Nhìn thấy bốn loại món ăn được đặt trên bàn, Thái Bá Du vẻ mặt hơi do dự một chút, liền bình tĩnh hỏi:
" Tô Vũ lão sư, ngươi là một vị Trù sư sao?"
" Phải."
Tô Vũ không làm ra che giấu, hắn mỉm cười gật đầu nói.
Đám đông phía dưới lập tức trở nên xôn xao, thật không ai nghĩ đến Tô Vũ ngoài là một tên Luyện Dược Sư, hắn còn là một tên Trù sư nữa.
Trù sư nghề nghiệp này, vốn không được nhiều người coi trọng.
Mọi người cũng chỉ nghĩ đến một tên Trù sư, là có thể nấu ăn ngon một chút mà thôi.
Còn với một tên Trù sư cấp cao, cũng là biết cách luyện chế da thịt yêu thú, sử dụng nó làm nguyên liệu nấu ăn, người ăn vào sẽ có cảm giác thực lực tăng tiến.
Chỉ là cái thực lực tăng tiến đấy thật vô cùng nhỏ bé, còn không nhiều bằng tự thân tu luyện.
Vì phần lớn thực lực yêu thú đều nằm trong yêu hạch của nó, thịt của yêu thú, chỉ có chất lượng hơn động vật bình thường một chút mà thôi.
" Ngươi sao thế?" Cao Lãng quan tâm hỏi.
Triệu Cơ bên cạnh hắn đôi mày nhíu chặt, cả người trầm tư suy nghĩ, ánh mắt bộc lộ vẻ hoang mang.
" Ta không biết hắn là một tên Trù sư." Triệu Cơ trầm giọng nói:
" Từ khi Tô Vũ nổi tiếng, ta lập tức cho người điều tra kỹ càng về hắn. Tô Vũ sinh ra ở đây, vậy nên thân phận ba đời nhà hắn ta cũng biết, nhưng chẳng có thông tin nào khiến Tô Vũ liên quan đến một tên Trù sư cả." Triệu Cơ giải thích.
Điều này chỉ có thể nói là Tô Vũ che giấu chuyện này vô cùng kỹ càng, kỹ đến mức hắn không cho ai biết chuyện này.
Nhưng Trù sư cũng chỉ là chuyện bình thường, cần phải che giấu kỹ như việc này liên quan đến tính mạng ngươi sao?
Hoặc còn có trường hợp thứ hai, là Tô Vũ gặp cơ duyên, đột nhiên trở thành một tên Trù sư.
Triệu Cơ nhanh chóng loại bỏ trường hợp thứ hai, vì dù có cơ duyên thế nào, cũng không khiến Tô Vũ trở thành một tên Trù sư cao cấp như thế được.
Nhìn lấy bốn món ăn trên bàn được sắp xếp một cách tỉ mỉ đẹp mắt, lại thêm hương thơm của bọn nó toả ra không khác biệt so với đỉnh cấp đan dược Lộc Hàm luyện chế. Triệu Cơ trong lòng trầm xuống.
E sợ lần này phần thắng của Lộc Hàm không nhiều. Dù cho hắn luyện chế ra đỉnh cấp đan dược.
Cao Lãng thì trong lòng không nghĩ nhiều đến như vậy, bản thân hắn vẫn quan tâm tìm cách làm sao gϊếŧ Tô Vũ mà không gặp ảnh hưởng gì.
Thời gian mười ngày đã trôi qua, bây giờ thời gian còn lại của hắn, chỉ còn hai mươi ngày mà thôi.
Nếu đến hạn mà còn chưa tìm được cách giải quyết, vậy e rằng hắn phải dùng cách thô bạo nhất rồi.
Gϊếŧ trước tính sau.
Hai bên hoàn thành xong xuôi phần thi đấu của mình, cũng bắt đầu làm cho mọi người đánh giá.
Với bên Lộc Hàm, mọi người đều đã biết hai viên đỉnh cấp đan dược Ngưng Thần Đan có tác dụng như thế nào, vậy nên cuộc thi đấu này thắng hay thua, vậy đều dựa vào những món ăn của Tô Vũ, liệu có hơn được hai viên đỉnh cấp đan dược kia hay không.
" Viện trưởng, mời." Tô Vũ đem lên một chén canh ba ba, đưa cho Thái Bá Dư nếm thử.
Vì lần này hắn là trọng tài, vậy nên đều cần phải trải nghiệm cả bốn loại món ăn kia.
Thái Bá Dư nhẹ gật đầu, hắn nhẹ cầm lên một chiếc thìa, nếm thử lấy món ăn bên trong.
Ầm...
Đột nhiên Thái Bá Dư con ngươi trợn lên, khí thế không nhịn được ức chế ra bên ngoài, một tay múc lên thìa thứ hai cho vào miệng.
