Kiếm Vương Triều

Quyển 3 - Chương 30: Chân tướng

Chu gia lão tổ dùng tới phần chân nguyên cuối cùng từ gốc kinh mạch và xương bị đứt gãy bắn ra, đánh tan chấn động không khí chung quanh, tạo thành những dòng xoáy nhỏ.

Sức mạnh của lão hiện giờ không còn được tới một phần mười bình thường, thế nhưng vẫn dư sức vượt xa tam cảnh.

Con rồng mù cảm nhận được một kích này, nhưng nó cũng cảm nhận được ánh nắng mặt trời ấm áp chiếu lên thân mình, nó do dự.

Nếu bây giờ nó nhào tới giúp đỡ Đinh Ninh ngăn cản Chu gia lão tổ, nó sẽ bị thương nghiêm trọng.

Nhà giam đã bị phá, nếu bị thương nặng, không biết có còn đủ sức rời khỏi nhà giam hay không.

Nhưng Đinh Ninh đã bước tới, chắn trước người nó.

Trong mắt hắn bùng lên tinh quang mãnh liệt, trong cơ thể vang lên tiếng rào rạo của tằm ăn lá dâu, khí tức tươi nguyên với tốc độ cực nhanh chảy tràn trong cơ thể, theo những đường kinh mạch, tới từng bộ vị.

Cả cơ thể hắn, từ máu thịt, xương cốt, tủy sống, ngay cả sợi tóc cũng bắt đầu rung động lắc lư, tỏa ra khí tức quỷ dị mà cường đại.

Con rồng mù cảm nhận được Đinh Ninh nhào tới cản chắn trước người cho nó, lúc đầu nó cảm thấy xấu hổ, nhưng sau đó, khi cảm nhận được khí tức do Đinh Ninh phát ra, nó vô cùng kính sợ.

Chu gia lão tổ đã nghe được âm thanh rào rạo trong người Đinh Ninh, lão chợt nghĩ tới một chuyện, không kìm được hít mạnh một hơi.

Nhưng thế đã đánh ra không thu hồi được nữa, cánh tay tàn phế của lão chỉ còn cách Đinh Ninh không tới một trượng.

Nét mặt Đinh Ninh đầy vẻ uy nghiêm.

Tay trái hắn bắt kiếm quyết, trong không gian gợn lên những đợt Chân Nguyên sóng khí, đồng thời, Mạt Hoa Tàn Kiếm trong tay phải đâm thẳng về phía trước, kiếm khí bắn ra lướt qua Chân Nguyên sóng khí do tay phải tạo thành, những luồng kiếm khí bắt đầu xoay tròn, với tốc độ khủng khϊếp cuốn lấy Thiên Địa Nguyên Khí chung quanh.

Những đóa hoa sen trắng muốt liên tiếp nở ra phía trước người Đinh Ninh.

Những đóa hoa sen trắng muốt đầy thánh khiết tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt nhu hòa, hoàn mỹ không chút tỳ vết.

So với những đóa sen này, cơ thể không trọn vẹn của Chu gia lão tổ chẳng khác gì ác quỷ từ trong địa ngục bò ra.

Nhìn thấy những đóa sen, Chu gia lão tổ chẳng khác gì đang nhìn thấy quỷ.

Phù một tiếng trầm đυ.c.

Những đóa sen trước mặt Đinh Ninh bay ra.

Hắn khẽ quát một tiếng, trái tay nắm chặt chuôi kiếm, cả người rung lên như dây đàn kéo căng bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, nhưng không lùi một bước nào.

Trong cơ thể hắn, âm thanh vạn tằm cắn xé càng thêm kịch liệt, trên da nổi lên những đốm máu, những con tằm như từ vô hình biến thành thực chất, tranh nhau đòi chui ra khỏi cơ thể của hắn.

Chu gia lão tổ khi nhìn thấy biến hóa trên cơ thể Đinh Ninh, sự sửng sốt lúc đầu đã hoàn toàn biến thành sợ hãi.

