Gã đàn ông bất chấp cô gái vùng vẫy, vấn nắm lấy tay tiếp tục kéo người ra sau xe.
Gần đó không có thiết bị camera giám sát vì vậy hắn chẳng sợ gì.
Đi sâu vào bên trong là phòng chứa công cụ, địa điểm thường được hắn sử dụng.
Đây không phải lần đầu hắn làm chuyện này, chỉ có điều lúc trước luôn là ỡm ờ giả bộ, có rất ít phụ nữ không thuận theo hắn ta.
Suôn sẻ thì phát triển thành bạn gái, chơi chán rồi dùng chút tiền đuổi đi, sau đó lại tìm con mồi mới.
Thủ đoạn quen thuộc, cũng là động lực duy nhất để hắn làm việc ở đây.
Ví dụ như người trước mặt này là thư ký mới đến được nửa tháng, cũng là người thứ ba trong năm nay, nhưng hơi kiêu ngạo, mỗi ngày đều tặng hoa, mời đi ăn, mà mối quan hệ chậm chạp không có động tĩnh gì.
Hắn ta dần mất kiên nhẫn nên mới nghĩ đến việc dùng thủ đoạn, kết quả không ngờ rằng miếng ngon dâng đến miệng còn suýt mất?
Vậy dứt khoát cưỡng ép là được.
Đúng lúc này, hắn đột nhiên cảm thấy như bị ai bóp cổ.
Hắn xoay người lại nhìn, chợt thấy nắm đấm lao tới trước mặt.
Một tiếng “Bốp”.
Hắn cảm thấy mũi đau nhức, vô thức giơ tay chạm vào thì thấy toàn là máu.
Gã đàn ông bật cười: “Mẹ kiếp, mày là ai? Dám xen vào chuyện của ông đây?”
Triệu Dương không thèm quan tâm, nhìn cô gái hỏi: “Không sao chứ?”
Cô gái đã vô cùng hoảng sợ, lắc đầu theo bản năng.
Triệu Dương hỏi tiếp: “Có cần gọi cảnh sát giúp cô không?”
Gã đàn ông trừng mắt đe dọa cô gái: “Cô dám!”
Cô gái hoảng loạn lắc đầu, mơ hồ nói cảm ơn Triệu Dương rồi quay đầu bỏ chạy.
Triệu Dương đột nhiên cảm thấy tẻ nhạt vô vị, chính vì có quá nhiều cô gái như vậy, không dám đứng ra đòi lại công bằng, mới để cho đám người xấu xa này càng ngày càng to gan.
Một đám bảo vệ nhanh chóng bước lại gần và vây quanh Triệu Dương.
Có kẻ vội vàng hỏi: “Giám đốc Hoa, sao rồi, anh không sao chứ?”
Còn có người đưa khăn giấy: “Anh mau lau đi”.
Gã đàn ông lấy khăn giấy bịt mũi, dùng ánh mắt trêu chọc nhìn Triệu Dương.
Nếu không nhìn nhầm, ban nãy anh xuống từ xe của Tô Linh.
Mặc dù công ty có tài xế riêng cho Tô Linh, nhưng không phải người đàn ông trước mặt này.
Lại liên kết với những tin đồn hắn nghe được gần đây, trong lòng liền có suy đoán.
Hắn xua tay: “Không có chuyện của mấy người, tránh ra cho tôi!”
Đám bảo vệ lần lượt lùi ra sau, nhưng cũng không dám đi quá xa, vì trước mặt là cậu ấm nhà họ Tô, nếu thật sự có chuyện gì thì tất cả bọn họ sẽ mất việc.
Dù nói công ty dạo này có nhiều tiêu cực, phúc lợi không còn được như trước, nhưng lương vẫn trả như thường.
Chỉ là bọn họ hơi khó hiểu, tên trước mặt này là ai?
Dám gây sự với giám đốc Hoa, còn dám động tay động chân ở đây?
Nhà họ Tô không còn hùng mạnh như xưa, nhưng cũng không phải nơi người bình thường có thể kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Lấy cậu ấm này làm ví dụ, mấy năm nay ở công ty gây ra không ít vụ bê bối, cũng không phải ai cũng xuống nước cho qua, nhưng đứng trước đội ngũ luật sư hùng hậu của nhà họ Tô thì bọn họ đều thua.
Triệu Dương không biết điểm mấu chốt này, chỉ là nhìn hắn ngứa mắt thôi.
Gã đàn ông đứng im tại chỗ: “Sao nào, muốn đánh tôi ư?”
Triệu Dương phớt lờ hắn, không phải vì sợ mà lo sẽ gây phiền phức cho Tô Linh.
Hơn nữa, còn một đám bảo vệ cách đó không xa, nếu ra tay bọn họ chắc chắn không đứng yên mà nhìn.
Nếu làm liên lụy đến Tô Linh thì e rằng mối quan hệ giữa hai người sẽ bị lộ.
Trước khi xác nhận rõ thái độ của Tô Linh, anh không muốn vạch trần chuyện này.
Anh không sợ lời đàm tiếu, cũng không phải tự ti, chỉ là không muốn khiến Tô Linh gặp rắc rối.
Triệu Dương không nói gì, gã đàn ông cười nhạt: “Tôi biết anh là ai, một con chó của chị họ tôi mà thôi, thật sự cho rằng có chị họ tôi là chỗ dựa, có thể ở đây cắn người ư?”
