Tân Vãn Thành đứng bất động ở cửa.
Diệp Nam Bình bên trong cửa lại cực kỳ bình tĩnh, nói với cô: “Cô tới đúng lúc lắm, vào đi.”
Xoay người đi vào trong.
Đi mấy bước, quay lại thấy Tân Vãn Thành vẫn đứng yên không đuổi theo, Diệp Nam Bình nhướng mày tựa như không hiểu cô ngại ngần chuyện gì.
Tân Vãn Thành lấy lại tinh thần, chạy theo.
Trong lòng trống đánh ầm ầm, đi theo anh vào phòng ngủ, ngang qua sofa – cái chăn tối qua cô đắp đã được cất đi – rất nhanh đã tới toilet.
Anh cầm một hộp gì đó có 8 ngăn trên bồn rửa mặt lên hỏi: “Cái này sử dụng thế nào?”
Tân Vãn Thành đứng cạnh cửa nên cách xa anh hơn một mét, thật sự không nhìn ra anh đang cầm gì, đành tiến tới gần.
Thì ra là hộp kem che khuyết điểm.
“Anh muốn… che chỗ nào?”
Diệp Nam Bình nhìn cô qua gương, ý như hỏi: Cô hỏi vậy không thấy vô nghĩa à?
Phải rồi, ngoài việc che dấu hôn thì anh còn có thể chỗ nào chứ? Tân Vãn Thành nhận cái hộp, rồi lại đau khổ. Hộp này có 8 màu, nhưng cô có 3 màu sắc không thể phân biệt được.
Nếu chỉ che dấu hôn thì nên dùng màu xanh lá cây làm lớp lót, rồi dùng màu da để tiệp màu lại với da.
Nhưng cái nào là màu xanh lá cây?
Tân Vãn Thành lén nuốt nước miếng, do dự cầm hộp kem che khuyết điểm, ngập ngừng chạm vào một ngăn: “Có lẽ nên dùng màu xanh lá cây bôi lớp lót…”
Cô làm việc luôn nhanh nhẹn, lần này lại cứ lẩm bẩm không làm dứt khoát, Diệp Nam Bình đang nhìn cô làm như chờ không kịp mà lấy ngón trỏ chấm lên ô màu xanh lá cây.
Tân Vãn Thành thấy vậy thì tay đang chậm rì rì chợt như đợt lên dây cót, nhanh chóng chấm một miếng kem màu xanh lên.
Diệp Nam Bình hơi nghiêng người đưa cổ về phía cô để dễ làm.
Bôi xong màu xanh lá cây, tảng đá trong lòng Tân Vãn Thành rơi xuống, yên lặng bôi thêm một lớp màu da, dấu hôn biến mất.
Cuối cùng Tân Vãn Thành tin anh là thẳng, thẳng tới mức không thể thẳng hơn… Kem che khuyết điểm cũng không biết sử dụng…
Cô đang cẩn thận quan sát xem hiệu quả của lớp che khuyết điểm này có gì khác biệt với màu da anh không thì đột nhiên anh lại cúi đầu.
Tầm mắt chạm nhau, mi mắt cách nhau chưa đầy ba tấc, tảng đá trong lòng Tân Vãn Thành mới thả xuống lại bị nhấc lên.
Cô ngưng lại, thả hộp kem che khuyết điểm xuống, trịnh trọng: “Thầy Diệp…”
“Ừ?”
Anh nhìn vào mắt cô, giọng nói buổi sáng đặc âm mũi nghe có vẻ lười biếng.
“Tối hôm qua nếu em có làm gì xúc phạm tới anh, thì thông cảm giùm em.”
Tân Vãn Thành nghiêm túc cúi người.
Nhìn cô vô cùng thành khẩn cúi người, Diệp Nam Bình như cười như không hỏi lại: “Cô cho là vết trên cổ tôi là do cô làm?”
Tân Vãn Thành bị giọng điệu của anh làm cho mơ hồ. Cô vẫn duy trì tư thế khom người, tròng mắt đảo quanh nghi ngại. Nói vậy… vết trên cổ anh không phải do cô mυ'ŧ?
Vậy thì có thể là ai?
Chờ cả buổi không nghe anh nói tiếp, Tân Vãn Thành chần chừ thẳng người lên.
