Rõ ràng chỉ là tam cảnh Chân Nguyên, nhưng những vết kiếm hắn chém ra, ngay cả Thất Cảnh Tu Hành Giả cũng còn chưa chắc gì hiểu được ý cảnh trong đó.
Đối với Tu Hành Giả, nếu gặp phải tình cảnh này, thường chỉ nghĩ vì sao chuyện này lại xảy ra, nghĩ xem rốt cuộc Đinh Ninh là ai, có xuất thân như thế nào, còn giấu diếm bí mật gì hay không, nhưng đối với con rồng mù đã bị nhốt ở đây không biết bao nhiêu năm, nó chỉ quan tâm tới khí tức của bản thân hắn mà thôi.
Dù nó không thể nói được tiếng người, nhưng nó vẫn là sinh vật có trí tuệ cao, lúc kiếm khí của Đinh Ninh làm nhiễu loạn trận thế của kiến trúc, khơi dậy những đường điện quang màu xanh vô cùng quen thuộc kia, nó đã hiểu, mình thực sự có khả năng thoát ra khỏi cái l*иg giam này.
Chỉ cần nghĩ đến đó, cả cơ thể nó không kềm được càng thêm run rẩy, bụng kêu lên sòng sọc.
Bụng nó kêu là vì nó đang rất đói.
Nó là Linh Thú ăn thịt, dựa vào thôn phệ khí huyết mà sống, song năm đó khi nhốt nó ở đây, Tu Hành Giả xây nên khu kiến trúc đã biết nó có khả năng nhịn đói, thế nên không hề cung cấp cho nó đủ đồ ăn, bao nhiêu năm nay nó chỉ toàn ăn côn trùng sinh ra từ trong khu kiến trúc và chim thú đi lạc vào đây, tuy miễn cưỡng vẫn sống sót được, nhưng đói khát nhiều năm đã trở thành sự tra tấn khủng khϊếp đối với nó, huống chi lại còn mất tự do.
Mắt thấy trời xanh bao la bên ngoài, mà lại không ra đó được.
Sở Đế và Chu gia lão tổ đã chờ đợi mấy chục năm, nhưng làm sao chờ lâu bằng nó, bao nhiêu năm chờ đợi, rút cuộc hôm nay cũng đã nhìn thấy cơ hội, nhìn tư thái bình tĩnh mà uy nghiêm của Đinh Ninh, toàn thân nó run rẩy, nó nằm phục xuống, cả cơ thể dán sát xuống mặt đất.
Biểu thị thái độ quy thuận của nó.
Nhìn dáng vẻ quy thuận, kèm với sự sợ hãi và ý cầu khẩn của nó, nghe thấy bụng nó không ngừng reo lên vì đói, trong mắt Đinh Ninh đầy vẻ cảm thông.
Con rồng mù nhạy cảm hơn Tu Hành Giả cường đại bình thường không biết bao nhiêu lần, nó cảm nhận được ngay sự cảm thông của Đinh Ninh nên lập tức cố gắng ép cơ thể xuống thấp hơn, như muốn dìm luôn cả cơ thể mình xuống dưới lớp lá mục dày.
"Ta rất thông cảm hoàn cảnh của ngươi, ta sẽ thả ngươi ra ngoài. Nhưng ngươi phải giúp ta cứu bằng hữu của ta."
Đinh Ninh nói xong, tiếp tục nói ra ba chữ: "Nhục Bồ Đề."
Con rồng mù không hiểu lắm câu đầu tiên của hắn, nhưng ba chữ Nhục Bồ Đề thì nó hiểu, cái đầu to hơi ngước lên, lắc lư sợ hãi.
Đinh Ninh nhíu mày.
Hắn múa may tay chân, cố gắng biểu đạt ý mình, "Ý của ngươi là bên chỗ Nhục Bồ Đề cũng có pháp trận lợi hại, ngươi không tới gần được?"
Con rồng mù gật đầu.
Đinh Ninh hít sâu một hơi.
Hắn đã hiểu thêm dụng ý của Chu gia lão tổ.
