Chương thứ bảy mươi bảy
Nguyên Dã Nguyệt được bí mật dẫn lên núi.
Ả xa xa trông mọi người vây trước động băng, đã mơ hồ đoán ra mình sẽ nhìn thấy cái gì. Tiếng gió gầm tựa sấm nổ xung quanh như thể hoàn toàn biến mất, vụn băng táp lên mặt không đau chút nào, cũng chẳng hề cảm nhận được giá rét, chỉ từng bước từng bước, khập khiễng lội lớp tuyết dày ngang đầu gối đi về phía trước.
Khối băng kia đã được đẽo xuống hoàn chỉnh, đang đặt trên một tảng đá lớn. Làn da bị đông lạnh trong thời gian dài chuyển sang một màu tím đen quỷ dị, khung xương co quắp vào nhau, khô xác nhỏ gầy, không giống người, càng giống con khỉ mà những đoàn tạp kĩ đi khắp hang cùng ngõ hẻm hồi nhỏ thường hay thấy dắt theo.
Nguyên Dã Nguyệt run rẩy đặt tay lên khối băng, muốn đào người bên trong ra, lòng bàn tay lại bị khí lạnh đông cứng trong khoảnh khắc, rồi theo động tác dần trở nên điên cuồng của ả, da bong thịt tróc nứt toác rướm xuống từng dấu từng dấu máu.
"A Tinh."
Âm thanh của ả không hề cuồng loạn, ngược lại lộ ra chút cẩn thận, vẻ dè dặt sợ hãi trên mặt tạo ra thế đối lập rõ ràng với đôi tay đào bới như không muốn sống. Khối băng rắn chắc dưới những ngón tay của ả nhanh chóng hoá thành dòng nước màu đỏ nhạt, thấm máu tươi tí tách rỏ xuống nền đất, khi ngón tay chạm đến chất vải lạnh băng cứng đờ, kìm nén trong lòng Nguyên Dã Nguyệt rốt cuộc hoàn toàn sụp đổ, ả gục người xuống, ôm chặt lấy khối băng chưa tan hết, chói tai mà nghẹn ngào khóc thành tiếng...
"Ta phải gϊếŧ gã, ta phải gϊếŧ gã!"
Âm thanh bén nhọn xé toạc dãy núi tĩnh mịch rồi bị gió thổi tan vang vọng.
Lát sau, Lệ Tuỳ ra hiệu cho thuộc hạ kéo người sang một bên.
Cả người Nguyên Dã Nguyệt mềm nhũn, đến sức lực nói chuyện cũng không có, chỉ như một vũng bùn ngồi dưới đất, hai mắt trân trân.
Giang Thắng Lâm cũng theo đoàn đi lên Lâm Tuyết Phong, y phân phó ảnh vệ chuyển thi thể Nguyên Dã Tinh từ trong khối băng ra, kiểm tra sơ lược rồi nói: "Ít nhất đã chết từ ba đến bốn năm."
Ba năm, bốn năm.
Nguyên Dã Nguyệt nghĩ, lần đầu Xích Thiên tới tìm mình nói chuyện luyện công, chính là vào bốn năm trước.
Cho nên ngay lúc ấy, đệ đệ cũng đã chết.
Có thể là bởi tẩu hoả nhập ma cuối cùng không trị được, cũng có thể là bởi khi luyện công gặp phải sai lầm khác, tóm lại, nó đã chết rất lâu rất lâu rồi. Mà Xích Thiên, trước nhất sau khi đệ đệ qua đời, không, có khả năng là khi tính mạng của nó vẫn đang gặp nguy hiểm, cũng đã lựa chọn vứt bỏ, quay ra tìm mình làm công cụ mới cho gã.
"Ta phải gϊếŧ gã."
Nguyên Dã Nguyệt như người mất hồn lặp lại lần nữa.
Lệ Tuỳ nói: "Ngươi không gϊếŧ được gã."
"Phải, ta không thể." Nguyên Dã Nguyệt đột ngột ngẩng đầu, "Nhưng ngươi có thể, ta nói, ta sẽ nói cho ngươi mọi thứ, ngươi gϊếŧ gã, ngươi gϊếŧ Xích Thiên, báo thù cho A Tinh!"
...
