Sáng sớm hôm sau, ánh nắng chói chang rọi từ cửa hang vào khiến Lệnh Hồ Xung tỉnh giấc, chàng khẽ mỉm cười nhìn người yêu của mình đang miên man trong giấc mơ hạnh phúc, dù biết rằng cuộc sống ngắn ngủi, nhưng đối với Lệnh Hồ Xung, như vậy đã là mãn nguyện lắm rồi, cuộc đời này của chàng coi như không sống uổng. Đông Phương choàng mở mắt, hai người âu yếm nhìn nhau say đắm:
– Đông Phương, muội thật là đẹp.Lệnh Hồ Xung ta đúng là có phước ba đời. – Chàng vừa nói, vừa âu yếm vuốt ve má nàng.
– Huynh chỉ khéo nịnh, muội làm sao đẹp bằng mẹ con sư nương của huynh.
– Haiz…Sư nương thì mãi mãi là sư nương của ta, dù có muốn ta cũng không thể thay đổi được điều đó, nên ta và sư nương sẽ chẳng đi đến đâu cả, còn tiểu sư muội, muội ấy đã có Lâm sư đệ rồi, không cần ta nữa, xem ra, cả cuộc đời này, ta chỉ có thể yêu một mình muội mà thôi. Nhưng không sao, đối với Lệnh Hồ Xung ta, như vậy đã là quá đủ rồi, chỉ cần muội đồng ý, chúng ta sẽ quy ẩn giang hồ, không màng thế sự nữa, sống những ngày thật vui vẻ và hạnh phúc.
Lệnh Hồ Xung vừa nói, hay tay vừa luồn xuống xoa xoa bóp bóp nhẹ lên bầu vυ' của nàng.
– Ưm…muội đồng ý…sau khi muội tìm người chữa khỏi bệnh cho huynh, chúng ta sẽ rời khỏi chốn giang hồ đầy rẫy thì phi này, nhưng bây giờ, chúng ta phải tắm rửa và rời khỏi đây đã. Ưʍ..ư…dậy đi thôi.
– Ngay bên trong sơn động này có một hồ nước nhỏ, chúng ta sẽ tắm rửa ở đó.
Dứt lời, Lệnh Hồ Xung dìu Đông Phương đứng dậy, hai người tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đi xuống hồ nước nhỏ nằm sâu bên trong, làn nước mát lạnh trong veo khiến Đông Phương vô cùng sảng khoái lội ra tới giữa hồ, nước chỉ ngập ngang bầu ngực của nàng. Lệnh Hồ Xung ân cần chăm sóc người yêu, chàng vốc từng vốc nước lên tắm rửa, kì cọ thân thể của nàng, hai cánh tay khéo léo vờn quanh núi đồi và thung lũng của Đông Phương, cảm giác khoái lạc ngay lập tức ùa về khiến cho nàng không chịu nổi, cổ họng liên tục phát ra những tiếng rên “ư…ử…ứ..” . Tay nàng cũng không để yên nữa mà chộp ngay lấy ©ôи ŧɧịt̠ cứng ngắc của chàng mà bóp mạnh. Ngay lập tức, chàng vít lấy cỏ nàng, miệng chùm lên miệng nàng mà hôn ngấu nghiến lên đôi môi của nàng. Cả hai nút lưỡi nhau một hồi vô cùng say mê, chàng vừa đá lưỡi, một tay bóρ ѵú, còn một tay liên tục day day lên khe l*и của nàng. Còn nàng cũng vừa nút lưỡi vưa xục xục cho chàng, cả hai cứ thế vừa nút lưỡi vừa kí©ɧ ŧɧí©ɧ bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của nhau cả hai cùng đem đến cho nhau sự sung sướиɠ, đê mê, khoái lạc.
Đông Phương vừa hôn chàng vừa lùi dần vào mép hồ, đến khi nước trong hồ chỉ còn tới đầu gối của nàng thì Đông Phương dừng lại, lúc này ngón tay của Lệnh Hồ Xung đã vét sâu vào khe l*и ẩm ướt, và không ngưng chọc ra chọc vào khiến nàng chơi với, cơ thể run lên bần bật nàng nhả môi ra khỏi miệng chàng và ngửa cổ lên trời phát những tiếng rên khoái lạc:
– Ôi…z…a…a..Lệnh Hồ Xung….muội sướиɠ…quá..
