Đấu La Đại Lục Người Chơi

Chương 137: Phân giải Sinh Linh Kim

Quay trở về học viện đã không rất muộn, Hoắc Vũ Hạo lúc này thật sự bối rối, cậu thật sự cần thanh Phệ Linh Đao Khắc trong tay Mặc Vân a!

Y Lai Khắc Tư lão sư vừa rồi nói thanh đao khắc đó có thể củng cố sinh mệnh cho ông, đồng thời làm cho tia tàn hồn của ông trở nên càng thêm vững chắc.

Nhưng Hoắc Vũ Hạo cũng không phải người xấu, đứa nhỏ này hoàn toàn không nghĩ đến vụ cướp giật.

Chỉ hi vọng rằng Mặc Vân biết khó mà lui, sau đấy đưa lại thanh đao khắc lại cho cậu, dù sao Thiên Mộng Băng Tằm và Băng Đế hoàn toàn không làm gì được thanh đao khắc này.

Hoắc Vũ Hạo không cho rằng Mặc Vân có thể tự mình khống chế lấy Phệ Linh Đao Khắc

“Hừ, nhu nhược” Băng Đế cực kỳ khó chịu nói, trực tiếp đoạt lấy không phải tốt sao?

“Thôi nào, Tiểu Hạo là một đứa trẻ ngoan, chúng ta chỉ cần chờ đợi xem…” Thiên Mộng Băng Tằm đành phải làm dịu đi cơn giận của Băng Đế.

Bất quá ông còn nói chưa xong, trong căn phòng của Mặc Vân, một nguồn năng lượng tà ác lấy cường độ cao tản ra.

Mọi người lập tức giật mình, Vương Ngôn cũng sợ hãi đuổi vào trong, bất quá cường độ cao tà ác khí tức lập tức bị nuốt chửng trong giây lát.

Ở bên trong căn phòng, ba đứa nhỏ ngồi vào tư thế xếp bằng nắm chặt tay nhau, một vòng tuần hoàn đang thiết lập

“Đây… đây là?” Vương Ngôn giật mình, hồn lực câu thông, độ liên kết mạnh mẽ, làm sao ông có thể không nhận ra một dấu hiệu đặc trưng như vậy ở đây?

Cái này rõ ràng là Võ hồn dung hợp kỹ a!

Hơn nữa còn không phải là của hai người Đường Vũ và Mặc Vân, mà là thêm cả Hắc Chí Tôn.

Là một cái Tam hồn dung hợp kỹ!

Ba đứa trẻ này rốt cuộc yêu nghiệt đến mức độ nào, đứng ở góc ngoài căn phòng, Vương Ngôn giật mình nhìn thanh đao khắc bắt đầu trở nên thuần khiết hơn.

Màu xanh lam của Phệ Linh Đao Khắc tỏa sáng dữ dội, kế tiếp chỉ trong chớp mắt, con mắt Tinh linh ở trên trán Mặc Vân tỏa sáng.

Thanh đao đâm vào trong con mắt, cứ như vậy đi xuyên vào cơ thể cậu, biến mất khỏi căn phòng.

Mặc Vân mở mắt ra, đôi mắt như hàng triệu vì tinh tú đang soi rọi con đường cho Vương Ngôn, chỉ trong giây lát, Vương Ngôn cảm giác rằng mình đang đối mặt với cội nguồn của sinh mệnh vậy.

Bất quá lập tức, Mặc Vân ngất xỉu đi, để lại Đường Vũ và Hắc Chí Tôn mở mắt ra tỉnh dậy, vết thương linh hồn của hai người được chữa lành, thậm chí còn mạnh mẽ hơn trước!

“Tiểu Vũ, Tiểu Tôn, hai đứa và Tiểu Vân vừa rồi là… còn có, cái này… ta..” Vương Ngôn lão sư lập tức bối rối, không biết phải nói thế nào.

Tình huống có chút vượt qua khả năng vận tải của đầu ông, Hắc Chí Tôn thấy vậy đành phải thở dài giải thích

“Vâng, đúng như lão sư thấy, vừa rồi thầy thấy chính là Tam hồn dung hợp kỹ!” Hắc Chí Tôn khẳng dịnh lập tức khiến cho Vương Ngôn phấn khích lên.

Lập tức nhào tới đối với Đường Vũ hai người liên tục hỏi thăm, nếu nói Võ hồn dung hợp kỹ hai người là hiếm thấy, thì Tam hồn dung hợp kỹ lại là cực kỳ khó gặp, so với Trăm phần trăm dung hợp kỹ của hai người Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông cũng không kém bao nhiêu.

Vương Ngôn hỏi rất nhiều, sau cùng được thêm khẳng định rằng hai người Đường Vũ đã khôi phục, cứ như vậy trận đấu kế tiếp bọn cậu cũng có thể tham dự.