Ngoài Vạn Chử Vân, các môn phái khác trong Tuyết Thành đều không biết đã xảy ra chuyện gì, bao gồm cả Thiên Chu Đường. Phan Sĩ Hầu thấy Chúc Yến Ẩn sáng sớm đã dẫn theo gia đinh hộ vệ, dạo bộ khắp nơi trong khu nhà, vừa gặp phải mình lập tức lạnh lùng trừng mắt, cũng thức thời quay đầu trở về chỗ ở.
"Gần đây lão vẫn bình thường chứ?" Chúc Yến Ẩn hỏi.
"Giống như trước đó, trừ những lúc đến Võ Lâm Minh thì chỉ núp ở trong phòng niệm kinh đốt bùa."
Sao còn đốt mãi chưa thôi, Chúc Yến Ẩn bưng cái ghế nhỏ ra ngồi phơi nắng: "Nói nghe xem cảnh tượng lão hoá vàng thế nào?"
Cảnh tượng? Gia đinh suy nghĩ một chút, cố gắng hết sức tả lại y nguyên, đầu tiên bốc mấy lá bùa lên châm đốt, miệng lẩm bẩm nhẩm tên Phan Cẩm Hoa, rồi oà khóc một lúc, thẫn thờ lảm nhảm, người biết nói con trai ông ta bị bệnh, người không biết, sợ là còn tưởng con trai ông ta chết rồi.
Người nói vô tâm, người nghe hữu ý. Chúc Yến Ẩn bị từ "chết" này thúc cho một phát, ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Gia đinh tưởng mình nhắc đến chuyện sống chết, công tử không thích, vội vàng nói: "Ta..."
"Từng có ai gửi thư cho ông ta chưa?" Chúc Yến Ẩn lập tức cắt ngang.
Gia đinh lắc đầu: "Không có."
"Chưa từng có?"
"Chưa từng có, người của chúng ta vẫn luôn một tấc chẳng rời theo dõi Thiên Chu Đường, tuyệt đối không có thư từ bên ngoài gửi vào. Công tử hỏi như vậy, chẳng lẽ là lo lắng lão lén lút qua lại với Phần Hỏa Điện?"
"Không phải." Chúc Yến Ẩn đứng lên, "Nếu ông ta thực sự quan tâm đến bệnh tình của con trai, lý nào lại chỉ ở Đông Bắc niệm kinh đốt bùa, không để người thân gửi một dù chỉ một bức thư qua đây, chứ chẳng phải là nên thời thời khắc khắc canh chừng động tĩnh ở nhà sao?" Thiên Chu Đường cũng có chút tài lực, đừng nói lâu lâu, cho dù mỗi ngày một phong thư cũng chắc chắn có năng lực làm được.
Gia đinh chần chừ: "Vậy là... Ông ta không quan tâm đến con trai? Cũng không đúng, lúc niệm kinh, rõ ràng miệng lặp đi lặp lại đúng tên Phan Cẩm Hoa mà, hơn nữa ông ta cũng không cho người ngoài xem, đều chỉ một mình ở trong phòng khùng điên."
Thanh âm của Chúc Yến Ẩn vừa khẽ vừa nhanh: "Niệm kinh thì nhất định là đang cầu phúc ư, nhỡ may là đang siêu độ thì sao?"
Gia đinh hít một hơi khí lạnh: "Chết rồi?"
"Không xong!" Chúc Yến Ẩn đột nhiên nghĩ tới một việc, da đầu nháy mắt tê dại đi, xoay người định chạy đến tìm Vạn Nhận Cung, lại đúng lúc nhào vào l*иg ngực Lệ Tuỳ vừa bước tới cửa: "Chạy đi đâu?"
"Lam cô nương..."
"Ở Phần Hoả Điện."
Chúc Yến Ẩn ảo não không thôi, duỗi tay vỗ vỗ đầu mình: "Biết ngay, ta nên nghĩ ra chuyện này từ sớm rồi mới đúng. Nguyên Dã Nguyệt đã phát hiện Xích Thiên đang lợi dụng mình cho nên đồng ý hợp tác với chúng ta rồi, phải không? Vậy ả nói với ngươi như thế nào về việc của Lam cô nương, kẻ làm chủ sau màn là Phan Sĩ Hầu?"
"Ả không biết nguyên nhân cụ thể, cũng không biết phía sau còn có ai."
"Không biết?"
Đường đường là hộ pháp số một Phần Hoả Điện, lại không biết?