Dâʍ ŧᏂủy̠ nàng chảy ra nóng bỏng cả ngón tay chàng, Lệnh Hồ Xung vẫn không nói gì, chàng rút ngón tay ra khỏi l*и nàng rồi vòng lên bóρ ѵú của Đông Phương, những ngón tay không ngừng nhào nặn, xoa bóp và có phần mạnh mẽ hơn, cái lưỡi của chàng lúc này cũng đã di chuyển xuống vũ nàng, chàng vừa hôn hiets vùa bóp nghiến một bên vυ', động tác mạnh bạo và vồn vã hơn, nhưng Đông Phương không hề cảm thấy đau, mà trái lại những cơn sướиɠ cứ ập đến bên người nàng như sóng vỗ bờ, bao nhiêu xúc cảm trong sơn động trên Tư Quá Nhai hôm nào ùa về trong tâm trí hai người, chỉ khác một chỗ, hôm nay chắc chắn sẽ không còn ai phá đám giấc mơ tiên của hai người nữa. Lệnh Hồ Xung hôn hít và bóρ ѵú nàng chán chê, chàng di chuyển dần xuống bên dưới, chiếc lưỡi chàng chu du qua vùng bụng trắng ngần của Đông Phương trước khi nó dừng lại ở nơi cần thiết nhất.
Lệnh Hồ Xung quỳ xuống dưới hồ, cái l*и nhỏ nhắn, hồng hào ướt nhẹp dâʍ ŧᏂủy̠ của Đông Phương phơi bày ngay trước mặt chàng, Lệnh Hồ Xung ngay lập tức nhấc một chân nàng lên vắt vào vai mình, đầu chàng chui vào giữa hai chân nàng, chàng bắt đầu le lưỡi liếp quanh mép l*и nàng, Đông Phương chới với, nàng chỉ còn một chân làm chụ vì vậy hai tay nàng phải ôm lấy đầu chang để giữ thăng bằng, khi chiếc lưỡi của chàng vét vào khe l*и ẩm ướt đó thì nàng không chịu nổi nữa, miệng rên lớn:
– Á…a..a…ứ…ôi…zaa…a…a…a…muội…sướиɠ….sướиɠ…Lệnh Hồ Xung…huynh vét…mạnh vào….cắn nát…l*и…muội đi…i…i…ứ..ứ…ứ…
Đáp lại tiếng rên đầy kí©ɧ ŧɧí©ɧ đó của nàng, Lệnh Hồ Xung liên tục ngoáy đầu thật sầu vào trong l*и nàng, chiếc lưỡi liên tục ngọ ngoạy, đυ.c khoét lên hai vách l*и, dâʍ ŧᏂủy̠ nàng chảy ra chàng uống bằng sạch, tạo ra những tiếng nhóp nhép vô cùng kí©ɧ ŧɧí©ɧ, chàng miệt mài, say mê, liến l*и nàng đắm đuối như hôn môi tình nhân vậy. Còn nàng thì sung sướиɠ, đê mê hết đợt này tới đợt khác.
Liếʍ l*и nàng chán chê, chàng đứng dậy tiếp tục hôn môi nàng, Đông Phương đáp trả ngay lập tức, cả hai lại tiếp tục hôn nhau say mê, khoái lạc. Lệnh Hồ Xung vừa hôn môi nàng, một tay lại tóm lấy chân nàng gác lên hông mình, ©ôи ŧɧịt̠ của nàng nhanh chóng tìm thấy khe l*и ẩm ướt của Đông Phương. “Phập…” Chỉ một cú đâm đầu tiên, ©ôи ŧɧịt̠ đã nhanh chóng chui tọt vào lỗ l*и nàng, ngập lút cán, dâʍ ŧᏂủy̠ của nàng tiết ra nóng bỏng cả thât ©ôи ŧɧịt̠ khiến chàng sương mê li. “Phập..” tiếp tục một phát nữa chàng rút ra rồi đóng vào, động tác chậm rãi nhưng chắc chắn, mỗi cú đâm đều cho nàng lên tới tận đỉnh của sướиɠ khoái, Đông Phương nhả miệng chàng ra, nàng cũng hẩy ngược mông lại để hợp lực, hai tay ôm chặt lấy đầu chàng, miệng rên lớn vang khắp sơn động:
– Ôi za…sướиɠ…sướиɠ quá..Lệnh Hồ Xung…chưa có ai…làm muội..sướиɠ như hôm nay…huynh…ȶᏂασ mạnh…nữa…lên…nahnh lên…ứ…ứ..ứ…