Chu gia lão tổ chỉ là muốn hắn thu hút sự chú ý của con rồng mù, để lão xông tới khu vực pháp trận bảo vệ Nhục Bồ Đề, chỉ cần con rồng mù không chặn kịp lão trước khi lão xông vào pháp trận, là lão có khả năng lấy được Nhục Bồ Đề.
Lão còn định ngay ở trong đó uyện hóa Nhục Bồ Đề.
Chỉ cần luyện hóa thành công Nhục Bồ Đề, đến khi quay trở ra, dù có gặp lại con rồng mù thì quá lắm cũng chỉ bị thương chút ít, vẫn có thể chạy thoát được, không đến nỗi phải mất mạng.
"Dẫn ta tới đó."
Đinh Ninh nói, với giọng điệu không cho phép từ chối: "Ta sẽ nghĩ cách phá trận."
Con rồng mù ngẩng đầu lên.
Nó thấy hoài nghi.
Đinh Ninh nhíu mày, hắn biết mình phải làm cái gì đó.
Hắn thở ra một hơi, phóng tiểu tằm ở trong cơ thể ra ngoài.
Những con tiểu tằm vô hình bắt đầu thôn phệ Thiên Địa Nguyên Khí chung quanh, chúng có khả năng thôn phệ bất kỳ chủng loại Thiên Địa Nguyên Khí nào.
Trong không khí vang lên những âm thanh sàn sạt.
Trong thức niệm, con rồng mù nhìn thấy một cảnh tượng khác thường.
Nó nhìn thấy vật lớn nhất trong chuỗi thực vật sinh tồn trong tự nhiên, vật có thể thôn phệ bất kỳ thứ gì, dù lớn hay nhỏ.
Những gì nó ‘nhìn’ thấy làm nó run rẩy.
Nó không do dự nữa, xoay người, nhanh chóng bò đi, mở đường cho Đinh Ninh.
Đinh Ninh đi sát phía sau, một lúc sau, con rồng mù dừng lại.
Rừng cây trước mặt con rồng mù trông rất bình thường, nhưng ngay trước đầu nó, có một con đường màu xanh rất rõ rệt.
Trong đống lá khô, có một đống những viên tinh thạch màu xanh lá xếp thành hàng.
Chúng tỏa ra ánh sáng màu xanh lá, nằm thành một mảng, như một mảng sóng xanh.
Đinh Ninh cau mày.
Hắn nhắm mắt lại, tiểu tằm lại tuôn ra khỏi cơ thể, nhả ra Thiên Địa Nguyên Khí.
Khí tức tạo ra làm cho con rồng mù lại thấy sợ hãi, run rẩy nằm phục trên mặt đất.
Những con tiểu tằm phun ra những sợi tơ mỏng, tỏa ra khắp không khí, trong thức niệm của Đinh Ninh xuất hiện những tuyến đường, những cuộn gió xoáy, những bông tuyết bay múa trong không trung.
Trong bức tranh hỗn độn đó, luôn có những hạt bụi màu xanh lá óng ánh tràn ngập khắp nơi, là những âm linh Quỷ vật, đang chờ đợi con mồi máu thịt tươi mới.
"Từ bây giờ, hai chúng ta phải tin tưởng lẫn nhau."
Đinh Ninh mở mắt, nói với con rồng mù.
Hắn đưa tay ra, như muốn chạm lên đầu con rồng mù.
Cơ thể con rồng cứng lại, theo bản năng tỏa ra khí diễm hung bạo, khiến không khí xung quanh đùng đùng rung động, dưới mặt đất cũng có vô số khí lưu bay ra.
Nhưng Đinh Ninh không hề chần chừ, áp hẳn tay xuống.
Ngay lúc tay của hắn chạm vào cơ thể con rồng mù, khí diễm hung bạo biến mất, cơ thể con rồng mù vẫn cứng ngắc, nhưng bên trong những đốm sáng như bảo thạch trên đầu nó, lấp lóe những đốm quang diễm khác thường.
"Ta nhất định sẽ giúp ngươi rời khỏi nhà giam này."
Đinh Ninh rút tay về, trịnh trọng nói, sau đó nói tiếp: "Ta muốn phá vỡ pháp trận này, nhưng sức mạnh của ta chưa đủ, ta cần ngươi tin tưởng ta, cho ta mượn một chút sức mạnh của ngươi để giúp ta phá trận."