Đinh Ninh kêu lên một tiếng đau đớn, máu lại tràn ra khỏi khóe môi, nhưng Mạt Hoa Tàn Kiếm trong tay vẫn không ngừng chấn động.

Thân kiếm vốn cứng rắn lại trở nên cực kỳ mềm mại, kiếm quang tựa như một dải lụa dài quấn lấy cánh tay tàn phế của Chu gia lão tổ.

Luồng kiếm quang nhìn rất mềm mại, thế mà lại chẳng khác gì một cái cối xay kỳ dị, giày vò nghiền nát luồng nguyên khí cường đại của Chu gia lão tổ.

"Đá mài. . ."

Chu gia lão tổ hét rầm lên, sợ tới mức không còn khống chế được cơ thể, cả người run rẩy, ngã xuống đất.

Cánh tay nắm chuôi kiếm của Đinh Ninh run lên bần bật vì hết sức, nhưng hắn biết mình không thể để cho Chu gia lão tổ nhìn thấy điều đó.

Hắn hít sâu một hơi, tỏa ra sát ý thấu xương.

Thanh kiếm rời khỏi tay hắn, dụng hết toàn lực đâm về phía cổ của Chu gia lão tổ.

Tuy hắn không biết gì về tác dụng của Nhục Bồ Đề, Chu gia lão tổ đến mức này mà vẫn không chết đã hoàn toàn vượt ra khỏi khả năng nhận thức của hắn, nhưng khả năng vận động của một người không thể rời khỏi phạm trù cơ thể của con người, chỉ cần chặt đứt xương sống, hoặc chém đứt đầu, hắn không tin Chu gia lão tổ vẫn còn có thể tiếp tục sống được.

Rắc một tiếng.

Mũi kiếm lạnh toát chém vào cổ Chu gia lão tổ, phát ra tiếng ma xát chói tai, nhưng không chặt đứt được cổ của Chu gia lão tổ, mà mũi kiếm còn bị kẹt trong đó.

"Xương của ngươi cứng thật."

Đinh Ninh cười nhạt.

Hắn dùng cả hai tay, biến mũi kiếm thành lưỡi cưa, cưa xương cổ của Chu gia lão tổ.

Cả người Chu gia lão tổ run rẩy, lão muốn bắt lấy mũi kiếm đang cưa cổ mình, nhưng lão không còn cái tay nào, nên chỉ có thể quằn quại giãy dụa, như một con côn trùng đang bị đóng đinh trên mặt đất.

"Cửu Tử Tằm. . ."

Một lúc sau, Chu gia lão tổ không giãy giụa nữa, ngơ ngẩn nhìn khuôn mặt Đinh Ninh, lào thào nặn ra ba chữ.

Đinh Ninh cảm giác được sức mạnh trong người mình đã hết, hắn ho khan, nhưng vẫn không ngừng cưa, cũng không lên tiếng.

"Ngươi là truyền nhân của hắn?"

Chu gia lão tổ lầm bầm: "Hắn lại để lại truyền nhân?"

Đinh Ninh vẫn im lặng.

Cuối cùng, xương cổ Chu gia lão tổ cuối cùng cũng bị cắt đứt.

"Ngươi. . ."

Nhìn dáng vẻ lạnh lùng và uy nghiêm của Đinh Ninh, và những đạo kiếm ý bất đồng mà hắn từng thi triển, Chu gia lão tổ cảm thấy có chỗ không đúng.

"Dù có là truyền nhân của hắn, ngươi cũng không thể tạo nên được bạch liên của Trịnh Tụ. . . Ngươi. . ."

Lão nghĩ ra một điều, điều ấy làm lão sợ tới mức lão quên cả việc mình sắp tử vong.

"Ngươi đúng rồi."

Đinh Ninh lên tiếng, thu kiếm.

Giọng nói của Chu gia lão tổ hoàn toàn chấm dứt.