– Thật sao…hự…hư…chỉ cần muội thích….ngày nào ta cũng sẽ ȶᏂασ muội…muội…đồng ý không…
– Thật…muội đồng ý…muội nguyện theo huynh…tới hết cuộc đời…a..a..©ôи ŧɧịt̠ huynh tó quá…muội sướиɠ…
– Ư…ư…l*и muội thật khít..khao…ta cung sướиɠ lắm…cám ơn…muội…ta tăng tốc đây…ư…ư…ư…
Dứt lời, Lệnh Hồ Xung tăng tốc, chàng thò ra thụt vào phành phạch trong l*и nàng, động tác nhanh như một cái máy, sức công phá mãnh liệt của ©ôи ŧɧịt̠ khiến Đông Phương chới với, cả cơ thể của nàng run lên bần bật vì sướиɠ, nàng không rõ đã lêи đỉиɦ mấy lần trong buổi sáng nay nữa, chỉ biết là nàng đang được ȶᏂασ người mình yêu và được người yêu mình ȶᏂασ, như vậy là đủ lắm rồi. Nàng chồm hẳn lên ôm lấy cổ chàng, hay chân quặp chặt lấy hông chàng, nàng cũng đang nhún nhảy, ȶᏂασ lại chàng, l*и nàng co bóp, ngậm chặt lấy ©ôи ŧɧịt̠ chàng không chịu nhả, cả hai ȶᏂασ nhau thei thế đứng suốt từ đầu tới giờ mà không hề thấy mệt mỏi. Gần một canh giờ sau, Lệnh Hồ Xung rít lớn lên một tiếng rên rồi bắn tinh xối xả vào l*и nàng, tinh trung của chàng bắn vào tận trong tử ©υиɠ rồi trào ngược cả ra ngoài, rời thành từng giọt xuống hồ nước. Sau cú xuất tinh đã đời đấy, chàng ngồi phục xuống hồ nước, Đông Phương vẫn ngồi trên hai đùi nàng, l*и nàng vẫn ngậm chặt lấy ©ôи ŧɧịt̠ chàng dù nó không còn cương cứng nữa, cả hai trao cho nhau một nụ hôn say đắm trước khi tắm rửa, lau người cho nhau. Chàng âu yếm mặc quần áo vào cho nàng như thể đang chăm sốc một báu vật vậy. Đông Phương thì khỏi nói, nàng sung sướиɠ vô cùng vì cuối cùng, ước nguyện bấy lâu của nàng cũng thành hiện thực.
Sau khi mặc quần áo cho nhau xong xuôi, hai người rời khỏi sơn động đó và đi vào trong rừng, dọc đường, Đông Phương dù đang rất hạnh phúc nhưng nàng vẫn áy náy với Nghi Lâm, nhận ra điều đó Lệnh Hồ Xung nói rằng chàng sẽ giải thích cho Nghi Lâm hiểu, vậy là từ nay, Lệnh Hồ Xung sẽ giành trái tim của mình cho Đông Phương và sẽ quên hẳn Tiểu sư muội Linh San xinh đẹp của mình. Đông Phương vừa đi vừa trêu trọc chàng:
– Lệnh Hồ Xung, tiểu sư muội của huynh đã có tên tiểu tử họ Lâm kia rồi, nhưng còn sư nương của Huynh, nếu không có huynh, ắt hẳn cô ta sẽ buồn bực và khó chịu lắm đấy J)
– Đông Phương, muội lại trêu trọc ta rồi.
– Muội nói thật mà, Nhạc Bất Quần bây giờ khác gì một tên hoạn quan đâu, chẳng bao giờ làm cho vợ hắn sung sướиɠ được, nếu ta cũng cướp nốt cả đồ nhi của Ninh nữ hiệp, thì ai sẽ giúp nàng ta thỏa mãn đây. Liệu một ngày nào đó, huynh có bỏ ta ,à đi theo sư nương của mình không?
Lệnh Hồ Xung đặt tay lên vai, trấn an nàng:
– Đông Phương, muội yên tâm, trái tim của ta từ hôm nay chỉ có một mình muội, ta xin thề, chỉ cần muội không thích, ta sẽ không ăn nằm với bất cứ một người đàn bà nào khác nữa.
Nhìn ánh mắt nghiêm túc của chàng, Đông Phương khôi chịu nổi nữa, nàng bật cười khúc khích:
– Muội…muội cười gì vậy?
