Theo kế hoạch của Tân Vãn Thành, hai người tới rạp chiếu phim dành cho xe ô tô để xem phim. Phim bắt đầu chiếu, Diệp Nam Bình chỉnh âm lượng theo tần số âm thanh được ghi trên vé, âm thanh bộ phim bắt đầu đồng bộ với loa trên xe.
Tân Vãn Thành ngồi một bên thấy không khí không có gì đặc biệt.
Lịch trình hẹn hò của cô là được Diêm Giai chỉ dẫn, theo kinh nghiệm Diêm Giai, rạp chiếu phim ô tô là nơi tạo bầu không khí mập mờ tốt nhất, nhưng lúc này, Tân Vãn Thành chẳng cảm nhận được tình cảm gì, chỉ thấy tẻ ngắt.
Màn hình bắt đầu chiếu cảnh mở đầu, âm thanh vang vọng trong xe, Tân Vãn Thành ngẫm nghĩ, hỏi: “Hôm nay anh bận lắm sao?” Cả ngày nay anh không xuất hiện ở studio, cũng không có lịch trình công việc gì khác.
“Hứa An Bình chuẩn bị đi Khả Khả Tây Lý*, chuẩn bị bộ phim phóng sự tiếp theo của cô ấy. Chỗ đó khá nguy hiểm, anh đã tới đó vài lần nên giúp cô ấy sắp xếp lịch trình, hạn chế rủi ro.”
Tân Vãn Thành “ừm”, chăm chú nhìn màn ảnh bên ngoài, chỉ một lát đã phân tâm, nếu không biết quá khứ của anh với Hứa An Bình, Tân Vãn Thành có lẽ sẽ không cảm thấy gì, nhưng cô biết Diệp Nam Bình mắc nợ Hứa An Bình nhiều như vậy, bây giờ nhắc tới tên Hứa An Bình, tự nhiên đâm ra cô hay suy nghĩ. Biết là không nên vậy, Tân Vãn Thành lắc lắc đầu, nhưng khóe mắt liếc thấy gương mặt nghiêng nghiêng của Diệp Nam Bình không hề có ý cười, lại không thể không nghĩ, tâm trạng anh không tốt là có liên quan tới Hứa An Bình.
Hơn nữa, lần này xem phim, anh không hề nắm tay cô…
Tân Vãn Thành cứ băn khoăn tự hỏi, mãi tới phút 15, khi trên màn hình hiện lên một cảnh mạo hiểm, Tân Vãn Thành giật mình trốn vào vai Diệp Nam Bình.
Anh mới nắm tay cô, nhìn lại, thấy một chiếc xe đang bay vèo qua trên màn hình: “Có gì mà sợ vậy?”
“Anh không biết em nhát gan hả?”
“Em nhát gan?” Diệp Nam Bình nhướng mày, vẻ nửa cười nửa không.
Dù sao thì mục đích Tân Vãn Thành cũng đạt được rồi, cầm tay anh, tính quay lại xem phim tiếp thì tầm mắt lại bị xe kế bên thu hút.
Xe kế bên rung rung theo tiết tấu, Tân Vãn Thành ngạc nhiên xoay hẳn sang nhìn, xe bên kia đúng là đang lắc lư. Trong nháy mắt, Tân Vãn Thành đoán được xe bên kia đang làm gì, nhìn tới choáng váng. Diệp Nam Bình bật cười ấn đầu cô lại.
Tân Vãn Thành mặt kinh ngạc chia sẻ với anh: “Xe kia ở đây mà lại…”
“Có gì kỳ lạ đâu.”
Cô lại muốn nhìn trộm xe bên kia, Diệp Nam Bình trực tiếp đè đầu cô lên vai anh, không cho cô lộn xộn nữa. Tân Vãn Thành gác đầu lên vai anh, tặc lưỡi cảm thán: “Vậy mà còn không kỳ lạ? Rõ như ban ngày vầy, lỡ như bị phát hiện thì sao?”
Thấy cô có vẻ không thể tiếp thu nổi, Diệp Nam Bình dở khóc dở cười: “Anh tưởng em hẹn anh tới đây coi phim cũng là vì việc đó.”
Tân Vãn Thành không còn bận tâm chuyện xe kế bên, ngước lên nhìn anh, trong suy nghĩ của anh, cô táo bạo tới mức nào chứ?
Đương nhiên Tân Vãn Thành còn quan tâm tới vấn đề khác hơn: “Anh tưởng em hẹn anh tới đây là vì… khụ khụ… vậy sao anh không từ chối?”
Diệp Nam Bình càng nhìn cô càng muốn cười, mím môi nói: “Sao anh phải từ chối?”