Cái đầu con rồng mù hướng về phía hắn, như có điểm còn chưa hiểu, muốn hỏi thêm.
Đinh Ninh vung kiếm.
Mạt Hoa Tàn Kiếm chém xuống, để lại một vết kiếm trên mặt đất.
Một luồng Chân Nguyên từ tay trái của hắn bắn ra, rơi vào trong vết kiếm.
Hắn chỉ vào vết kiếm, nói với con rồng mù: "Ta."
Sau đó hắn lại thả ra một luồng Chân Nguyên, rơi vào vết kiếm: "Ngươi."
Con rồng mù bất động mấy tức thời gian, sau đó, nó gật đầu.
Đinh Ninh cười rạng rỡ.
Hắn dùng kiếm, vẽ lên đất hai hình người.
Một là Chu gia lão tổ, một là Phù Tô .
"Kẻ địch!"
Hắn chỉ vào hình Chu gia lão tổ.
"Bằng hữu." lại chỉ vào hình Phù Tô.
Con rồng mù gật đầu.
Đinh Ninh ngẩng đầu lên, nhưng hắn nhớ ra thêm một người, lại cúi xuống, vẽ thêm một người nữa tròn vo.
Đây là hình dáng của con rồng mù.
Hắn chỉ vào đó, nói: "Bằng hữu."
Hai chữ này lần này mang tới cho con rồng mù một cảm xúc khó tả.
Trong cơ thể nó vang lên một âm thanh cổ quái, những đốm sáng trên đầu nó không ngừng lấp lóe, nó đang cố gắng cảm nhận.
Đinh Ninh bình tĩnh nhìn nó.
Nó như bị sự bình tĩnh của Đinh Ninh làm lây nhiễm, cảm xúc của nó dần bình tĩnh trở lại.
Đinh Ninh không nói gì nữa, bước tới mấy bước, đứng chắn phía trước con rồng mù, nhìn đường lục tuyến trước người nó.
Con rồng mù gật đầu.
Đinh Ninh vung kiếm.
Những bông hoa trắng nở ra, những tia kiếm khí thi nhau bắn ra, tạo nên những lộ tuyến nhỏ trong không khí.
Oanh!
Trong không gian vốn đang tĩnh lặng bỗng dâng lên hàn khí kinh người, như sắp có một cơn bão tuyết.
Con rồng mù nhấc người lên.
Những sợi râu trên đầu nó bay múa, mặt đất bên dưới cơ thể nó dâng lên những đợt sóng khí, dũng mãnh công kích vào những lộ tuyến do kiếm khí tạo ra.
Oanh!
Một tiếng nổ vang rền, như có hai chiếc thuyền khổng lồ va chạm vào nhau.
Rắc rắc. . .
Mảng tinh thạch màu xanh lá xuất hiện những vết rạn, sau đó chúng vỡ vụn, tầng quang diễm màu xanh biến mất.
Sâu trong rừng, khu vực trung ương pháp trận do những viên Tinh Thạch màu xanh lá tạo thành, có một cây Bồ Đề Thụ cao vυ't. Cành lá của cây bồ đề này rất lạ, nó có màu tím kỳ dị, ở dưới chân gốc có một trái cây màu tím hình người.
Trái cây kia có hình dạng như một hài nhi đang cuộn mình, mặt ngoài sáng bóng mịn màng.
Chu gia lão tổ đang ngã ngồi bên cạnh trái cây đó, năm ngón tay đâm vào bên trong trái, không ngừng hấp thu tinh hoa của nó vào trong người.
Khuôn mặt lão đầy vẻ tham lam, và sung sướиɠ.
Phù Tô bị lão khống chế, đứng thẳng bất động nhìn chằm chằm vào mặt lão, nét mặt hắn đầy vẻ căm ghét.
Một tiếng nổ vang rền, một làn sóng khí kinh người xen lẫn hàn khí lạnh thấu xương ào tới.
Lá cây Bồ Đề Thụ vỡ tan, mái tóc trắng của Chu gia lão tổ bay tung lên, lão bật thốt: "Chuyện gì thế?"