Dường như Diệp Nam Bình chỉ chờ cô đứng thẳng lên, lưng cô vừa mới dựng thẳng lên thì anh đã cúi người, dán sát bên tai cô: “Cần phải sửa thói xấu là uống say là cắn người khác của cô.”
Giọng anh được đè xuống rất thấp lại nói những lời mạnh mẽ. Hương chanh thoang thoảng.
Tai Tân Vãn Thành mềm nhũn, xương sống như muốn gãy.
…..
Xác định thời gian chụp ảnh bìa cho tập san 10 năm của Thời thượng Phong hành là lúc 2 giờ chiều. Chủ biên Khương Nam cũng tới tham gia. Sau khi quay chụp xong, mấy ảnh hậu sẽ tham dự đêm từ thiện lúc 7 giờ do Thời thượng Phong Hành tổ chức.
Thảm đỏ của đêm từ thiện mỗi năm là điều bắt buộc của mỗi chiến lược gia, ba năm trước Diệp Nam Bình khi bắt đầu hợp tác với Thời thượng Phong Hành đều được mời tham gia, nhưng lần nào anh cũng từ chối.
Diệp Nam Bình tuy không đến nhưng quyên tiền thì chắc chắn sẽ quyên, yên lặng mà quyên góp. Tân Vãn Thành cảm thấy so với những người tới tạo dáng trên thảm đỏ mà một đồng cũng không quyên góp thì như thế phong cách hơn nhiều.
Lần này vì chụp ảnh bìa nên Diệp Nam Bình không từ chối lời mời đêm từ thiện, nhưng anh đã nói trước với Khương Nam là chỉ tham gia tiệc tối chứ không lên thảm đỏ.
Sao người này lại không thích lộ diện trước công chúng vậy không biết?
Đứng trước tấm phông nền trong lều, Tân Vãn Thành tạm thời làm người mẫu để Diệp Nam Bình điều chỉnh tham số máy ảnh, cô cảm thấy anh như máy ảnh trong tay, mang ánh sáng thần bí.
Nhằm thuận tiện cho mấy minh tinh, studio tạm thời được dựng trong phòng nghỉ của trung tâm triển lãm. Nhóm ảnh hậu, siêu mẫu lục tục tới, đội của Emma liên tục làm việc trong phòng trang điểm, Tân Vãn Thành tranh thủ thời gian đi toilet.
Nhân viên rất nhiều, Tân Vãn Thành đợi cả buổi vẫn chưa có toilet trống, cô đành phải đi dọc theo hành lang bên trong, tìm toilet khác.
Trung tâm triển lãm rất lớn, Tân Vãn Thành đi loanh quanh lại sợ lạc đường, thấy có bảo vệ, cô vội vàng lên hỏi thăm, bảo vệ chỉ cho cô đi thẳng quẹo trái có một toilet, bình thường chỉ để dành cho khách VIP. Tân Vãn Thành chìa thẻ công tác ra, bảo vệ không làm khó giữ cô lại làm gì.
Tân Vãn Thành nhanh chóng bước tới, đằng sau có tiếng bước chân còn vội vàng hơn cả cô. Tiếng giày cao gót gõ lên nền đá cẩm thạch giòn giã, Tân Vãn Thành quay lại nhìn thoáng qua. Một cô gái trang điểm văn phòng cầm túi nilon, chạy như điên về hướng cô.
Tân Vãn Thành theo bản năng né qua một chút, đôi giày cao gót màu nude và áo khoác cùng màu lướt ngang qua mặt Tân Vãn Thành.
Giày cao như vậy mà chạy nhanh thế, lại trên nền đá cẩm thạch, không sợ té à?
Tân Vãn Thành vừa mới nghĩ thì đối phương thật sự trượt chân, cả người lẫn túi nilon trên tay ngã lăn trên đất. Tân Vãn Thành thấy trong túi nilon có một bao băng vệ sinh, hiểu ra vì sao người này lại vội vã tới mức đó. Cô ấy không kêu đau một tiếng, vội ngồi dậy, biến mất ở khúc quanh.
Tân Vãn Thành tưởng mình với cô gái đó chỉ gặp một lần, không ngờ cô vừa rẽ qua khỏi khúc quanh, vừa thấy toilet VIP bên trái thì cửa toilet đã được bên trong kéo ra. Cô gái mới ngã khi nãy vẻ mặt chán nản bước ra.
