đòi về thì sao?”
Đinh các chủ nói: “Cần trói thì trói nó bắt đi.”
Suốt đường đi, ông ta rất nhiều lần muốn đưa Hỉ Lai đi.
Nhưng đám tiểu bối vẫn còn ở đây, nếu một mình ông ta đuổi đi thì sợ sẽ khiến người ta nghi ngờ, huống hồ gì lúc đó ông ta vẫn không biết mình đã bị
lộ, hơn nữa Hiểu Lai rất thích đi theo A Hiểu, ông ta nghĩ có thể học
hỏi thêm được một vài điều, nên không đưa đi, ai ngờ ưu thế mà bọn họ
cho là đúng lại bị A Hiểu lợi dụng, bị tên đó kéo dài đến bây giờ!
Vệ Tấn thấy sắc mặt ông ta không đổi, nên cũng không hỏi thêm, ôm Đinh Hỉ
Lai đi ra ngoài gọi vài thủ hạ, nhanh chóng rời khỏi Thịnh gia.
Thành Ngũ Uẩn là một tòa thành lớn, bao quanh bởi tường thành, bây giờ cửa thành sớm đã đóng rồi.
Bọn họ chọn một chỗ yên ắng trèo tường qua, định ra ngoài thuê một chiếc xe ngựa. Người của ‘Nguyệt Ảnh’ theo sát hắn, hỏi: “Đội trưởng, Thiểu
Thiên ca đâu?”
Vệ Tấn đáp: “Hắn được thiếu gia phái đi theo Hiểu công tử.”
Người của ‘Nguyệt Ảnh’ hỏi: “Sao không thấy hắn quay về?”
Vệ Tấn đáp: “Chắc là đột nhiên có chuyện, nếu các chủ muốn hắn đi theo thì đợi hắn về, các chủ sẽ bảo hắn đuổi theo chúng ta, để lại ký hiệu dọc
đường là được.”
Người của ‘Nguyệt Ảnh’ đáp: “Vâng.”
Mà Nhâm Thiểu Thiên được bọn họ nhắc đến lúc này đã đi vào một thôn trang.
Khi bọn họ đến nơi thì trời đã tối, không thể đi đến huyện kế tiếp được,
Mai trưởng lão liền tìm một thôn trang bỏ tiền ra ở nhờ một đêm, cũng
nhờ người đun nước nóng, ngồi cạnh thùng nước nói: “Tắm đi.”
Nhâm Thiểu Thiên: “…”
Mai trưởng lão nói: “Nhìn ta làm gì?”
Nhâm Thiểu Thiên nhắc nhở: “Mai cô nương, nam nữ khác biệt.”
Mai trưởng lão nói: “Ta biết, nhưng không nghe giáo chủ bọn ta nói là ăn uống ngủ nghỉ ta đều phải ở cạnh ngươi à?”
Nhâm Thiểu Thiên: “…”
Mai trưởng lão chống cằm nói: “Vậy đi Nhâm đại hiệp, thứ trên người ngươi
có ta cũng có, trên người ngươi không có ta cũng có, không cần nghĩ là
ta sẽ thấy ngượng, mau, nhanh cởi ra đi.”
Nhâm Thiểu Thiên: “…”
Lời này dường như giấu ý gì đó rất hung tàn.
Mai trưởng lão hỏi: “Hay là để ta cởi giúp ngươi?”
“Không.” Nhâm Thiểu Thiên thấy nàng không định đi thật, liền cởi đồ ra, mặc kệ
ánh mắt của nàng, bước vào thùng, nói: “Ngươi không định về thật sao?
Ngươi đi thế này, Ma Giáo còn lại bao nhiêu người?”
Mai trưởng lão đáp: “Không sao, trước đó Tiểu Quý với Tiểu Bạch áp giải đám dược nhân kia đi, chắc là giữa đường sẽ liên hệ với mấy đường chủ tiếp
nhận, mấy ngày nữa bọn họ cũng gấp rút trở về. Sao, ngươi muốn về?”
Nhâm Thiểu Thiên thẳng thắn chân thành nói: “Ừ, ta rất lo, nếu không ta
không nhúng tay vào chuyện của Linh Kiếm các, chỉ ở bên cạnh xem thôi?”