Đám người phía dưới bị xao động. Thái Bá Dư là Viện trưởng Linh Dược học viện, với thân phận của hắn, món gì còn chưa được thử qua? Vậy mà chỉ một món ăn của Tô Vũ phải ăn đến thìa thứ hai, đủ hiểu cảm xúc của hắn khi đó là hỗn loạn như thế nào.
Đám đông lập tức trở nên tò mò, ai cũng muốn được nếm thử món ăn của Tô Vũ đưa ra.
Cũng không bao lâu sau, Thái Bá Dư nếm thử bốn loại món ăn còn lại, hắn đột nhiên lâm vào im lặng.
Lần thi đấu này, quyết định người thắng thua, chỉ dựa vào câu nói của hắn.
" Tô Vũ thắng."
Xôn xao...
Đám người như bị vỡ tổ, từng tiếng nghị luận liên tiếp vang lên không dứt. Tuy đúng là Tô Vũ là một tên Trù sư, nấu ra bốn loại món ăn khác nhau. Nhưng chẳng lẽ món ăn của hắn có thể trên cả đỉnh cấp lục phẩm đan dược sao?
Trong lòng mọi người đều toát lên vẻ nghi ngờ.
Tuy nhiên vì e sợ thân phận của Thái Bá Du, bọn hắn không dám đứng ra chỉ trích, chỉ có thể nhỏ giọng nghị luận mà thôi.
Bọn hắn không ai tin Thái Bá Du lại ưu ái Tô Vũ, Thái Bá Du là một vị Luyện Đan Sư, nếu có ưu ái, hắn cũng phải ưu ái Lộc Hàm, chứ không ưu ái một tên đối thủ của mình.
Vì vậy đám người chỉ có thể ngầm chấp nhận đây là sự thật, chỉ là trong lòng nảy sinh một khúc mắc khó giải.
" Đa tạ Viện trưởng." Tô Vũ nghiêm túc hành lễ.
Thái Bá Du không vì thân phận của hắn mà làm ra chèn ép, hắn có lẽ là quan tâm Linh Dược học viện hơn là những chuyện tranh đấu này nhiều, nên được Tô Vũ coi trọng.
" Ta biết rất nhiều người thắc mắc tại sao ta lại giành chiến thắng." Tô Vũ tự tin nói, vận dụng linh khí khống chế bốn món thức ăn bay theo xung quanh hắn.
" Vậy nên lần này ta sẽ đưa cho một vài người nếm thử nó. Đương nhiên chỉ những người được ta chọn mà thôi."
Tô Vũ nói xong, theo sự khống chế, từng món thức ăn đều bay theo một hướng khác nhau.
Triệu Cao có một món, Lộc Hàm có một món, Triệu Phi Yến có một món, và đặc biệt nhất, món cuối cùng lại bay về phía Cao Lãng.
" Các vị, mời thưởng thức." Tô Vũ cười nói.
" Vì Viện trưởng mới nếm thử nên không cảm nhận hết năng lực của món ăn này, các vị cần phải ăn hết, mới có thể cảm nhận được." Tô Vũ nhắc nhở.
Không chút do dự, ba người lập tức nếm lấy món ăn của Tô Vũ đưa ra.
Cao Lãng do dự một chút, cũng lập tức nếm lấy món ăn. Tuy món này Tô Vũ đưa cho hắn khiến Cao Lãng cảm thấy nghi ngờ, nhưng nếu hắn không ăn, vậy chắc chắn sẽ đắc tội lấy rất nhiều người xung quanh đây.
Mọi người xung quanh im lặng quan sát, bọn hắn tò mò muốn biết những món ăn này đặc biệt ra sao?
Ngay cả Triệu Cơ bên cạnh Cao Lãng cũng một mặt hiếu kỳ nhìn sang.
" Ngươi ăn không?" Cao Lãng hỏi.
Triệu Cơ mỉm cười khẽ lắc đầu, nhẹ giọng nói:" Món ăn này không dành cho ta."
Nhìn xung quanh đã thấy ba người xì sụp ăn được vài phần, Cao Lãng cũng nhanh chóng tiếp tục ăn.
Càng ăn nhiều, hắn chỉ cảm thấy mình tinh thần ngày càng thông suốt. Thần hồn của hắn cũng ngày càng trở nên mạnh mẽ.
Món ăn của Cao Lãng, là một bát canh rau thịt thơm ngát, tuy không biết bên trong chi tiết có những gì, nhưng Cao Lãng đơn giản có thể hiểu tất cả đều là linh dược và thịt làm từ yêu thú.
" Nguyên liệu bên trong, đều là nguyên liệu dùng để luyện chế Ngưng Thần Đan." Nhìn món ăn của Cao Lãng, Triệu Cơ lẩm bẩm nói.