Tân Vãn Thành đi lướt qua, thấy bảng tên cô ấy là người của Thời thượng Phong Hành. Đêm nay trung tâm triển lãm tổ chức buổi lễ từ thiện, dĩ nhiên sẽ gặp được nhân viên Thời thượng Phong Hành, Tân Vãn Thành không ngạc nhiên. Cúi nhìn tay đối phương, túi nilon đã không còn tung tích.
Tân Vãn Thành lấy tốc độ nhanh nhất đi toilet xong, không quên nhắn wechat cho đồng nghiệp hỏi tiến độ trong lều, đồng nghiệp nhắn lại: Còn sớm, họ còn đang trang điểm.
Tân Vãn Thành mới yên tâm, thong thả ung dung từ trong buồng vệ sinh bước ra.
Trước bồn nước có một người đang đứng rửa tay.
Nhìn từ sau, tóc ngắn đen, áo khoác cashmere màu đen, quần ống rộng màu đen, giày cao gót màu đen, có chút vẻ “người sống chớ gần”. Tân Vãn Thành đi thẳng tới bồn rửa tay bên cạnh. Trong lúc rửa tay, khóe mắt Tân Vãn Thành liếc qua mặt người đó, cô thật sự ngây ra một lúc.
Không phải vì đối phương tuy đã gần 40 mà vẫn duy trì được gương mặt đẹp đẽ, càng không phải vì đối phương đã tạm thời tháo chiếc nhẫn kim cương 5 cara để bên cạnh bồn rửa tay.
Mà là đối phương chính là Khương Nam.
…..
Tân Vãn Thành không nghĩ lần đầu tiên chạm mặt Tổng biên tập Thời thượng Phong Hành, một trong số 5 tạp chí đứng đầu cả nước không phải trong lều mà là ở chỗ này. Tân Vãn Thành nhìn qua gương liếc về phía sau, mấy buồng vệ sinh không có người, xem ra cô gái vội vàng bị ngã ban nãy là tới đưa băng vệ sinh cho Khương Nam?
Mà nhìn qua thì sắc mặt Khương Nam đúng là không tốt lắm, Tân Vãn Thành đau bụng kinh cũng rất kinh khủng, rất hiểu sắc mặt trắng bệch này là đau thế nào.
Nhưng chuyện đó không làm Khương Nam mất đi vẻ thong dong, cô rửa tay xong thì đứng thẳng dậy đối diện với ánh mắt Tân Vãn Thành chưa kịp thu hồi vể. Tân Vãn Thành mỉm cười gật đầu với cô: “Tổng biên tập Khương.”
Có lẽ Khương Nam nghĩ mình gặp nhân viên của mình nên không có biểu hiện gì, gật đầu, lau tay, mang nhẫn kim cương vào rồi đi.
Đúng là khí thế mạnh mẽ.
Tân Vãn Thành cố tình nấn ná trong toilet, khi ra ngoài thì Khương Nam và cô gái bị ngã khi nãy đã không còn ở đó.
…..
Có điều Tân Vãn Thành nhanh chóng gặp lại mấy cô ấy.
Khương Nam đang trò chuyện với một vị ảnh hậu rất vui vẻ, hai người đang nói lại chuyện nửa năm trước gặp nhau ở hậu trường MetBall rất thú vị.
Mà cô gái bị ngã khi nãy là trợ lý Khương Nam, họ Tần, cô ấy đang đưa ly ca cao nóng cho Khương Nam. Khương Nam không nhận, mắt lạnh lùng liếc qua, sắc mặt trợ lý Tần lại suy sụp thêm mấy phần.
Vừa lúc đó một siêu mẫu trang điểm xong nhiệt tình đi về phía Khương Nam, trợ lý Tần không thể không lui về sau, đứng yên đợi. Khương Nam không thèm nhìn đến trợ lý mình, mắt nhìn siêu mẫu: “Có phải cô gầy hơn hồi tháng trước tôi gặp không vậy?”
Siêu mẫu cười ngọt ngào: “Đâu có? Người ta còn béo lên đây nè.”
Hóa ra siêu mẫu không phải gặp ai cũng làm mặt lạnh.
Tân Vãn Thành đang yên lặng cảm thán vị trí quyết định mọi thứ thì có người đẩy cửa đi vào phòng trang điểm.