“Vì anh là chính nhân quân…”
Tân Vãn Thành nói một nửa thì ngưng, từ vai anh ngước lên nhìn, mở dây an toàn của mình.
Diệp Nam Bình thấy cô làm một loạt động tác, hơi nhíu mắt nhìn, cô đã cởi dây an toàn, nghiêng hẳn người qua, nhìn anh đầy mờ ám, nhướng mày.
“Không xem phim nữa?” Anh đúng là dáng vẻ chính nhân quân tử.
Tân Vãn Thành lấy ngón trỏ nhấc cằm anh lên: “Phim đâu có đẹp bằng anh?”
Diệp Nam Bình nắm tay cô lại, mặt không cảm xúc gì nhìn cô.
Đúng thật là chính nhân quân tử, cô kɧıêυ ҡɧí©ɧ vậy mà anh không bị ảnh hưởng gì… Tân Vãn Thành trề môi, đúng là người nhàm chán.
Hay là anh còn lo về chuyến đi Khả Khả Tây Lý của Hứa An Bình?
Nếu vậy thì thay vì để bị anh đẩy tay ra thì cô thì tự rút tay về còn hơn. Tân Vãn Thành thử rút tay ra khỏi tay anh, anh vốn chỉ nắm nhẹ tay cô, lại đột nhiên siết chặt lại, lại nhẹ kéo một cái, Tân Vãn Thành bị anh ôm vào trong ngực.
Nhẹ nhàng hôn lên môi cô.
Tân Vãn Thành không nhịn được nở nụ cười, đầu lưỡi anh thừa dịp len vào, biến thành nụ hôn sâu say đắm, hơi thở và tiếng tim đập hòa quyện lẫn nhau. Ngay khi cô đang bị mê hoặc bởi nụ hôn này, anh thoáng tách ra, môi như có như không hôn lên chóp mũi, giữa đôi hàng chân mày, lưu luyến bên gáy mảnh khảnh của cô.
Môi Diệp Nam Bình chạm vào vành tai cô, khiến cô run rẩy trong vô thức. Đồng thời anh đưa tay điều chỉnh nhỏ âm thanh trong xe, những tiếng động ồn ào đã thay bằng tiếng anh mυ'ŧ bên vành tai cô, thì thầm đầy cám dỗ: “Sàn xe anh rất vững, tuyệt đối không rung rẩy lắc lư như xe bên cạnh.”
Tân Vãn Thành bị anh trêu chọc mới phát hiện câu nói khi nãy lúc mình nâng cằm anh lên so với anh chỉ như cấp bậc học sinh tiểu học. Thân thể lại không thể tự chủ được mà mềm như bông tựa vào ngực anh.
Môi anh rời khỏi tai cô, du͙© vọиɠ trong mắt anh tản ra, anh ôm vai cô, ngay lúc cô tưởng anh định ôm mình qua ghế tài xế để ngồi lên người anh – tư thế này cô đã từng làm khi hôn anh lần đầu tiên – tay anh ôm trên vai cô lại chợt đổi hướng, ấn cô trở về ghế phụ lái.
Tân Vãn Thành sửng sốt, thấy anh thò tay lên nút âm thanh, tưởng anh sẽ mở lớn lại, tiếp tục xem phim —
Anh lại tắt luôn tiếng đi. Mặt không thể hiện biểu cảm gì, khởi động xe rời đi.
Tân Vãn Thành bị anh làm cho mơ hồ chẳng hiểu ra sao: “Không coi phim nữa hả anh?”
Lời dứt thì xe đã ra đến cổng, kỹ thuật lái xe của Diệp Nam Bình rất ổn định: “Về nhà.”
“…”
“Có việc quan trọng.”
“…” Tân Vãn Thành mím môi, phối hợp thắt dây an toàn lại.
…
Mặc dù ở nhà không có được sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ như trong xe, nhưng Diệp Nam Bình không để nhịp tim cô bình thường lâu. Vừa vào cửa anh đã ném chìa khóa xe, túi xách cô lên cạnh cửa, đè cô lên cửa mà hôn.
Tân Vãn Thành đẩy anh ra: “Người em toàn mùi lẩu nướng…” mới đẩy ra lại bị anh sấn tới hôn, giữ chặt cô mà hôn.
Tân Vãn Thành cuối cùng mới thoát ra được, vừa cười vừa trốn vào phòng tắm, đang định đóng cửa thì anh đưa tay chặn lại, cô không chú ý nên suýt kẹp mu bàn tay anh. Anh hừ lên một tiếng, Tân Vãn Thành lật đật kéo cửa ra, anh len ngay vào.
