Đấu La Đại Lục Người Chơi

Chương 71: Thăm gia đình

Đường Vũ dẫn theo hai người bạn của mình đi vào bên trong thị trấn, nơi này gọi là Thị trấn Sâm Giang, một nơi tương đối phát triển về kinh tế, xe buôn thường xuyên qua lại nơi này.

Khắp nơi các cửa hàng bận rộn buôn bán, dòng người tấp nập đông đúc xen lẫn nhau, quả thật là náo nhiệt.

Hắc Chí Tôn so với Mặc Vân quen thuộc hơn, dù sao cũng đã từng đến đây qua một lần, đuổi theo phía sau Đường Vũ, bọn họ dừng chân tại một tòa kiến trúc … tương đối lớn

“Đây là nhà của Tiểu Vũ?” Mặc Vân im lặng vài giây nhìn về phía trước, sau đấy cúi đầu nhìn lại phía Hắc Chí Tôn hỏi

“A? Đúng vậy, ngạc nhiên sao? Tiểu Vũ là một đại tiểu thư nhà giàu đấy!” Hắc Chí Tôn cười cười đáp, tiện thể đi vào bên trong.

Người gác cổng đối với bọn họ không có ngăn cản, chỉ là bọn họ dùng ánh mắt hiếu kỳ đánh giá Mặc Vân.

Vào tới bên trong, Đường Vũ liền bắt đầu thả bay chính mình, hào hứng đuổi tới nhà khách, nơi mà cha mẹ cô thường hay nghỉ ngơi

“Ba, mẹ, Tiểu Vũ về rồi!” Đường Vũ lớn tiếng kêu, ở bên trong đang ngồi đánh cờ một người đàn ông trung niên liền vội chạy ra với tốc độ chống mặt.

Hai tay bế Đường Vũ lên cười nói “Tiểu Vũ về rồi! Haha, Bảo bối có nhớ ba không?”

Người đàn ông cực kỳ vui vẻ đối với Đường Vũ cười nói, theo tiếng cười nói của ông, một người phụ nữ trung niên cũng chậm rãi bước ra.

Đối phương có một vẻ đẹp rất dịu dàng, hoàn toàn không tương đồng với Đường Vũ, bất quá đấy chính là mẹ của cô

“Mẹ, Tiểu Vũ nhớ mẹ!” Đường Vũ thoát khỏi vòng tay của cha mình, sau đấy lại chạy tới ôm chầm lấy mẹ mình.

Bà cúi người xuống xoa đầu cô hỏi thăm.

Đứng ở một bên nhìn thấy toàn cảnh, Mặc Vân có một chút không biết nói gì, rốt cuộc thì Đường Vũ cũng không phải con nít ngây thơ.

Đối phương trước đây cũng lớn tầm chừng đấy tuổi, linh hồn thành thục hết rồi, không ngờ giả ngây thơ đến thuần thục như vậy

Hắc Chí Tôn lúc này vỗ vai của Mặc Vân cười nói “Đấy là gia đình!”

Chỉ đơn giản bốn chữ, lập tức đem cảm xúc của Mặc Vân áp xuống, hoặc là nói, bọn cậu bây giờ đã sinh ra một lần nữa.

Không cần đem bản thân trước kia làm gánh nặng cho bản thân.

Ngay khi hai người Mặc Vân đang tự mình nói chuyện, mẹ của Đường Vũ liền để ý tới bọn cậu, mỉm cười hỏi

“A, là Tiểu Tôn phải không? Lâu rồi không gặp cháu, còn bên cạnh bạn nhỏ này là?”

Nụ cười rất là hiền lành, Mặc Vân tập trung nhìn vào đối phương, nhưng không phải vì diện mạo của bà ấy, mà là khí tức tỏa ra.

Cảm giác này không giống như người bình thường, mà giống như là cường giả hồn sư

“Cháu là Mặc Vân, bạn học của Tiểu Vũ!” Mặc Vân thân thiện cúi đầu chào

“Vậy sao? Thật tốt quá, Tiểu Vũ lại kết thêm bạn mới, hai đứa mau vào nhà chơi đi, ba nó tiếp chuyện với mấy đứa, tôi đi pha chút trà và bánh đem lên” Mẹ của Đường Vũ nghe vậy vui mừng gật đầu nói

Bà nhanh chóng đi về phía trong nhà, Đường Vũ liền ngoắc tay gọi lại bọn cậu “Không cần phải ngại, nhà của tớ, an tâm ngồi chơi!”

“Tớ không nhớ là cậu bá đạo như vậy a!” Mặc Vân có hơi cạn lời

“Địa bàn của tớ, tất nhiên là phải hung hăng rồi, phải không ba?” Đường Vũ rất là khí thế một chân dẫm lên hòn đá, hào húng nói

Hơn nữa còn quay sang ba mình tìm kiếm sự đồng ý, lão ba của cô liền lập tức gật đầu đồng ý, con gái của ông nói cái gì đều đúng.

Ba của Đường Vũ tên là Đường Sang, một cái Bát hoàn Hồn đấu la, gia đình của Đường Vũ liền tính là một gia tộc nhỏ.