Tầm mắt Tân Vãn Thành chuyển từ mặt siêu mẫu lên cửa, nhân viên duy nhất có thể cao hơn cả siêu mẫu, đến mức Tân Vãn Thành phải nâng tầm mắt lên mới nhìn thấy mặt người đó, chỉ có thể là Diệp Nam Bình —
Tân Vãn Thành nhìn Diệp Nam Bình đi vào. Tầm mắt Diệp Nam Bình lướt qua Tân Vãn Thành, giọng Khương Nam vang lên: “Nam Bình, có phải tháng trước anh mới chụp cho cô ấy không? Anh nói xem, có phải cô ấy gầy đi không?”
Diệp Nam Bình giơ tay vẽ một vòng tròn, siêu mẫu hiểu ý anh xoay một vòng, bày ra tư thế quyến rũ ending pose.
Siêu mẫu biểu diễn rất tuyệt, Tân Vãn Thành là con gái mà nhìn còn mê, Diệp Nam Bình lại trả lời qua loa: “Có một chút.”
“Diệp đại nhϊếp ảnh gia, tháng trước anh chụp em nói góc nghiêng mặt em không thon, em vì anh mà giảm cân đó.”
Tân Vãn Thành đứng bên cạnh nhìn cảm thấy thú vị, không biết Diệp Nam Bình nuốt trôi vẻ nũng nịu của siêu mẫu kia không.
Hiển nhiên Diệp Nam Bình nhìn nhiều thì quen, đối mặt với vẻ dỗi hờn của siêu mẫu chỉ cười cười, quay lại hỏi Emma còn mất bao lâu thời gian mới trang điểm xong. Tầm mắt anh quay về người Tân Vãn Thành: “Bên này xong thì hướng dẫn mấy cô ấy đến trong lều.”
Tân Vãn Thành khôi phục vẻ nghiêm túc: “Dạ được.”
Ánh mắt Khương Nam cũng dừng trên người cô. Có vẻ nhận ra cô, Tân Vãn Thành giống như vừa nãy trong toilet, lại gật đầu với Khương Nam. Khương Nam không
tỏ thái độ gì, ánh mắt lướt qua người Tân Vãn Thành.
Tân Vãn Thành không cảm thấy xấu hổ, cô chỉ là một người vô danh, vậy là bình thường.
…..
Rất nhanh đã thực hiện việc quay chụp chính thức.
7 ảnh hậu 2 siêu mẫu, Diệp Nam Bình đã hợp tác một nửa với mấy người ấy, thói quen chụp ảnh, góc độ đẹp nhất, biểu hiện nào tự nhiên nhất, anh đều nắm chắc.
Emma và Khương Nam ở phía sau nhìn.
Lục Miểu đưa đồ uống tới, Emma vui vẻ nhận lấy, giới thiệu Lục Miểu với Khương Nam. Lục Miểu lôi kéo làm quen Khương Nam: “Xin chào chị, tôi cũng tốt nghiệp học viện mỹ thuật trung ương.”
Khương Nam ôn hòa đáp lời. Trước đó cố tình bỏ qua đồ uống mà trợ lý Tần chuẩn bị, bây giờ lại nhận café Lục Miểu đưa tới.
Thái độ của “nữ ma đầu” thời trang này vài phần là vì tình nghĩa cùng trường, vài phần vì nể mặt Emma, Tân Vãn Thành không muốn đi sâu chi tiết, ánh mắt theo bản năng mà tìm kiếm bóng dáng trợ lý Tần đáng thương.
Cô chưa tìm được trợ lý Tần thì di động đã rung lên.
Tân Vãn Thành thấy điện thoại của Thương Dao, trong lều tạm thời không cần cô nên ra khỏi lều, nhận điện thoại Thương Dao.
Cô cố ý mở rộng cửa lều, nếu Diệp Nam Bình có cần gì thì cô có thể cúp điện thoại vào ngay được. Thương Dao ở đầu dây bên kia khóc không nói thành câu: “Mình ở dưới phòng anh ấy đợi nguyên buổi sáng, ảnh không chịu gặp mình, cũng không nghe điện thoại, mình nên làm gì bây giờ?”
So với Chu Tự thì Tân Vãn Thành quan tâm chuyện khác hơn: “Cậu xin công ty nghỉ có được không?”
“Công ty không duyệt cho mình nghỉ, có phải mình về Bắc Kinh thì cả công việc cũng mất luôn không?”