Nghe thì hơi bị khó tin nhưng có vẻ Nguyên Dã Nguyệt thực sự là không biết. Đến khi ả nhìn thấy Lam Yên và hơn mười đệ tử Vạn Nhận Cung thì nhóm người này cũng đã bị giam giữ ở cạnh Nhạn Nhi Bang và Túc Sơn Phái rồi. Xích Thiên chỉ sai đệ tử canh giữ cẩn mật thêm mà chưa từng giải thích về việc tóm được người từ đâu tới.
Chúc Yến Ẩn truy vấn: "Cho nên mấy người Lam cô nương chỉ bị giam giữ, chứ chưa bị dùng để luyện tà công Phệ Nguyệt, phải không?"
"Tâm pháp nội lực của Vạn Nhận Cung bất đồng so với những môn phái khác, là gân mạch nghịch hành." Lệ Tùy nói, "Sau sự kiện tuyết nhai, vì để không bị Phệ Nguyệt gây thương tích một lần nữa, ta đã thử luyện ngược lại tất cả những tâm pháp ban đầu sư phụ dạy, chậm rãi phát hiện ra chỉ cần ngộ tính đủ cao, phản ứng đủ nhanh, thực tế hoàn toàn có thể."
Bộ nội công nghịch lối mà đi này nếu bị Xích Thiên cưỡng ép hấp thu thì chính gã cũng sẽ mất khống chế nhập ma. Nguyên Dã Nguyệt thèm nhỏ dãi võ công của Vạn Nhận Cung, đã từng nghĩ tới việc dùng Lam Yên để đề cao tu vi, cũng là vì nguyên nhân này mới từ bỏ.
Lệ Tùy lại hỏi: "Vừa nãy tại sao ngươi tự dưng cảm thấy Phan Sĩ Hầu có vấn đề?"
"Bởi ông ta chưa từng nhận được một phong thư nào đến từ Bạch Đầu Thành." Chúc Yến Ẩn nói, "Cho nên ta đoán thực ra Phan Cẩm Hoa đã chết rồi, ông ta mới không cần quan tâm đến tình hình gần đây, không hề vướng bận ở lại Võ Lâm Minh."
Lệ Tùy nhíu mày, duỗi tay định day huyệt Thái Dương.
Chúc Yến Ẩn một phát giữ cổ tay hắn: "Đừng đau đầu vì loại người đó, không đáng."
"Bao nhiêu năm nay, quen rồi, vừa nghe thấy tên ông ta là cảm thấy sắp có biến." Lệ Tùy gật đầu, "Được, nghe ngươi, về sau ta sẽ sửa."
Chúc Yến Ẩn lôi kéo người ngồi xuống: "Ngươi nói cho ta biết Nguyên Dã Nguyệt bên kia có chuyện gì đã?"
"Nghe chừng ả chỉ là đại hộ pháp trên danh nghĩa."
Bình thường phụ trách một vài việc vặt, quản lý sổ sách của Phần Hỏa Điện, có thể sai phái tất cả các hộ pháp còn lại, địa vị thoạt nhìn không thấp, dường như Xích Thiên cũng cực kì tín nhiệm ả, nhưng chỉ giới hạn trong đó thôi. Thêm nhiều những bí mật quan trọng về Phần Hỏa Điện, ví dụ như cơ sở ngầm Phần Hỏa Điện bố trí trong giang hồ rốt cuộc là ai các thứ thì hoàn toàn không biết gì cả, cùng lắm có thể nói ra Đỗ Nhã Phượng của Thượng Nho Sơn Trang có qua lại với Xích Thiên – đây mà là bí mật gì? Toàn giang hồ đều biết cả.
Chúc Yến Ẩn nói: "Vậy chẳng phải lại bắt uổng rồi?"
Lệ Tùy lắc đầu: "Không hề, ả hữu dụng hơn so với Cổ Tát Man Mại nhiều, ít nhất thông thạo địa hình Phần Hỏa Điện và tất cả các cửa trận cơ quan. Đã tìm được thi thể Nguyên Dã Tinh ở trên núi, bây giờ ả hận Xích Thiên thấu xương, một lòng chỉ nghĩ đến báo thù cho đệ đệ."
"Vậy Phan Sĩ Hầu thì ngươi định xử trí thế nào?"
"Ngươi thấy sao?"