Bất quá họ hàng lại không quá phức tạp, ở nhà hài tử chỉ có Đường Vũ là nhỏ nhất, mấy anh chị của cô đều đã sớm lập nghiệp rời đi.

Bọn họ đều có võ hồn, di truyền của nhà Đường Vũ là một loại Khí võ hồn, tên gọi là Thiên Lam Ấn, khống chế hình thái.

Chỉ riêng Đường Vũ là được thừa kế võ hồn của mẹ mình, Lam Ngân Thảo, tuy nhiên bây giờ võ hồn của cô đã tiến hóa lên làm Lam Ngân Hoàng.

“Ừm? Hai đứa lần này nghỉ hè về chơi mấy ngày sao?” Đường Sang hỏi thăm hai người Mặc Vân

“Vâng, học viện cho nghỉ ngơi hai tháng, thời gian cũng không nhiều, cho nên mọi người đều về nhà thăm gia đình” Hắc Chí Tôn gật đầu trả lời

“Ở học viện Tiểu Vũ có quậy lắm không?” Đường Sang lại tiếp tục hỏi

“Cũng không có, Đường thúc đừng lo lắng, trên lớp học Tiểu Vũ tuyệt đối là người ức hϊếp người khác, không ai ức hϊếp được cậu ấy đâu” Mặc Vân nhìn Đường Sang rồi trả lời.

Không cần đối phương hỏi Mặc Vân đã trả lời luôn câu tiếp theo.

Ở trong mắt của bọn họ, Đường Vũ vẫn luôn là bảo bối nhỏ bé, bất cứ ai chạm vào đều có thể làm tổn thương con bé.

Nhưng trên học viện, Đường Vũ tuyệt đối là bạo lực nữ, không phải ai cũng dám chọc đối phương.

Đường Sang ở nhiều tháng trước nghe nói con gái mình nhập học Sử Lai Khắc học viện liền giật mình, mặc dù biết con gái rất thiên tài, nhưng không ngờ tới lại tài giỏi đến vậy.

Vốn ông nghĩ rằng con bé chỉ học tập một học viện nhỏ nào đó trong Tinh La đế quốc, không ngờ lại chui vào lò đào tạo quái vật.

Mẹ của Đường Vũ lúc này bước ra, mang tới không ít đồ ăn, bọn họ nói chuyện còn tương đối hợp nhau.

Nghe Đường Vũ nói rằng sẽ không ở nhà quá lâu, hai vợ chồng cũng không ngăn cản, con gái của bọn họ đã trưởng thành, đều có chủ kiến rồi, chỉ cần cho con bé biết rằng nơi này vẫn luôn đón chào cô là được.

Ở lại chơi tại nhà Đường Vũ mười ngày, ăn hết mọi đồ ăn ngon trong thị trấn, sau lại đi dạo những khu vui chơi đông người.

Mười ngày sau bọn họ liền lên đường đi tới nhà của Hắc Chí Tôn, gia cảnh của cậu ta không có đồ sộ giống như Đường Vũ, mà là một tiệm rèn

“Lão ba, đã về!” Hắc Chí Tôn cười hì hì đối với cha mình làm cái cụng tay, cha của Đường Vũ là một người đang ông vạm vỡ, khuôn mặt có chút cháy xạm vì lâu ngày tiếp xúc với khói lửa và sức nóng.

Ở trong thợ rèn liền phải tập rèn, Hắc Chí Tôn mang theo Đường Vũ và Mặc Vân thử dùng búa, đoán tạo một vài vật phẩm nhỏ yêu thích.

Rèn đúc cũng là một cách rất thích hợp để luyện thể lực, lão ba của Hắc Chí Tôn là một cái Hồn Thánh thất hoàn, võ hồn là Thiết Chùy, là hình dạng đầu tiên của võ hồn Tử Lôi Long Chùy.

Ông liền đem ba nhỏ ra huấn luyện, dùng mất mười lăm ngày để thử thách thể chất của tụi nhỏ

Mệt đến đứt hơi, trong thời gian mười lăm ngày này, Hắc Chí Tôn cũng thành công xung kích lên cấp 37.

Nếu không có gì bất ngờ diễn ra, đợi đến khi lên năm hai, không tốn bao lâu thời gian Hắc Chí Tôn sẽ đột phá lên cấp 40.

“Nữa kỳ hè đã trôi qua rồi, đến lúc đi gặp tên ngốc Hoa Minh đi?” Mặc Vân làn da có hơi sạm lại vì học tập rèn đúc với Hắc Chí Tôn

“Ừm, mệt chết tớ rồi!” Đường Vũ nốc một ngụm nước lớn liền nói, cả người ướt đầy mồ hôi, lần nào đến nhà của Hắc Chí Tôn đều khổ sở như vậy.

“Tốt, vậy để tớ về chào ba mình một tiếng, mọi người liền xuất phát tới Tinh La Thành!” Hắc Chí Tôn gật đầu đồng ý.

Cũng không biết là thời gian qua Đái Hoa Minh phát triển như thế nào rồi, Tinh la quân đội cốt truyện có thể nói là nơi phát triển tốt nhất a!

Nhiệm vụ ào ào, lên cấp vèo vèo!