Nghe thấy tên đó tự nhận là em họ của Tô Linh, Triệu Dương cảm thấy như nuốt phải ruồi.
Người nhà họ Tô, trừ dì Mai ra thì đây là người thứ hai anh gặp.
Ấn tượng quá tệ, một cậu ấm chỉ biết vung tiền mua vui.
Ép buộc phụ nữ, điều này khiến anh không thể chấp nhận nổi, hắn là điển hình của loại cặn bã.
Tô Linh lại có em họ như này, xem ra điều dì Mai luôn kiêu ngạo tự hào, hóa ra cũng chỉ đến thế.
Vừa nghĩ tới đây, bên kia liền có người bước đến.
Giọng Tô Linh từ xa vọng lại: “Có chuyện gì vậy?”
Gã đàn ông chỉnh lại dáng vẻ hào hoa, bảnh bao: “Không sao, xảy ra chút chuyện hiểu lầm thôi, chị họ, anh ta là ai vậy?”
Vẻ mặt Tô Linh như thường ngày, trả lời: “Bạn tôi”.
Tên đó xua tay: “Vậy thì thôi, nhưng chị coi chừng bạn mình đi, tính cách tệ như vậy, may là gặp em, nếu đổi thành người khác e là không dễ bỏ qua thế đâu”.
Hắn ta nói đầy ẩn ý, sau đó liền lên xe.
Xe thể thao gầm rú chạy đi, đám bảo vệ cũng huyên náo rời đi.
...
Trên đường về, Tô Linh không hề nói gì.
Điều này khiến Triệu Dương hơi bối rối về thái độ của cô.
Anh nheo mắt hỏi: “Cô không sao chứ?”
“Không sao, hôm nay họp cả ngày nên hơi mệt”.
“Dì Mai lại kiếm chuyện với cô à?”
“Có ngày nào mà bà ta không gây chuyện chứ? Hôm nay còn hỏi tôi khoản tiền ba mươi triệu anh đã hứa bao giờ mới có!”
Triệu Dương im lặng một hồi: “Cô yên tâm, trong vòng một tháng tôi sẽ tìm được cách”.
Tô Linh bất lực trả lời: “Triệu Dương, tôi không muốn tham gia quá nhiều vào chuyện của anh, nhưng ba mươi triệu đó anh lấy đâu ra được? Nếu đến lúc đó không có thì anh nghĩ tới hậu quả chưa? Anh sẽ không cho là dì Mai dễ lừa thế chứ?”
Vẻ mặt Triệu Dương khẽ thay đổi: “Chúng ta đừng nói đến chuyện này nữa, được không?”
Tô Linh quay đầu lại: “Được, vậy nói chuyện ban nãy đi”.
Triệu Dương cũng không muốn nhắc tới chuyện đó nên trả lời qua loa: “Không có gì, là hiểu lầm”.
“Anh không cần bao che cho nó, tính cách nó ra sao, tôi hiểu rõ hơn anh nhiều, nếu không có mẹ nó che chở thì mấy chuyện nó làm trước đây cũng đủ bị xử bắn rồi!”
“Hắn là em họ cô thật sao?”
Tô Linh chán ghét nói: “Đúng vậy, Tô Hoa là con trai duy nhất của chú Hai, không học vấn không nghề nghiệp, cậu ấm nổi tiếng ở Thiên Châu”.
Cô càng nói càng đau đầu: “Hôm nay anh đắc tội với nó, sau này sẽ gặp không ít phiền phức”.
Triệu Dương cười gượng, anh cũng không muốn chọc phải phiền toái, không muốn trở mặt với người nhà họ Tô, nhưng chẳng lẽ lại cứ trơ mắt ra nhìn như vậy sao?
Tô Linh không khỏi cau mày: “Triệu Dương, không phải tôi nặng lời đâu, nhưng sao con người anh lại bạo lực như vậy? Cứ nhất thiết phải dùng nắm đấm giải quyết vấn đề à?”
“Không thì thế nào?”
“Anh có thể văn minh chút không? Anh có thể chờ tôi đến, có thể gọi bảo vệ, cũng có thể có rất nhiều cách khác để giải quyết!”
“Văn minh đối với một số loại người chẳng có tác dụng gì”.
“Anh còn ngoan cố? Tôi nói cho anh biết, may là Tô Hoa còn biết chuyện xấu trong nhà không nên truyền ra ngoài, bằng không anh nghĩ chuyện hôm nay sẽ kết thúc thế nào?”
Triệu Dương không thích giọng điệu này của cô, dường như trong ấn tượng của cô, anh luôn là kẻ không biết nặng nhẹ, chỉ biết làm liều.
Ban nãy trước khi xuống xe, anh đã mở camera hành trình trên xe để ghi lại.
Mọi hành động uy hϊếp cô gái của Tô Hoa đều đã được quay lại hết.
Cho dù sau này Tô Hoa tìm anh gây chuyện, thậm chí làm lớn vụ này thì Triệu Dương cũng không sợ hắn.
Nhưng Tô Linh rõ ràng không quan tâm đến những điều này, mở lời liền quở trách quy chụp anh, tựa như anh chỉ biết gây phiền phức, chẳng hề giúp được gì.