– Xem huynh kìa, chưa gì đã sợ rồi, muội chỉ chọc huynh một chút thôi mà, nếu huynh muốn, huynh ngủ với bất kỳ người đãn bà nào mà huynh thích cũng được, muội không ghen đâu mà lo. Hihi. Muội chỉ cần tái tim huynh có muội, như vậy là muội mãn nguyện lắm rồi, còn cái này, nếu chỉ để cho một mình muội thì muội thấy mình thật là ích kỉ, không công bằng với huynh. – Đông Phương vừa nói vừa tóm lấy ©ôи ŧɧịt̠ của chàng mà bóp bóp, miệng cười dâʍ đãиɠ.
– Đông Phương, sao muội lại tốt với ta như vậy? – Chàng cảm động.
– Bởi vì…muội thật sự yêu huynh.
Hai người ôm nhau say đắm rồi tiếp tục lên đường. Cả hai đang lang thang trong rừng thì gặp vợ chồng Nhạc Bất Quần, vừa nhìn thấy họ, chàng đã vui sướиɠ chạy ra chào:
– Sư phụ, sư nương.
– Xung Nhi, con sao rồi, con vẫn khỏe chứ?
– Lại là yêu nữ ngươi. – Nhạc Bất Quần chỉ tay về phá Đông Phương nói lớn.
– Nhạc Bất Quần, ta cảnh cáo ông, đừng có gọi ta là yêu nữ này nọ nữ, nếu không ngươi sẽ không có kết quả tốt đâu.
Nàng vừa nói vừa chỉ tay cảnh cáo, thế nhưng ngay lập tức, nội thương tái phát, khó thở vô cùng khiến cho Đông Phương phải thu tay về điều hòa chân khí. Lệnh Hồ Xung vội vàng chạy đến đỡ nàng:
– Muội sao rồi?
– Xung Nhi, con là đại đệ tử phái Hoa Sơn, lại năm lần bảy lượt qua lại với người của Ma giáo. Con có biết tội không, ta đã thăm dò kỹ rồi, yêu nữ này chính là Thánh Cô của Ma giáo, ngay cả Đông Phương Bất Bại cũng phải kính nể ả vài phần, con hay lập tức gϊếŧ ả cho ta, trừ hại cho võ lâm.
Nhạc Bất Quần nói xong, rút kiếm ném về phía Lệnh Hồ Xung, chàng đỡ lấy Thanh kiếm rồi quỳ xuống dâng lên cho sư phụ, miệng chàng dứt khoát:
– Sư phụ, cô ấy chính là ân nhân cứu mạng của con, hiện giờ lại đang bị nội thương, nếu con gϊếŧ cô ấy, không phải sẽ trở thành người vong ân bội nghĩa hay sao?
– Khốn kiếp, con đúng là bất phân thị phi, yêu ữ này giả thần giả quỷ ở ngõ Lục Trúc, lại kêu gọi yêu ma quỷ quái trong giang hồ trị bệnh cho con, rõ ràng là đang mê hoặc con. Đối phó với người của Ma giáo, con có thể nói ơn nghĩa sao. – Nhạc Bất Quần tức giận quát lớn, mặt ông đỏ tía tai.
– Sư Thúc Lưu Chính Phong của con chính là một ví dụ đẫm máu, bây giờ con lại dám cãi lệnh thầy, đúng là Đại nghịch bất đạo, rốt cuộc con có chụ gϊếŧ ả hay không?
– Súc sinh, không gϊếŧ thì để ta gϊếŧ.
Nói Xong, Nhạc Bất Quần lấy thanh kiếm từ tay Lệnh Hồ Xung đạp chàng ngã lăn ra rồi nhằm thẳng người Đông Phương phóng tới, Khi mũi kiếm chạm tới sát mặt nàng thì bị ngăn lại bời đôi tay trần của Lệnh Hồ Xung, chàng dùng hai tay giữ chặt lấy mũi kiếm.
– Sư phụ, xin người hãy tha cho cô ấy. – Chàng vừa nói, mặc cho máu cứ từ hay tay giỏ xuống dòng dòng.
– Xung Nhi. – Nhạc phu nhân xót xa lên tiếng.
– Khốn kiếp, ngươi con mặt mũi để xin ta sao?
– Sư phụ, cô ấy là một bằng hữu rất quan trọng với đệ tử, con không thể làm trái với lương tâm của mình. Con cũng không thể làm một kẻ đại nghịch bất đạo, nếu sư phụ cứ khăng khăng gϊếŧ cô ấy, thì xin người hãy gϊếŧ luôn cả con đi.
Lệnh Hồ Xung nói xong, chàng đứng thẳng dậy, dang hai tay ra nhắm mắt chờ đợi, Nhạc Bất Quần tức giận lên tiếng:
– Được, ngươi muốn bảo vệ ả đúng không, vậy ta tác thành cho ngươi.