Mai trưởng lão đáp: “Không được.”
Nhâm Thiểu Thiên nói: “Ngươi nghĩ gì ta biết rõ, ván cờ này sắp kết thúc
rồi, ma đầu với Ngụy trang chủ có thể đến bất cứ lúc nào, đây là thời
điểm quan trọng. Ta sẽ điều tra chuyện của ta, nhưng không phải là bây
giờ.”
Mai trưởng lão đáp: “Không được là không được.”
Nàng không muốn nói tiếp chuyện này, lảng sang chuyện khác: “Thiểu Thiên ca, dáng người không tệ nha.”
Nhâm Thiểu Thiên dù sao cũng là đội phó của ‘Nguyệt Ảnh’, không sợ bị nàng
trêu chọc, ngược lại nở nụ cười xấu xa, nhướn mày nói: “Cùng vào tắm?”
Mặt nạ của hắn đã cởi ra, Mai trưởng lão chỉ thấy trong nháy mắt đó phong
thái của hắn khá giống giáo chủ, hơi ngẩn ra, tiếp đó ngại ngùng cúi
đầu, ngay lúc Nhâm Thiểu Thiên tưởng nàng sẽ từ chối, thì nhỏ giọng nói: “Cũng… cũng được.”
Nhâm Thiểu Thiên bình tĩnh nhìn nàng, muốn biết xem nàng có dám làm thật hay không.
Mai trưởng lão làm thật, cởϊ qυầи áo ra, liếc nhìn vẻ mặt của hắn, nói:
“Tưởng ta không dám? Nhâm đại hiệp, bọn ta sống trong tay giáo chủ với
Tạ cung chủ đã nhiều năm, đây chỉ là chuyện nhỏ thôi, sớm đã nói ngươi
đừng giãy dụa nữa.”
Nhâm Thiểu Thiên: “…”
Mấy năm qua rốt cuộc các ngươi đã sống thế nào?
Trong đầu hắn bỗng lóe lên một suy nghĩ, liếc nhìn đống quần áo bị nàng ném ở bên, kiên nhẫn ngâm mình, đang định nói tắm đi nhé, lại bị người trước
mặt điểm huyệt, liền nhìn nàng.
Mai trưởng lão tựa vào thành thùng, oán trách: “Vội gì thế? Đợi người ta với.”
Nhâm Thiểu Thiên lập tức biết người này đã nhìn thấu hắn muốn ra ngoài lấy giải dược, nhận mệnh nói: “Được rồi, giải cho ta.”
Mai trưởng lão thấy có vẻ hắn đã hết hy vọng, từ bi giải huyệt cho hắn.
Nhâm Thiểu Thiên bất đắc dĩ thầm nghĩ người của Ma Giáo đều là thế nào hết
vậy, im lặng một lát rồi nói: “Ngươi kể ít chuyện của y đi.”
“Giáo chủ của bọn ta à…” Ánh mắt Mai trưởng lão như trôi đi rất xa, “Suy nghĩ của y giấu rất sâu, bình thường sống rất tiêu sái, nếu không phải
chuyện lần này, bọn ta cũng không biết y có kẻ thù, hơn nữa kẻ thù còn
khó đối phó như vậy.”
Đôi mắt nàng lóe
lên tia sáng lạnh, giọng dịu dàng hơn, “Nhưng không sao, bây giờ đã biết rồi, mạng của bọn ta đều là của giáo chủ, ai khiến y không vui, bọn ta
sẽ khiến kẻ đó sống không bằng chết.”
Đêm nay Diệp Hữu ngủ rất ngon, sáng hôm sau khi tỉnh lại, Văn Nhân Hằng đã tỉnh dậy trước rồi.
Y vừa mở mắt ra, liền cảm thấy bên hông có một lực kéo, ngay sau đó đã
được sư huynh ôm vào lòng, ngẩng đầu hỏi: “Hôm qua ngươi điểm huyệt của
ta?”
Văn Nhân Hằng đáp lời: “Ngươi thấy thế nào?”
Diệp Hữu đáp: “Cũng ổn.”
Văn Nhân Hằng nhìn y.
