Cố Thịnh Nhân vội vàng cười nói: “Anh tư, em bị người ta đánh ngất rồi mang đi, là hắn đã cứu em.”
Sắc mặt Lý Minh Lãng lúc này mới khá hơn chút, chân thành nói với Lãnh Băng Băng: “Cảm ơn cậu này…”
“Danh hiệu của ta là 'Băng'.” Lãnh Băng Băng nói.
Lý Minh Lãng sửng sốt, danh hiệu Băng?
Ánh mắt hắn nhìn về phía Lãnh Băng Băng hàm chứa cảnh giác: “Không ngờ là người của căn cứ Băng Sương, không biết tiến đến căn cứ Đế Đô của tôi là vì chuyện gì?”
Lúc này Cố Thịnh Nhân nói: “Anh tư, em đứng chỗ này nãy giờ rồi, chúng ta vào trước rồi nói sau được không?”
Hai người sau khi qua kiểm tra đo lường, xác định trên người không mang virus, thì được Lý Minh Lãng đưa về nhà họ Lý.
Người nhà họ Lý đã biết được tin Cố Thịnh Nhân trở về, lúc này, đại sảnh nhà họ Lý tụ tập không ít người.
Sau khi nhận một loạt lời hỏi thăm ân cần của người nhà, Cố Thịnh Nhân bắt đầu kể lại chuyện mấy ngày nay mình trải qua.
“Hai tên dị năng giả kia, nhà họ Lý ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua.” Lý lão gia tử lập tức hạ lệnh truy nã, Kiều Thành và Lại Tử lập tức trở thành người trong danh sách đen của căn cứ.
Cố Thịnh Nhân cũng không cảm thấy chuyện này có gì không đứng, cho dù Kiều Thành từng cho cô một tia thiện ý, cô cũng đã nhắc nhở đối phương không nên đi qua chỗ tang thi triều đổ bộ.
Nhưng mà, tội danh hắn mắc phải trước đó thì không cách nào biến mất được. Trước khi làm bất cứ chuyện gì, đều phải suy xét hậu quả của nó.
“…Lúc cháu ở trên xe, phát hiện bản thân đã thức tỉnh dị năng.” Cố Thịnh Nhân ném quả bom này ra.
“Cái gì!”
Người của nhà họ Lý vừa mừng vừa sợ, Thịnh Tập nhà bọn họ là bảo bối cục cưng của cả nhà, việc không có dị năng vẫn luôn khiến cả nhà lo lắng. Rốt cuộc, ở mạt thế này, với một người bình thường, thật sự quá khó khăn.
Cố Thịnh Nhân không hề dấu diếm, cô đầu tiên là nói ra lời đã nói với Lãnh Băng Bange: “Hôm nay đã là ngày thứ tư, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, tang thi triều đã bắt đầu xuất hiện.”
Người nhà họ Lý còn đang ngớ người trong tin chấn động mà cô mang lại, Cố Thịnh Nhân lại mang đến một tin còn chấn động hơn nữa.
Cô đưa tay phải của mình lên, giữa không khung bắt đầu hiện lên một vệt sáng, một cổ hơi thở vô cùng thánh khiết bắt đầu tràn ra.
“Thật ra cháu đã thức tỉnh hai loại dị năng, ngoại trừ tiên đoán, còn có… quang hệ.”
Lần này, ngay cả Lãnh Băng Băng cũng ghé mắt, vậy mà là song hệ dị năng hiếm thấy!
Trước không nói đến tiên đoán hệ, quang hệ cũng là một loại dị năng rất hiếm thấy trong mạt thế. Lãnh Băng Băng chỉ từng thấy một dị năng giả có được dị năng quang hệ, dị năng của dị năng giả kia thật sự râu ria, chỉ có thể đảm đương việc chiếu sáng.
Tuyệt đối không giống ánh sáng trên tay Cố Thịnh Nhân, khiến người ta cảm thấy yên ổn từ tận đáy lòng, hơn nữa không ai có thể bỏ qua, bên trong vệt sáng vụn vặt trên đầu ngón tay mềm mại tinh tế thậm chí có thể xưng là tác phẩm nghệ thuật kia của đối phương, đang ẩn chứa lực lượng.
Ngón tay Cố Thịnh Nhân khẽ nhúc nhích, một chút ánh sáng nhạt rơi xuống từ đầu ngón tay của cô, sàn nhà do căn cứ Đế Đô dùng tài nguyên bền chắc nhất, có thể chống đỡ được công kích của tang thi lấy tốc độ mắt thường có thể thấy, nhanh chóng hòa tan thành một cái động.
Tất cả mọi người nhìn ngón tay trắng nõn tú mỹ của Lý Thịnh Tập bằng ánh mắt khϊếp sợ, ai mà ngờ được, hai bàn tay nhìn vô hại như thế, vậy mà lại sở hữu lực phá hoại khủng bố như thế?
“Được!” Lý lão gia tử là người đầu tiên phản ứng được, cười ha ha, “Không hổ là con cháu nhà họ Lý ta!”
Lãnh Băng Băng cũng dần hồi phục lại từ trong cơn chấn động, thầm nghĩ chờ tiếp theo nhất định phải hội báo tin tức này cho lão đại.