Tân Tiếu Ngạo Giang Hồ (Sắc Hiệp)

Chương 157

Trên đỉnh Triêu Dương, đúng như những gì Lệnh Hồ Xung lo ngại, một lần nữa, trước tất cả các nhân sĩ có tiếng trên giang hồ được triệu tập, Nhậm Ngã Hành một lần nữa vẫn ngõ ý mời Lệnh Hồ Xung gia nhập NNTG làm Phó giáo chủ. Một lần nữa, Lệnh Hồ Xung vẫn cương quyết từ chối nhã ý của Nhậm Ngã Hành. Nhất quyết không gia nhập vào NNTG. Nhậm Ngã Hành tức điên người, Lệnh Hồ Xung năm lần bảy lượt làm nhục thể diện của ông. Cứ như Nhậm Ngã Hành đi van xin chàng vậy. Trướ đông đảo tất cả mọi người, Nhậm Ngã Hành muốn ra tay tiêu diện Lệnh Hồ Xung và phái Hằng Sơn cho hả dạ, đồng thời để răn đe kẻ khác, thế nhưng may tháy Doanh Doanh đã ra tay ngăn cản, nếu không, thật khó tránh khỏi một cuộc thảm chiến. Nhậm Ngã Hành nể tình Doanh Doanh, tha cho Lệnh Hồ Xung và các đẹ tử của chàng, nhưng giao hẹn một tháng nữa sẽ dẫn quân lên núi tiêu diện phái Hằng Sơn và cac đệ tử để rửa mối nhục nay.

Lệnh Hồ Xung không hề do dự, chàng lạnh lùng bước khỏi đỉnh Triều Dương trước sự uất ức của Nhậm Ngã Hành. Nhậm Ngã Hành mang uất ức trở về Hắc Mộc Nhai, lên kế hoạch tấn công và tiêu diệt phái Hằng Sơn, thế nhưng tiết Đoan Dương chỉ còn mười ngày nữa là đến, mà Bình Nhất Chỉ vẫn chưa có cách nào điều chế thuốc giải, tình thế của NNTG đang trở nên vô cùng cấp bách, nếu không bào chế được thuốc giải, cả giáo có thể dẫn đến suy vong, điều này khiến cho Nhậm Ngã Hành lo lắng hơn gấp ngàn lần. Lệnh Hồ Xung trở về Hằng Sơn, ngày đêm chỉ đạo các sư tỷ muội chăm chỉ luyện võ, chờ ngày đối phó với Nhậm Ngã Hành và NNTG. Linh Thứu tự hay được tin này, nên Phương Chứng và Phương Sinh đại sư cũng đến dẫn theo các đệ tử của Linh thứu tự góp sức khiến cho Lệnh Hồ Xung hết sức an long. Thôi thì quyết một trận sống mái với NNTG, chết trong vẻ vang thì cũng không có gì phải ân hận.

Nhậm Ngã Hành còn chưa lo đối phó với Hằng Sơn thì đã phải lo đối phó với thi trùng của giáo chúng trong giáo. Bình Nhất Chỉ không có cách nào bào chế được thuốc giải mà Đông Phương chế tạo, thật chẳng còn cách nào khác, gần đến hôm tiết Đoan Dương đó, Nhậm Ngã Hành mở đại tiệc, ban phát thuốc giải cho giáo chúng, nhưng thục chất đó là thuốc mê. Tất cả các Hương chủ, đường chủ và các trưởng lão sau khi uống vào đều gục xuồng mê man.

Tòan bộ bọn họ bi Nhậm Ngã Hành nhốt vào đại lao, kêu gào thảm thiết đòi thả. Hướng Vấn Thiên năm xưa không bị Đông Phương cho uống thuốc nên không sao. Nhậm Ngã Hành sợ chúng nỏi loạn, không còn cách nào khác phải nhốt bọn chúng vào. Quả nhiên, đến đúng tiết Đoan Dương, thi trung phát tác, bọn chúng cào cắn, cấu xé nhau trong ngục tối, trong thật ghê rợn, rồi cuối cùng chết trong đau đớn, xác bị biến dạng, không nhận ra được, đến nỗi bọn đám cai ngục không một ai dám nhìn vào trong, mùi hôi thối bốc lên cả một góc trời.

Doanh Doanh cũng bị trúng thuốc mê, nàng được đưa đến khuê phòng, nhưng khi tỉnh dậy thấy đầu đau như búa bổ, mơ mơ hồ hồ. Thi trùng đã bắt đầu phát tác, nàng nhìn đâu cũng thấy Lệnh Hồ Xung, liên tục gọi tên chàng khiến cho Nhậm Ngã hành lo lắng vô cùng. Doanh Doanh liên tục lên cơn hoảng loạn, nàng hết nhìn thấy Lệnh Hồ Xung rồi lại thấy Lâm Bình chi, sợ hãi la hét điên cuồng. Nhậm Ngã Hành không còn cách nào khác, đành phải khống chế thi trùng bằng cách dùng Hấp tinh đại pháp truyền nội lực vào người Doanh Doanh, rồi sau đó, nguồn nội lực theo mạch máu tấn công lên não, ép thi trung ngừng phát triển. hành động đó làm tiêu hao rất nhiều nội lực của Nhậm Ngã Hành, nhưng ông không còn cách nào khác, nếu không, đứa con gái độc nhất của ông chắc chắn sẽ chết.