Quả thật Thương Dao đầu óc nóng lên chạy tới Vũ Hán, không tính toán kỹ chuyện gì…
Tân Vãn Thành vừa chú ý hoạt động trong lều, vừa khuyên Thương Dao: “Nếu vậy cậu nhanh chóng quay về Bắc Kinh đi.”
“Mình không cam lòng, mình nhất định phải chờ anh ấy.”
Tân Vãn Thành khuyên không nổi, xoa xoa trán. Nếu bánh mì và tình yêu cùng rớt trên đầu cô, chắc chắn cô sẽ chọn cái trước. Nhưng mà ngẫm nghĩ lại, có lẽ vì cô không từng trải qua 7 năm tình cảm nên mới nói nhẹ nhàng như vậy.
“Vậy công ty cậu…”
Tân Vãn Thành mới nói tới đó thì Thương Dao cắt ngang: “Hình như mình thấy bạn cùng phòng anh ấy! Nói sau…”
Nói rồi cúp điện thoại cái rụp.
Tân Vãn Thành vừa nghe tiếng đường dây ngắt kết nối thì trong lều có tiếng Diệp Nam Bình: “Vị trí C cao quá, lấy cái thang ngắn hơn lại đây.”
Lục Miểu đứng bên cạnh Emma, Tân Vãn Thành cất điện thoại chạy vào. Cô nhanh chóng đổi cái thang thấp hơn thay vào vị trí C của ảnh hậu nửa ngồi nửa tựa lên thang.
Quay chụp tiếp tục.
Tân Vãn Thành lại đi về một góc. Trợ lý Tần ngồi 1 góc ghế sofa.
Vừa rồi Tân Vãn Thành chạy tới lấy thang, nghe trợ lý Tần gọi điện thoại với ai đó, giọng tràn ngập vẻ lo lắng: “Mình tiêu rồi, không có mang hờ băng vệ sinh theo, khi nãy mua không đúng loại thường dùng, chắc cô ấy …”
Những lời tiếp theo Tân Vãn Thành không nghe được, vì trợ lý Tần ngẩng lên thấy cô đang chạy vội tới, theo bản năng mà ngưng lại không nói tiếp.
Nhưng Tân Vãn Thành cảm thấy, cô ấy chắc là cần cái này —
Tân Vãn Thành lấy thuốc giảm đau trong túi của mình đưa cho trợ lý Tần. Trợ lý Tần thấy cô quay lại, ánh mắt mang vẻ cảnh giác, cũng không nhìn xem Tân Vãn Thành đưa cái gì cho mình.
Tân Vãn Thành nhìn cô cười cười: “Tổng biên tập các cô có thể sẽ cần cái này.”
Tối hôm qua Tân Vãn Thành sau rượu bị đau nửa đầu, thuốc giảm đau cô lúc nào cũng mang theo, không ngờ lại có tác dụng.
“Cái này đau bụng kinh sử dụng được, tác dụng phụ rất ít, cô yên tâm.” Tân Vãn Thành nói thêm.
Trợ lý Tần thấy vẻ mặt kiên quyết của Tân Vãn Thành, ngập ngừng ba giây rồi nhận lấy.
…..
Trợ lý Tần rót ly nước ấm, cầm thuốc Tân Vãn Thành đưa, lấy dũng khí đi về hướng Khương Nam. Tân Vãn Thành trở lại phía sau Diệp Nam Bình, chờ anh sai việc.
Hy vọng trợ lý Tần có thể thuận lợi, khóe mắt Tân Vãn Thành liếc thấy Khương Nam cuối cùng nhận ý tốt của trợ lý Tần, Tân Vãn Thành nhẹ nhàng thở ra —
Việc cô làm xuất phát từ sự đồng cảm giữa những người vô danh như nhau.
Khương Nam uống thuốc xong, hỏi trợ lý Tần gì đó, trợ lý Tần vừa trả lời vừa quay đầu nhìn xung quanh, tầm mắt dừng trên người Tân Vãn Thành.
Ánh mắt Khương Nam cũng dừng lại trên người Tân Vãn Thành. Cô ấy chủ động gật đầu với Tân Vãn Thành ý cảm ơn. Tuy là đối mặt với những người vô danh vẫn mang vẻ kiêu ngạo đặc biệt…
+++++
Ba ba Diệp: Không được. người nào đó có tật xấu đau bụng kinh, vẫn cần anh “tự thể nghiệm” đi trị tận gốc.
…..
Vãn tử cả buổi trời sau mới phản ứng: …Lưu manh.