" Ngươi có phải cảm thấy tinh thần càng thêm thư thái, có cảm giác bay lên khắp tầng mây không?"
Cao Lãng vừa ăn vừa gật đầu, tỏ vẻ đúng như những gì Triệu Cơ nói.
" Ngươi bây giờ vận dụng thần hồn của mình, tạo cảm giác quan sát xung quanh. Đừng dùng mắt thường, dùng tâm cảm nhận." Triệu Cơ nhanh chóng dẫn dắt.
Cao Lãng nghe xong, húp lấy gia vị cuối cùng, hắn khẽ nhắm mắt lại.
Tinh thần của hắn chợt như bay ra khỏi cơ thể, bao trùm lấy toàn bộ không gian xung quanh. Chỉ trong phút chốc, Cao Lãng đã quan sát toàn bộ khu trang viên của Triệu Cao.
Tầm nhìn dài lắm, vì chưa quen thuộc, Cao Lãng vẫn không thể quan sát hết được, hắn chỉ quan sát gần khu vực này mà thôi.
Mỗi người bên trong đây, đều là một loại hình thái khác nhau phát toả bằng năng lượng vô hình. Đặc biệt dồi dào nhất, chính là Thái Bá Du.
Thái Bá Du như có cảm ứng mỉm cười nhìn phía Cao Lãng, thần sắc hắn không thay đổi gì, nhưng Cao Lãng như cảm thấy có cơn cuồng phong ập vào mặt, bị đánh trở về cơ thể, nhanh chóng mở mắt ra. Miệng lớn thở gấp.
Ngẩng đầu lên nhìn Thái Bá Du đang cười nhìn hắn, Cao Lãng đành nở nụ cười khổ đáp lại.
" Thần hồn của người yếu hơn không kiêng kỵ dò xét sẽ dễ bị người thần hồn mạnh hơn phát hiện. Vì vậy trừ khi là đối thủ, nếu không đừng tùy tiện dò xét người ta, nếu không sẽ vì thế mà tự xảy ra tranh chấp." Triệu Cơ giải thích.
" Đa tạ." Cao Lãng đáp lại.
Triệu Cơ nói những điều này, vừa đúng điểm mù mà hắn cần phải học.
Thứ này vốn phải đến Nguyên Anh Cảnh mới có, nhưng nhờ ăn bát canh của Tô Vũ, Cao Lãng đã sớm đạt được năng lực đặc biệt này.
" Được rồi các vị, mời nói cho mọi người xung quanh biết, các vị đã được trải nghiệm những gì?" Tô Vũ mỉm cười nói.
" Ta đột phá Linh Đan Cảnh nhị trọng." Triệu Cao vui vẻ nói.
Đồng thời hắn cũng toát ra khí thế trên người mình. Đúng là Linh Đan Cảnh nhị trọng.
Người Triệu Gia vốn không quan tâm đến thực lực mà coi trọng lợi ích vây quanh mình hơn. Vậy nên bọn hắn thực lực có thể yếu hơn người khác, nhưng vây cánh xung quanh bọn hắn, là không thiếu.
Đồng thời thực lực thấp cũng chỉ nằm ở tầng lớp trẻ mà thôi, đám người già cả của Triệu Gia, thực lực cũng không thể coi thường.
" Ta tăng hai mươi năm tuổi thọ." Lộc Hàm thở dài nói.
Trong số các loại đan dược, tăng tuổi thọ là đan dược khó khăn nhất.
Hắn đã hiểu tại sao mình lại thua Tô Vũ rồi. Chỉ cần loại món ăn tăng tuổi thọ này của Tô Vũ, đã là ăn đứt đan dược của hắn.
Loại thức ăn tăng tuổi thọ này mà đám người sắp đến đại hạn biết chuyện thì sẽ thế nào chứ. Bọn hắn chắc chắn sẽ triệt để điên cuồng.
" Ta tăng lên thần hồn của mình, có thể quét lấy không gian xung quanh nghìn mét." Cao Lãng bình tĩnh nói.
Món ăn này, đã có thể so với viên đỉnh cấp đan dược Ngưng Thần Đan của Lộc Hàm.
Hắn vừa nói xong, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Triệu Phi Yến, vì nàng vẫn chưa nói năng lực nàng đạt được là gì.
" Ta có thể dùng thần hồn khống chế đồ vật lơ lửng." Triệu Phi Yến cẩn thận nói, đồng thời chứng minh cho mọi người xem.
Chén rượu trước mặt nàng dần dần lơ lửng lên.
Triệu Phi Yến mới chỉ là Linh Hải Cảnh đã có năng lực dùng thần hồn khống chế đồ vật xung quanh mình, năng lực mà chỉ Linh Đan Cảnh trở lên mới có?
(ー_ー゛)
______