Tân Vãn Thành lo anh kêu đau, muốn cầm tay anh nhìn thử: “Tay anh bị kẹp có đau không?”
Anh lại bắt lấy tay cô, cởϊ áσ cô ra, “Lừa em thôi, không có kẹp trúng.”
Tân Vãn Thành thở hắt ra kinh ngạc, thật quá đáng!
Anh đã thành thạo cởi xong quần áo cô,, ôm cô dán lên tường nhà tắm.
Gạch men lạnh, thân thể anh nóng hầm hập, Tân Vãn Thành kẹp giữa hai bên nóng lạnh, còn tâm trí đâu mà trách móc anh? Người đã bị anh giở trò, tinh thần tan rã.
…
Một giờ sau, Tân Vãn Thành cuối cùng được thả ra, nhìn đồng hồ là 11 giờ, đêm nay không về được rồi. Cô cũng không muốn về, cằm gác lên bả vai rắn chắc của anh hơi đau, muốn nghiêng người đổi tư thế thì bị anh ôm eo trở về: “Muốn đi đâu?”
Cô còn có thể đi đâu? Anh không cho cô động đậy, cô chỉ có thể ngẩng cằm lên chút, cọ cọ lên mặt anh, anh bị cô cọ ngưa ngứa nhưng không tránh, còn siết chặt vòng eo trong tay.
“Vậy…
có cần đi dọn ly vỡ trong nhà bếp lúc nãy không?”
“Không cần, ngày mai người giúp việc sẽ dọn.”
Ngày mai In studio chính thức nghỉ tết âm lịch, anh hẹn người làm vệ sinh tới dọn dẹp. Nhớ tới lúc nghỉ ngơi nửa chừng kia, anh đi vào bếp rót nước cho cô, cô đi theo trêu anh, anh không nhịn được mà làm cô ngay tại chỗ, Diệp Nam Bình cười cười, lắc đầu. Không thể không nói cô nhóc này bản lĩnh trêu ghẹo người khác quả thật không thầy dạy cũng hiểu, gương mặt trong sáng thuần khiết của cô lại rất thuận lợi cho cô làm việc xấu.
Tân Vãn Thành bắt gặp nụ cười của anh, không kiềm được hỏi kiểu kinh ngạc: “Úi chà, thầy Diệp nghĩ tới gì vậy? Rốt cuộc không xụ mặt nữa rồi.”
Diệp Nam Bình cúi mắt, gạt những hình ảnh ướŧ áŧ trong nhà bếp khi nãy đi, nhìn cô: “Anh xụ mặt khi nào chứ?”
Anh không phát hiện mặt mình đen như đít nồi? Tân Vãn Thành lắc đầu: “Hôm nay từ lúc anh nhìn thấy em là vậy rồi.”
“Có sao?”
“Có! Từ khi anh bước vào quán đón em, cả quãng đường đều xụ mặt một đống. Anh như vậy làm em mất mặt trước bạn bè đó biết không?”
“Bạn bè?” Diệp Nam Bình nhẹ giọng lặp lại hai từ này. Nói vậy bạn bè trong miệng cô chính là người trong quán xiên que hôm nay. Diệp Nam Bình chống tay lên, hơi nâng người nhìn cô: “Sau này ngoài anh ra không cho phép đi ăn riêng với đàn ông khác.”
Đột nhiên anh đổi đề tài, Tân Vãn Thành nhất thời không theo kịp: “Hả?”
“Nhất là với người hôm nay.” Diệp Nam Bình bổ sung.
“Anh nói Hướng Diễn?”
Diệp Nam Bình không trả lời, nhưng ánh mắt nói cho cô biết: Đúng vậy.
Tân Vãn Thành vừa định hỏi gì đó, lại đột nhiên cô như đọc được gì đó trên gương mặt điềm tĩnh của Diệp Nam Bình, cô cười gian xảo, túm anh kéo xuống: “Hóa ra anh ăn dấm cậu ta hả?!”
Nhìn cô đắc ý, trong mắt ba phần ý cười bảy phần trêu chọc, Diệp Nam Bình không đáp, cô vẫn xoay người, lật anh đè xuống dưới người: “Thì ra cả đêm anh xụ mặt là vì chuyện này?”
Cô ghé vào người anh, làm như nếu anh không trả lời thì cô sẽ xử anh tại chỗ. Diệp Nam Bình đổi đề tài: “Vừa rồi ai kêu mệt, sống chết gì không chịu tiếp tục, hiện giờ có tinh thần vậy hả?”