– Sư huynh, không được.
Nhạc phu nhân ngăn chồng lại đúng lúc mũi kiếm của ông chạm vào l*иg ngực của Lệnh Hồ Xung.
– Huynh bỏ qua cho nó đi, từ mười tuổi, Xung nhi đã vào Hoa Sơn, đã tròn 15 năm rồi, chúng ta dạy dỗ nó, nuôi nấng nó, lẽ nào huynh lỡ lòng gϊếŧ chết nó sao? – Nhạc phu nhân đau lòng lên tiếng.
– Không được, thả chúng đi sẽ gây nguy hại cho võ lâm, muội bỏ ra…
– Không được, Xung nhi do một tay muội nuôi ấng, muội không cho phép hynh gϊếŧ nó, trừ khi muội chết. – Nhạc phu nhân quả quyết.
Nhìn thẩy vẻ mặt cương quyết của vợ, Nhạc Bất Quần tức giận nén cơn tức vào lòng và bất lực lên tiếng:
– Được, Lệnh Hồ Xung, ta tuyệt đối không để ngươi bôi nhọ thanh danh của phái Hoa Sơn ta. Kể từ hôm nay, ngươi không còn là đệ tử của phái Hoa Sơn ta nữa, sư đồ chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt.
Nói xong, Nhạc Bất Quần một chưởng đánh gẫy đôi thanh kiếm trước ánh mặt thất thần và tuyệt vọng của Lệnh Hồ Xung, nói xong, ông quay người đi mất, Lệnh Hồ Xung định đuổi theo thì sư nương của chàng đã ngăn lại:
– Tất cả những gì sư nương có thể làm được cho con chỉ có như vậy thôi, từ bây giờ con hãy tự bảo trọng.
Sau khi sư phụ và sư nương của chàng đi mất, Lệnh Hồ Xung thất thần, gục xuống và chết giấc ngay tại chỗ. Đông Phương gọi mãi nhưng Lệnh Hồ Xung vẫn không tỉnh dậy, thân nàng lại đang bị nội thương, Đông Phương lo lắng vô cùng, nàng không thể truyền nội lực vào cho chàng nữa, bởi nếu truyền vào thì cả hai chỉ còn cách chết, sực nhớ ra rằng trên Linh Thứu Tự có Dịch cân kinh có thể cứu sống được tính mạng của chàng, Đông Phương liền vào thị trấn kiếm lấy một chiếc xe bò rồi không quản đường xá xa xôi, vượt qua bao nhiêu đèo non và hiểm trở, rốt cuộc nàng cũng đưa được chàng đến Linh Thứu tự. Trụ trì Linh thứu tự là Phương chứng đại sư ngay lập tức đưa chàng lên chiếc giường Hàn Ngọc Sàn, hơi lạnh từ chiếc giường tỏa ra ủ kín lấy cơ thế của Lệnh Hồ Xung:
– A di đà phật, ngã phật từ bi, làm sao có thể thấy chết mà không cứu, nhưng kim đỉnh của Linh thứu tự ta quy tắc rất nghiêm ngặt, nữ thí chủ, cô đã nợ chúng tôi một mạng người, vậy thì…
– Chỉ cần Phương Chứng đại sư có thể cứu sống được Lệnh Hồ Xung và trị lành nội thương của huynh ấy, ta bằng lòng một mạng đổi một mạng.
– Nữ thí chủ, cô tên gì?
Nghe thấy Phương Chứng đại sư hỏi tên, Đông Phương nghĩ thầm “Giang Hồ rất ít người biết dung mạo thật của ta, Linh thứu tự là võ lâm chính tông, luật lệ nghiêm ngặt, cho dù lão hòa thượng có từ bi thế nào cũng e là không chấp nhận giáo chủ chủa NNTG như ta, công lực của ta bây giờ cũng đang giảm sút, vẫn chưa hồi phục, không thể manh động”, đang suy nghĩ chưa biết trả lời như thế nào, thì Phương Chứng đại sư tiếp tục lên tiếng:
– Nữ thí chủ không nói, lão nạp cũng biết cô chính là Thánh Cô của NNTG, con gái của Nhậm giáo chủ năm xưa, đúng không?
– Đúng thì sao?? – Nàng trả lời cộc lốc.
– Nội thương của Lệnh Hồ thiếu hiệp lão nạp có thể chữa trị, nhưng mà cô phải chấp nhận một yêu cầu của não nạp.
– Được, ông nói gì ta cũng chấp nhận… – Đông Phương không ngần ngại trả lời ngay lập tức…