Bình Nhất Chỉ đến khám bệnh cho Doanh Doanh, nói nhờ có nội công của Nhậm Ngã Hành mà có thể kiềm chế thi độc trong người Doanh Doanh trong 49 ngày. Toàn bộ thi trùng trên não đã bị tiêu diệt. Doanh Doanh sẽ không bị ảo giác nữa, thế nhưng số còn lại đã tấn công vào tim của nàng. Trong 49 ngày tới, Bình Nhất Chỉ nhất định phải bào chế ra được thuốc giải, nếu không, Doanh Doanh nhất định sẽ mất mạng. Nhậm Ngã Hành bàng hoàng. Vậy là nếu trong 49 ngày tới, nếu không thể có thuốc giải, Doanh Doanh chắc chắn sẽ mất mạng. Nhậm Ngã hành tuyệt vọng, cầu xin Bình Nhất Chỉ cố gắng hết sức điều chế thuốc giải để cứu đứa con gái độc nhất của ông.

Tin tức NNTG tấn công Hằng Sơn nhanh chóng đến tai Phong Thanh Dương, trong thời gian này, ông vô tình cứu được một người bạn quen thuộc…

Trong thời gian này, ở Hằng Sơn, mọi việc đễu diễn ra vô tình cấp bách. Nhưng nhất cử nhất động của Lệnh Hồ Xung đều không qua được mắt của một người bạn cố hữu: Đông Phương Bất Bại, thì ra nàng vẫn chưa chết. Đúng vào lúc nàng rơi xuống vực thẳm, Phong Thanh Dương lão tiên bối vô tình du ngoạn sơn thủy, đi ngang qua và cứu được nàng. Thoát chết, nhưng Đông Phương vẫn không thể nào quên được Lệnh Hồ Xung, vì vậy, nàng đã quay lại tìm chàng. Và âm thâm theo dõi từng bước chân của chàng.

Ở phía NNTG, tin tức Linh Thứu Tự trợ giúp Hằng Sơn nhanh chóng đến tai Nhậm Ngã Hành, và quả nhiên cũng đúng ý đồ của ông ta. Ý đồ tấn công Hằng Sơn chỉ là giả. Ý đồ của ông ta chính là thâu tóm Linh Thứu tự. Bây giờ toàn bộ cao thủ của Linh Thứu tự đã ở Hằng Sơn, việc tấn công Linh Thứu tự dễ như trở bàn tay.

Doanh Doanh vô tình biết âm mưu của cha mình, nàng đến gặp riêng Hướng Vấn Thiên và cầu xin ông hãy đi gặp Lệnh Hồ Xung và cấp báo cho chàng để tránh bạo động can qua, gây thêm chiến loạn và đau khổ cho bách tính. Cảm kích trước tấm lòng nhân ái của Doanh Doanh, Hướng Vấn Thiên đã đồng ý, ông ngay lập tức lên Hằng Sơn báo tin với Lệnh Hồ Xung, đồng thời ông cũng thuật lại tình hình nguy cấp của Doanh Doanh cho Lệnh Hồ Xung nghe khi hay tin thi trùng đã tấn công toàn bộ vào tim của nàng.

Lệnh Hồ Xung cưỡi ngựa như bay, ngày đêm không nghỉ, tức tốc lên Hắc Mộc Nhai. Trên đường lên cửa động Lệnh Hồ Xung gặp phải sự ngăn cản của bọn lính canh và vô số giáo chúng, thế nhưng ở phía sau luôn có một người âm thâm giúp đỡ, nên Lệnh Hồ Xung không hề gặp phải một trở lớn ngại nào. Trở lên Hắc Mộc Nhai, chàng gặp được Doanh Doanh và định đưa nàng rời khỏi Hắc Mộc Nhai sau đó tìm đại phu chữa bệnh, hoặc nếu không thể chữa khỏi cho Doanh Doanh, hai người cũng muốn ở bên nhau nốt quãng đời còn lại. Doanh Doanh cảm động trước tình yêu chân chính mà Lệnh Hồ Xung dành cho nàng, hai người quyết định xuống núi. Nhưng họ gặp phải sự ngăn cản của Nhậm Ngã Hành.