Vừa rồi đúng thật là mệt mỏi, hiện giờ cũng thật sự lên tinh thần, cô vẫn luôn cho rằng anh vì Hứa An Bình nên tâm tình không tốt, hóa ra lại là…
Quả thật là niềm vui ngoài ý muốn.
Cô mới học anh cách chế ngự cô trên giường ngoan ngoãn dễ dạy, thấy anh muốn đứng dậy thì Tân Vãn Thành đè chặt cổ tay anh lại: “Đừng nói qua chuyện khác, anh nói đi, anh xụ mặt có phải vì ghen hay không.”
Diệp Nam Bình yên lặng nhìn cô ba giây, không hề có cảnh báo nào đã lập tức tránh thoát sự kềm giữ của cô, nháy mắt đã hất Tân Vãn Thành đang nằm trên đè anh lật lại thành anh đè cô xuống giường.
Sức lực này của cô mà thật sự nghĩ có thể đè anh nằm yên trên giường được?
Anh nhìn cô từ trên xuống, lại không lảng tránh vấn đề cô hỏi: “Phải.”
“…” cô vui vẻ như con thỏ con, dùng hai cái răng cửa cắn môi dưới của mình.
Nhìn đôi môi đỏ tươi bị cô cắn như vậy, đáng tiếc, Diệp Nam Bình im lặng phủ người xuống thấp: “Cho nên, hiện giờ có tinh thần tiếp tục không?”
Anh hỏi cô. Lại không chờ đáp án của cô, nuốt lấy âm thanh của cô.
…
Lăn lộn nhiều lần như vậy, Tân Vãn Thành ngủ một giấc tới tận giữa trưa. Ngày nghỉ đầu tiên, người ta sảng khoái tinh thần, còn cô, eo mỏi chân đau, mặt trời lên cao còn ăn vạ trên giường không dậy nổi.
Bấm tay tính toán, đàn ông nghẹn một ngày thì bổ sung lại ba lần?
Vậy anh nghẹn đã nhiều năm, bổ mấy lần mới đủ?
Nghĩ tới nghĩ lui, lại ngủ mất.
Diệp Nam Bình thức dậy sớm hơn cô.
Đại khái gần đây buổi tối vận động thể lực quá mức nên chất lượng giấc ngủ của anh rất tốt. Ba tiếng trước anh bị tin nhắn Triệu Tử Từ đánh thức, lát nữa cũng phải mở cửa cho người giúp việc dọn nhà nên Diệp Nam Bình cũng không ngủ lại, anh vào phòng làm việc, lấy tư liệu mấy năm trước đi Khả Khả Tây Lý sửa sang, sắp xếp lại, chuẩn bị gửi cho Hứa An Bình.
Người dọn vệ sinh trước khi vào phòng, nói: “Tôi mới vào phòng bếp thì thấy có hai cái ly bị vỡ, đã giúp ngài dọn dẹp.”
Người dọn vệ sinh nói vậy ý là nhắc hai cái ly đó không phải do cô ấy làm vỡ. Diệp Nam Bình gật đầu: “Là do tôi hôm qua không cẩn thận làm vỡ.” Mà người thật sự làm vỡ ly còn đang ở ngủ đến không biết trời đất gì trong phòng.
Diệp Nam Bình không cho người dọn vệ sinh vào dọn phòng ngủ, người dọn vệ sinh thấy bên gáy Diệp Nam Bình có vết hôn, nghĩ tới lúc lau tủ giày thấy có đôi giày nữ, rất thức thời không hỏi.
Lúc Diệp Nam Bình tiễn người dọn vệ sinh đi đã 11 giờ hơn, anh tranh thủ đi vào phòng ngủ, người nào đó quả nhiên vẫn còn ngủ.
“Dậy rửa mặt đi em, lát nữa còn ăn trưa.”
Anh vớt cô lên, bị cô né mất, trốn trong ổ chăn rầm rì: “Anh nấu cơm?”
“Kêu cơm hộp.”
“Haizz, lúc nào mới ăn được bữa cơm anh nấu chứ?” Nói xong thì lại im mất tiếng.
Diệp Nam Bình vỗ mông cô một phát, cô trốn trong chăn lắc lư mấy cái như phản đối. Diệp Nam Bình lắc đầu đi về phòng làm việc tiếp.
…
Triệu Tử Từ cũng được nghỉ, ngày đầu tiên rảnh rỗi theo lệ thường hẹn anh em đi ăn cơm, bị từ chối.
“Có hẹn.” đây là lý do Diệp Nam Bình từ chối anh.