Chúc Yến Ẩn thầm nghĩ, ta còn cần thấy nữa ư, chuyện này chẳng phải quá rõ ràng, lão già kia vì cứu con trai mà không tiếc bắt tay với Ma Giáo bán đứng Lam cô nương, nhưng kết quả đến sau chót, con trai vẫn không sống nổi. Cho mới cố nén bi thương, che giấu toàn bộ sự thật chạy đến Đông Bắc, ước chừng vẫn là quyết tâm muốn báo thù cho con trai, xin ngươi gϊếŧ Xích Thiên giúp.
Còn sau khi gϊếŧ Xích Thiên, chuyện Lam Yên liệu có bị bại lộ hay không, Chúc Yến Ẩn cảm thấy dựa trên trình độ khùng điên của Phan Sĩ Hầu, có lẽ căn bản là không nghĩ tới về sau, chỉ cần Xích Thiên chết, bảo lão chết theo tại chỗ hẳn là cũng được.
"Vậy cần đến hỏi Phan Sĩ Hầu một chút không?"
"Ngươi cứ tạm tiếp tục phái người theo dõi ông ta." Lệ Tùy nói, "Còn Lam Yên, nàng có thể đi vào Phần Hỏa Điện, thật ra không hẳn là chuyện xấu hoàn toàn."
Chúc Yến Ẩn:?
Bị nhốt trong địa lao Phần Hỏa Điện, âm u thiếu sáng, còn phải đối mặt với cái gã đàn ông xấu xí nhầy nhụa Xích Thiên kia, không xấu hoàn toàn, chẳng lẽ còn có thể xảy ra một xíu chuyện tốt?
...
Trong địa lao Phần Hỏa Điện.
Hai tay Lam Yên ôm đầu gối, ngồi trên đống rơm rạ nhìn sang cách vách: "Liễu Chưởng môn, sao hôm nay ngươi lại không đả tọa?"
Bang chủ Nhạn Nhi Bang Liễu Lưu Dương:...
Lam Yên lại quay đầu: "Vương Đường chủ, bình thường tầm này ngươi đã ngủ trưa rồi cơ mà, hôm nay mất ngủ hay gì?"
Vương Kim Túc Sơn Phái:...
Lam Yên lại lại quay đầu: "Tiểu ca ấy ơi, ba ngày liên tiếp đều là ngươi canh giữ ở đây, anh to cao mặt đầy râu quai nón không đến nữa sao?"
Lính gác Phần Hỏa Điện:...
Lam Yên bắt chuyện hết một lượt với tất cả những nam nhân mà tầm nhìn bao quát đến, nhưng hứng thú tán phét của mọi người có thể thấy bằng mắt thường là không đuợc cao cho lắm, chỉ có đệ tử nhà mình xán lại, nhỏ giọng nói: "Lam cô nương, ngươi suốt ngày khều người ta nói chuyện như vậy, có phải là đang muốn nghe ngóng tin tức?"
Lam Yên hỏi: "Không thì gì, còn có thể là ta phải lòng bọn họ rồi hả?"
Lần này đến lượt đệ tử Vạn Nhận Cung:...
Giang Thắng Lâm ở nơi xa: "Hắt xì!"
Chúc Yến Ẩn an ủi y: "Tạm thời đừng lo lắng, Lam cô nương thông minh như vậy, đối với Xích Thiên mà nói lại có giá trị lợi dụng, sẽ không xảy ra chuyện đâu."
Giang Thắng Lâm có tai như điếc, vẫn lòng như lửa đốt đảo tới đảo lui trong phòng, ngàn tính vạn tính không tính ra sẽ còn có vụ này, cô nương yêu dấu thế nhưng bị ngụy quân tử xanh vỏ đỏ lòng bán vào Phần Hỏa Điện. Vừa nghĩ đến thời gian trước mình hãy khám bệnh kê thuốc cho Phan Sĩ Hầu, Thần Y lập tức hận không thể đương trường chặt tay lấy làm phẫn nộ - sau đó ngẫm lại, dựa vào đâu cơ chứ, có chặt tay cũng là tay của lão già không nên nết!
Y hỏi: "Tiếp theo chúng ta phải làm gì?"
Lệ Tùy đáp: "Đợi sau khi cửa trận bị phá, ngươi đi vào Phần Hỏa Điện, đích thân đón người."
Chúc Yến Ẩn bổ sung: "Bế ra cũng được."
Giang Thắng Lâm liên tục gật đầu, tốt, cứ làm như vậy đi, đôi tay rắn chắc hữu lực của ta đã chuẩn bị sẵn sàng!