Qua một đêm yên tĩnh, sắc mặt sư đệ rõ ràng tốt hơn hôm qua nhiều, sát ý và khí lạnh quanh thân cũng giấu đi, người này dường như đã quen kiềm chế
bản thân mình, luyện đến lô hỏa thuần thanh.
Hắn vẫn thấy rất đau đớn, ôm người sát vào hơn.
Diệp Hữu không nghĩ nữa, vùi đầu vào cổ hắn, nhắm mắt lại.
Văn Nhân Hằng hỏi: “Còn muốn ngủ?”
Diệp Hữu đáp: “Không ngủ.”
Văn Nhân Hằng liền nằm cùng y, đợi đến khi hai người đói bụng mới dậy ăn cơm.
Trên đường ồn ã từ lâu, người đến người đi.
Diệp Hữu không muốn ăn cơm khách điếm, trả phòng luôn, đi theo sư huynh đến
tửu lâu nổi tiếng nhất thành Ngũ Uẩn chọn mấy món ăn sáng, rồi bắt đầu
ngồi ăn. Đến khi sắp ăn xong, mũi y đột nhiên hít hít, nói: “‘Thập Tam
Giai’ của Phong Túy.”
Văn Nhân Hằng liếc quanh, chợt nghe có một tiếng cười khẽ từ cửa truyền đến: “Hiểu công tử đúng là biết hàng.”
Hai người quay đầu lại, thấy Tạ Quân Minh cầm một hũ rượu đã mở nắp, hiên ngang tiến vào.
Mùi rượu lan tỏa khắp nơi, đám sâu rượu ngồi trong sảnh bị rù quến, đưa mắt nhìn hũ rượu trong tay y, Tạ Quân Minh mặc kệ bọn họ, cười chào hỏi hai người Diệp Hữu: “Các vị, trùng hợp quá.”
Văn Nhân Hằng đáp: “Trung hợp quá, Tạ cung chủ đến dùng cơm?”
“Ta ăn xong rồi,” Tạ Quân Minh nói, “Nhưng ở Thịnh gia chán quá, nên muốn đến đây đợi ăn cơm trưa.”
Lý do này quá mạnh, người xung quanh cạn lời.
Diệp Hữu thì cười cười, bảo tiểu nhị cho một nhã gian, đi vào cùng y.
Tạ Quân Minh không đến một mình, nhưng hình như Bách Lý trưởng lão có việc, một lát sau mới vào.
Diệp Hữu nhìn y, thấy y bĩu môi nhìn về cửa sổ, liền đứng dậy xem, rất nhanh đã thấy ở một góc ngã tư đường có bóng dáng của trại chủ Trầm Hồng
trại, người nọ đã đổi bộ váy khác, đang bị hai tên lưu manh xúm lại đùa
bỡn, vô cùng thống khổ.
Y cười hỏi: “Sao hắn không đánh lại?”
Tạ Quân Minh nói: “Hắn nói nếu có thể chịu đựng được nửa canh giờ, thì ta
phải đưa cho hắn mười hũ Phong Túy, ta muốn xem hắn chịu đựng thế nào,
nên đồng ý.”
Diệp Hữu bật cười, hăng hái
nhìn một lúc, đang định nói mấy câu, thì nghe bên dưới vang lên tiếng
hét to: “Ban ngày ban mặt, các ngươi muốn làm gì?”
Lần này không chỉ Diệp Hữu, mà ngay cả Tạ Quân Minh và Văn Nhân Hằng đều tò mò đến xem.
Bọn họ nhìn sang bên trái con đường, thấy một đại hán thân cao chín thước
cưỡi ngựa mà đến. Diệp Hữu và Văn Nhân Hằng ngẩn ra, bên tai nghe Tạ
Quân Minh lẩm bẩm câu ai vậy, liền nói cho y: “Bang chủ bang Toái Vân.”
“Bang Toái Vân?” Tạ Quân Minh nói, “Là chỗ mà các ngươi đặt bẫy cho ma đầu đấy à?”
Diệp Hữu đáp: “Ừ, đó là bang chủ, hắn đến tìm bọn ta.”
Trong lúc mấy người nói chuyện, bang chủ bang Toái Vân đã xoay người xuống
ngựa, vội vã tiến lên dạy dỗ hai tên lưu manh kia, rất nhanh gọn lẹ.