Triệu Tử Từ chửi thầm, đúng là uổng phí công mình vừa rời giường là nghĩ tới cậu ta, không cam tâm hỏi: “Thôi đi, câu có thể hẹn với ai chứ? Ít nhất tôi còn có mèo ở bên cạnh, cậu mới đúng nghĩa là người cô đơn.”
“Cậu có thể hẹn Thương Dao.” Diệp Nam Bình đề nghị.
“Cậu tưởng tôi không nghĩ tới hả? Thương Dao còn nghỉ muộn hơn chúng ta hai ngày, hẹn gì mà hẹn.”
Diệp Nam Bình không trả lời.
Triệu Tử Từ đơn giản, trực tiếp tới nhà bắt người, dù sao cũng biết mật mã nhà cậu ta. Cứ ngựa quen đường cũ, nhập mật mã vào cửa. Đi tới huyền quan, nhìn sàn nhà sạch bong, Triệu Tử Từ cởi giày, đi thẳng tới phòng ngủ chính.
Phòng ngủ chính kéo màn kín mít, nhưng đủ để Triệu Tử Từ vẫn thấy rõ dưới chăn có người.
Triệu Tử Từ đứng bên cạnh giường.
Người dưới chăn nghe động tĩnh, chỉ trở người, tiếp tục ngủ.
Triệu Tử Từ khom người ấn nút bấm đầu giường, bức màn kéo ra vang lên tiếng “roẹt”, người dưới chăn vẫn không lên tiếng.
Để tránh việc bị Diệp Nam Bình tức giận đánh cho một trận, Triệu Tử Từ quyết định xốc chăn lên. Tay vừa chạm vào góc chăn, Triệu Tử Từ đang định dùng sức kéo ra thì đột nhiên, vai trầm xuống.
Một bàn tay từ phía sau thò tới, chụp vai anh.
Triệu Tử Từ giật mình hoảng hốt.
Chưa kịp quay đầu lại thì bả vai anh đã bị người đó kéo qua, đứng ngăn trước mặt anh.
Giờ phút này —
Triệu Tử Từ thấy rõ người chắn trước mặt mình là Diệp Nam Bình;
Màn đã được kéo ra, phòng ngủ sáng trưng trong nháy mắt.
Người nọ ở dưới ưm một tiếng, cuối cùng lười biếng chui khỏi chăn.
Triệu Tử Từ mơ hồ nhìn thấy trong chăn là phụ nữ… Phụ nữ?!
Anh đã bị Diệp Nam Bình túm lấy bả vai áp giải ra ngoài.
Triệu Tử Từ còn muốn quay đầu lại nhìn, Diệp Nam Bình đã đóng cửa lại.
Triệu Tử Từ sửng sốt hai giây, đổi sang vẻ mặt nhiều chuyện: “Anh em à, có chuyện hay ho nha!”
Diệp Nam Bình lại nhìn anh từ trên xuống dưới: “Cậu đã nhìn thấy gì?”
Triệu Tử Từ chưa ý thức được vấn đề nguy hiểm, trả lời: “Chân rất trắng.”
“Còn gì nữa?”
“Tóc khá dài…”
“Còn, gì, nữa?” giọng Diệp Nam Bình và ánh mắt đều tối sầm lại nguy hiểm.
Triệu Tử Từ rốt cuộc cũng ý thức được chuyện gì đó: “Không có không có! Không thấy gì khác.”
Diệp Nam Bình lúc này mới vừa lòng, hất hàm chỉ sau lưng Triệu Tử Từ, ý bảo Triệu Tử Từ ra sofa ngồi.
+++++
Vở kịch nhỏ một đêm vài lần.
Triệu Tử Từ: Không có không có! Không nhìn thấy gì khác.
Ba ba Diệp: Tốt.
Triệu Tử Từ: Nhưng thật ra tôi còn thấy…
Ba ba Diệp: Gì?
Triệu Tử Từ: Thùng rác có 3 cái 001, được đấy! Một đêm 3 lần.
Ba ba Diệp: … Không, thật ra là 4 cái.
Triệu Tử Từ: …
Ba ba Diệp: Thùng rác nhà bếp còn 1 cái.
…
…
Vãn tử bên trong cửa: Này hai người ra ngoài đi, em không cần đi ra ngoài sao?
GHI CHÚ:
Hy Nhĩ
hay
Khả Khả Tây Lý
(TruyenHD:
Aqênganggyai
có nghĩa là
Chúa tể của Mười nghìn núi) là một khu vực bị cô lập ở phía Tây bắc
TruyenHD,
TruyenHD. Đây là khu vực có dân số ít nhất Trung Quốc và ít thứ ba trên thế giới.