Còn về thanh Phệ Hồn Đao Khắc, vậy thì cần phải chờ Mặc Vân tỉnh dậy mới biết được, bất quá tình trạng hiện tại của Mặc Vân hoàn toàn bình ổn

Đối phương chỉ là đang ngủ say mà thôi

Vương Ngôn xác định tình huống không sao, ông mới quay đầu rời khỏi phòng, vừa bước ra liền nhìn thấy rất nhiều người đợi ở bên ngoài

“Có chuyện gì diễn ra ở bên trong vậy?” Mã Tiểu Đào là người đầu tiên hỏi

“Lão sư, Mặc Vân có gặp nguy hiểm gì sao?” Hoắc Vũ Hạo là người thứ hai lo lắng hỏi.

Những người còn lại đều biểu thị quan tâm, bất quá Vương Ngôn lập tức bình ổn lại tụi nhỏ, khẳng định rằng Mặc Vân không sao, mọi người mới dần tản ra.

Hoắc Vũ Hạo thì bối rối hỏi thăm Thiên Mộng Băng Tằm ba người, Y Lai Khắc Tư cũng khó hiểu nhìn về phương xa.

Bình thường ông không hay làm như vậy, nhưng lần này ông cần phải kiểm tra tình huống.

Năng lượng tản ra, muốn kiểm tra tinh thần hải của Mặc Vân, nếu như là bình thường, Mặc Vân có thể thất thủ.

Nhưng khi đã hấp thu xong Sinh Linh Đao Khắc, lúc này trong đầu cậu tinh thần lực giống như phá vỡ xiềng xích, đem đạt tới đẳng cấp không hợp lẽ thường

KENG!

Âm thanh vô hình phát ra, Đường Vũ và Hắc Chí Tôn nhạy cảm nhận ra khác thường, lúc này Y Lai Khắc Tư bị trọng thương quay trở về trong người Hoắc Vũ Hạo.

Vừa rồi… ông bị đâm.

Suy yếu tàn hồn Y Lai Khắc Tư bị bén nhọn Sinh Linh Khắc Đao đâm ra vài nhát, Mặc Vân lúc này còn đang bối rối ở bên trong Tinh thần hải của bản thân.

Một hòn đảo xinh đẹp, có mặt trời, có biển cả, không có sinh vật, nhưng cây côi phát triển rất mạnh mẽ.

Ở trong đây, có một thân cây cao chọc trời đang phát triển đến mức Mặc Vân nhìn không thấy ngọn.

Thứ nuôi dưỡng nó hiện tại chính là Sinh Linh Đao Khắc, Sinh Linh Kim!

Thanh đao khắc lập tức bị tan rã ra sau khi đi vào trong cơ thể cậu, trở thành phân bón nuôi dưỡng cho những cây mầm đang phát triển.

Tinh thần lực của Mặc Vân giống như khuếch tán một cách cực đại, đồng thời hồn lực cũng có dấu hiệu gia tăng.

“Hừm… cứ như vậy, không quá nửa năm, hẳn là có thể đột phá Hồn Vương đi?” Mặc Vân tốc độ phát triển đã rất nhanh.

Thể sinh linh ngủ say hai năm đồng nghĩa Mặc Vân không thể dùng Tiểu Linh đi hấp thu hồn hoàn gia tăng hồn lực.

Bất quá Sinh Linh Kim lại bổ sung cho thiếu sót đấy, đem nguồn năng lượng của thanh đao trở thành thứ nuôi dưỡng cho võ hồn của Mặc Vân.

Hoắc Vũ Hạo chỉ là phá giải Tà khí của Sinh Linh Đao Khắc rồi dùng nó như thanh dụng cụ chế tạo Hồn đạo khí cho mình.

Nhưng Mặc Vân lại trực tiếp phân giải nó ra, cường hóa cho võ hồn của mình!

Sáng sớm ngày hôm sau, lúc mà Mặc Vân tỉnh dậy, hai cái người bạn của cậu đã nằm ở hai bên ngủ một giấc no say

“Ôi, hai người, có cần phải làm vậy không?” Mặc Vân biểu cảm cạn lời nhìn Đường Vũ và Hắc Chí Tôn.

Chân của Đường Vũ đạp lên mặt cậu, Hắc Chí Tôn thậm chí sắp dộng được củi chỏ lên mũi Mặc Vân.

Hai người Đường Vũ lúc này mới bối rối ngủ dậy, sau đấy cả hai bắt đầu tò mò về tình huống ngày hôm qua

Nhìn thấy hai người bạn của mình khôi phục trở lại, Mặc Vân trong lòng cảm thấy vui vẻ, ít nhất là những trận đấu khó khăn kế tiếp, Mặc Vân không phải lại đối mặt một mình.