Trại chủ sợ ngây người, im lặng nhìn hắn, trong đầu chỉ có một suy nghĩ
là rượu của mình không có rồi.
Bang chủ
bang Toái Vân liếc thấy gần đó có rất nhiều hiệp khách giang hồ, lập tức nổi giận: “Đúng là thói đời ngày nay, hiệp khách bạch đạo thấy chết mà
không cứu!”
Đám hiệp khách rất vô tội, không chịu được cái oan này, hỏi: “Các hạ là ai?”
Bang chủ đáp: “Bang chủ bang Toái Vân.”
Bang Toái Vân là môn phái trung lập, đúng ra mà nói không phải môn phái bạch đạo đơn thuần, về cơ bản không tham dự vào tranh đấu trong giang hồ.
Đám hiệp khách thấy có lẽ hắn không biết người này, liền giải thích: “Bang
chủ hiểu lầm rồi, vị bên cạnh ngươi là nam, là trại chủ Trầm Hồng của
của Trầm Hồng trại, năm nay đã ba mươi.”
Bang chủ không tin nổi nhìn người bên cạnh: “Ngươi là nam?”
Trầm Hồng ngẩng đầu lên, cắn môi nhìn hắn, mắt to rơm rớm nước mắt, vô cùng đáng thương.
Bang chủ quay đầu nhìn hiệp khách, giận giữ nói: “Đây rõ ràng là một cô nương!”
Đám hiệp khách: “…”
Đám hiệp khách nghĩ hay là lột sạch đồ của Trần Hồng, nhưng lại biết mấy
người Tạ Quân Minh đang ở trong tửu lâu, chỉ đành không thèm chấp nhặt
với hắn, tay run run cầm kiếm, quay đầu rời đi.
Mấy người đứng hóng chuyện trên lầu thấy bang chủ an ủi Trầm Hồng, hình như còn muốn đưa hắn về nhà, liền quyết định không xuất hiện, nhìn hai
người đi xa mới chưa đã thèm thu mắt lại, ngồi về chỗ.
Tạ Quân Minh đẩy hũ rượu sang: “Uống không?”
Diệp Hữu nhìn sư huynh: “Bang chủ đến tìm ngươi, ngươi không về Thịnh gia sao?”
Văn Nhân Hằng nói: “Một chén.”
Vì vậy Diệp Hữu không đuổi hắn, thấy Tạ Quân Minh rót một chén cho mình,
liền sung sương bưng lên nhấp một ngụm, thỏa mãn thở dài, hỏi: “Ngươi ra ngoài chỉ để đến tìm ta chơi, không có chuyện khác?”
“Có một chuyện,” Tạ Quân Minh nói, “Lúc ăn cơm sáng nay, ta không thấy Đinh Hỉ Lai xuất hiện.”
Diệp Hữu nói: “Bị đưa đi rồi?”
Tạ Quân Minh đáp: “Ừ, ta hỏi Đinh các chủ, ông ta nói tối qua nhận được
tin từ nhà đến, nói sức khỏe Đinh lão phu nhân không ổn muốn gặp cháu
trai, nên đã để Đinh Hỉ Lai đi rồi.”
Diệp Hữu nói: “Tìm lý do hay lắm.”
Hắn cầm chén rượu lên muốn uống ngụm thứ hai, bỗng một bàn tay từ bên cạnh
duỗi đến – Văn Nhân Hằng cầm chén, uống hết rượu còn lại.
Văn Nhân Hằng ôn hòa nói: “Ta nói một chén, chứ không nói để ngươi uống một mình.”
Diệp Hữu bất đắc dĩ, nhưng nghĩ lại thì sư huynh đồng ý để y uống một ngụm
đã là tốt lắm rồi, nên cũng thôi, đứng dậy nói: “Đi, về thôi.”
Tạ Quân Minh hỏi: “Định làm gì tiếp?”
Diệp Hữu híp mắt: “Hôm qua bức thư mà Ngụy Giang Việt lấy ra hình như không
phải do minh chủ viết, ta đến hỏi Đinh các chủ có phải ông ta viết
không.”
Tạ Quân Minh nghe là biết y muốn đối đầu trực diện với họ Đinh, lập tức tỉnh táo lại, vội vàng đi cùng y.