Lệnh Hồ Xung nhất quyết đưa Doanh Doanh đi, Nhậm Ngã Hành thì nhất quyết không đồng ý, một trận kịch chiến đã xay ra trên đỉnh Hắc Mộc Nhai, cả hai sử dụng Hấp Tinh đại pháp giao đấu với nhau, khiên cho toàn bộ một gọc phòng và thánh điện của NNTG bị phá tan tành. Doanh Doanh nhìn hai người giao đấu với nhau, nàng sợ hãi vô cùng, ai bị trọng thương đối với nàng đều là vô cùng đau đớn. Nghĩ vậy, Doanh Doanh quyết định nhảu vào giữa cuộc chiên ngăn cản họ lại. Nhưng đúng lúc đó, Nhậm Ngã Hành đánh liên tiếp ba chưởng tới, lão chỉ kịp thu về hai chưởng, còn một chưởng nhằm thẳng vào ngực Doanh Doanh. Lệnh Hồ Xung thấy tình thế nguy cấp, chàng lao vυ't tới với tóc độ kinh hoàng, ôm lấy Doanh Doanh và đỡ một chưởng cho nàng.

Lệnh Hồ Xung bị dính chưởng, chàng ngã lăn ra mặt đất, hộc máu. Nhậm Ngã Hành thấy Doanh Doanh không bị thương thì vô cùng vui mừng, ông ta lừ lừ đi đến bên Lệnh Hồ Xung, Doanh Doanh thấy vậy quỳ xuống hoảng hốt:

– Cha, con xin cha hãy tha cho Xung ca.

– Hôm nay lão phu nhất định phải gϊếŧ tên tiểu tử thối này. – Nhậm Ngã Hành hằn học.

– Cha muốn gϊếŧ huy ấy thì gϊếŧ con trước đi.

Doanh Doanh dang tay ngăn cản Nhậm Ngã Hành tiến tới.

– Ngay cả cha, con cũng không nghe lời sao?

– Doanh Doanh, đi đi, cứ kệ ta. – Lệnh Hồ Xung cố gượng dậy.

– Không, muội không di, muốn chết chúng ta cùng chết.

Nhậm Ngã Hành tức giận:

– Được, con vì hắn mà ngay cả cha cũng không nghe lời, vậy ta sẽ gϊếŧ hắn trước.

Nhậm Ngã Hành thu chưởng vào lòng bàn tay, nhằm thẳng Lệnh Hồ Xung đánh xuống. Nhưng chưởng pháp của ông vừa chạm tới mặt chàng thì khựng lại rồi mết hoàn toàn. Nhậm Ngã Hành rú lên một tiếng, miệng hộc máu tươi rồi gục chết ngay tại chỗ. Doanh Doanh vội vàng lao đến đỡ lấy xác ông ta, liên tục gọi tên. Lệnh Hồ Xung nhìn theo bóng áo trắng như thiên thần vừa tấn công Nhậm Ngã Hành từ phía sau để cứu chàng. Ánh mắt nàng nhìn chàng không hề chớp. Rồi chiếc khăn bịt mặt nàng bất chợt bị gió thồi bay. Lệnh Hồ Xung vẫn kịp nhận ra nàng trước khi nàng bay đi mất. Đông Phương, như vậy là nàng còn sống, nàng vẫn chưa chết.

Doanh Doanh đau khổ ôm xác của cha mình kêu góc thảm thiết, Lệnh Hồ Xung cũng không biết nói lời nào. Chàng lặng lẽ ôm nàng vào lòng.

Cái chết của Nhậm Ngã Hành khiến cho trận hào kiếp ở Trung Nguyên tiêu biến vô hình, đại họa tự nhiên tiêu tan. Doanh Doanh tuy đau khổ vì cái chết của cha, nhưng nàng vẫn còn rất sáng suốt, nàng nhanh chóng ổn định lại giáo chúng, sau đó giao chức vị giáo chủ NNTG cho Hướng Vấn Thiên đảm nhiệm. Dự định của nàng bây giờ rất đơn giản, chỉ muốn sống bên cạnh người mình yêu thương nốt quãng đời còn lại.

Lệnh Hồ Xung trở về Hằng Sơn, chàng làm nghi lễ giao lại ngôi vị Chưởng môn nhân phái Hằng Sơn cho Nghi Ngọc, căn dặn lại các đệ tử trong giáo, sau đi quay về bên Doanh Doanh. Hai người ở bên nhau, ngày ngay thưởng ngoạn phong cảnh trên Hắc Mộc Nhai, đàn tấu nhạc họa, cuộc sống thật thanh bình. Thế nhưng trong lòng Lệnh Hồ Xung luôn luôn lo lắng bất an. Mỗi ngày trôi qua là một ngày Doanh Doanh của chàng cận kề với cái chết. Chàng không hề biết rằng, nhìn chàng từ xa, Đông Phương cũng vô cùng đau lòng. Nàng mìm một nụ cười hạnh phúc, quyết định thực hiện kế hoạch của mình…