Vì cái đầu của lão đã lăn lông lốc trên đất.

Lẽ ra lão đã phải chết trước khi Nguyên Vũ Hoàng Đế đăng cơ.

Đinh Ninh ho khan, phun ra một búng máu.

Hắn ngã ngồi xuống, nhìn thi thể của Chu gia lão tổ, trong lòng không hề thấy vui.

Dù là kẻ địch. . . Nhưng người này chết đi, cũng đồng nghĩa người của thời ngày xưa đó lại biến mất thêm một cái.

"Ngươi đi đi."

Đinh Ninh mệt mỏi quay sang, nói với con rồng mù, chỉ vào thi thể Chu gia lão tổ, múa máy chân tay diễn đạt ý mình muốn nói, "Pháp trận đã bị phá, ngươi đã có thể rời đi, nhưng trước khi đi, xử lý sạch sẽ thi thể của hắn giúp ta."

"Còn nữa, ngoài sơn cốc có mấy người ngươi không đối phó nổi, nên ngươi cẩn thận một chút, cố mà trốn đi."

"Chung quanh vùng này có rất nhiều Tu Hành Giả cường đại đã đến, ngươi phải tận lực mà trốn, nếu không ta không biết ngươi sẽ gặp phải kết quả gì đâu."

Con rồng mù dần dần cũng hiểu một chút ý hắn.

Nó ngây người một lúc lâu, sau đó mấy cái râu dài bắt đầu nhúc nhích.

Một luồng sức mạnh cường đại đánh nát bươm thi thể của Chu gia lão tổ, dìm chúng vào trong đất bùn.

Cơ thể của nó chìm xuống đất, dần dần biến mất.

Oanh một tiếng, bức tường của khu kiến trúc bị sụp xuống một góc.

Một đám bụi mù tung lên, chung quanh từ từ trở lại yên tĩnh.

Trên mặt đất, chỉ còn sót lại Phù Tô bị hôn mê và Nhục Bồ Đề đã bị héo một nửa.

Đinh Ninh cố nén mỏi mệt đứng dậy, tới chỗ quả Nhục Bồ Đề.

Hắn chạm vào quả Nhục Bồ Đề, trong bàn tay tuôn ra mấy con tiểu tằm, thăm dò định cắn nuốt Nguyên Khí.

Nhưng rồi hắn phải cau mày.

Vì Nguyên Khí của thứ này có tính chất hết sức quái dị, Cửu Tử Tằm của hắn không thể phân giải được.

Nếu hắn luyện hóa thứ Nguyên Khí này, để cho chúng thấm vào cơ thể, thì cơ thể hắn sẽ không thể tránh khỏi kết quả bị biến đổi giống hệt Chu gia lão tổ.

Trở thành một thứ linh thể có bản chất giống như cây cối, đương nhiên cũng sẽ đoạn tuyệt khả năng tiếp tục tu hành, Nhục Bồ Đề này đối với hắn không hề có tác dụng nào.

Nhưng hắn vẫn duỗi tay cầm lấy nó.

Âm thanh vạn tằm cắn xé kinh người lại vang lên.

Nhục Bồ Đề trong tay hắn nhanh chóng héo rũ, biến thành bụi xám rơi xuống.

Nguyên Khí của Nhục Bồ Đề đã hoàn toàn bị tiểu tằm thôn phệ hết, nhưng không hấp thu một chút nào vào trong cơ thể hắn, mà biến mất theo những con tiểu tằm vô hình.

. . .

Sở Đế vẫn kiên nhẫn chờ đợi.

Lão đột nhiên cau mày.

Một trận cuồng phong từ trong làn mây mù trước mặt lão thổi cuốn ra.

Sức mạnh của trận pháp bắt đầu từ từ biến mất.

Pháp trận tiêu vong, mây mù cũng dần dần tiêu tán.

Cuối cùng chân tướng đã dần hé lộ...