Xuyên Nhanh: Nữ Chính Giá Lâm, Nữ Phụ Mau Lui Tán!

Chương 102: Truyền thuyết thiên tài tiểu sư tổ vs bạch liên hoa ngoại môn sư muội (16)

“Nói đi, vừa nãy đã xảy ra chuyện gì?” Sắc mặt Tinh Thạch trưởng lão vô cùng nặng nề nhìn Bạch Hinh Nhã, bị một kiếm tôn cường giả nhìn với ánh mắt như vậy, Bạch Hinh Nhã khẽ rùng mình.

Nàng ta co rúm người lại: “Đệ tử… đệ tử chỉ là ngưỡng mộ phong thái của hai vị sư thúc tổ nên muốn chào hỏi một chút thôi.”

Tinh Thạch trưởng lão nhìn thấy hai đệ tử bên cạnh: “Các ngươi nói xem, kể cho cho rõ đầu đuôi, không được bỏ sót một chữ nào.”

Hai đệ tử kia không dám giấu diếm.

Tinh Thạch trưởng lão phát tay bảo họ rời đi, ông ta nhìn Bạch Hinh Nhã, đã bôn ba bên ngoài nhiều năm như vậy, hạng người nào mà ông ta chưa từng gặp, lòng dạ của Bạch Hinh Nhã, hai vị sư thúc tổ vẫn luôn tu luyện không màng sự đời làm sao có thể hiểu thấu, nhưng không thể che giấu được ông ta.

“Bản tôn đã sống nhiều năm như vậy, gặp những người có dã tâm rất nhiều, nhưng người như ngươi, vẫn là lần đầu tiên.”

Sắc mặt ông ta âm trầm: “Tu kiếm quan trọng là tu tại tâm, ngươi không muốn phát triển dần dần, lại đi ngang rẽ tắt, kiếm đạo một đường, làm sao có thể tiến bộ đây!”

“Chuyện này, ngươi phải thấy rất may mắn là sư thúc tổ không hề truy cứu, nếu không thì không ai có thể bảo vệ được ngươi. Ngươi hãy suy nghĩ cho kỹ đi, lúc nào suy nghĩ xong hãy xuống núi gặp ta.”

Bạch Hinh Nhã lập tức uể oải ngồi xuống, lên núi suy nghĩ, đó chính là nơi đệ tử kiếm phái Tinh La suy nghĩ khi phạm sai lầm.

Nơi đó quanh năm giá lạnh, hoang tàn vắng vẻ, những ngày tiếp theo sẽ sống sao đây?

Nhưng mà Tinh Thạch trưởng lão đã quyết định như vậy, không ai có thể thay đổi được.

Lúc này, Cố Thịnh Nhân và Huyền Kha về tới Lăng Vân Phong.

Sau khi bị thương cô vẫn ở Lăng Vân Phong nơi ở của Huyền Kha, giờ cơ thể đã khỏe lại, hai người không hề nhắc tới việc Cố Thịnh Nhân phải về Lăng Tiêu Phong.

Nhưng Lăng Tiêu tôn giả đang bế quan luyện võ, không quấy rầy cũng tốt.

“Sư muội, muội nhìn ta làm gì vậy?” Huyền Kha hơi nghi ngờ.

Từ sau khi họ rời khỏi luận kiếm đường, sư muội vẫn nhìn hắn bằng ánh mắt kỳ lạ.

Cố Thịnh Nhân đột nhiên nổi lên một chút ý đồ xấu: “Ta đang nhìn gương mặt của sư huynh như ngọc, nhanh nhẹn như tiên, khó tránh khỏi các nữ đệ tử lại có ý với huynh.”

Huyền Kha chưa bao giờ bị trêu ghẹo như vậy, thoáng đỏ mặt: “Sư muội, đừng nói bậy.”

Hệ thống cũng tò mò nhìn Cố Thịnh Nhân, dường như hoàn thành nhiệm vụ từng bước từng bước, tính cách của túc chủ càng hoạt bát hơn rồi sao?

Cố Thịnh Nhân đột nhiên nở nụ cười.

Huyền Kha ngẩng đầu nhìn thấy nụ cười ấy, cho đến bây giờ hắn vẫn biết sư muội của hắn rất đẹp, nhưng không ngờ sư muội cười lên lại đẹp đến như vậy. Giống như ánh hào quang phá tan đêm tối, tươi đẹp, chói lóa.

Hắn không ngờ rằng, nhìn thấy nụ cười ấy khiến trái tim hắn lại đập nhanh đến vậy: “Sư huynh tốt như vậy, nữ nhi người ta ái mộ huynh là điều bình thương, sư huynh đường thẹn thùng nữa.”

Huyền Kha không trả lời Cố Thịnh Nhân.

Hắn nhìn thấy nụ cười thoải mái trên gương mặt của Cố Thịnh Nhân, đột nhiên hỏi một vấn đề: “Gương mặt của sư muội còn tốt hơn của huynh, có lẽ cũng có rất nhiều người hâm mộ sư muội đó?”

Cố Thịnh Nhân bị mắc kẹt, dáng vẻ của Cố Thịnh Nhân giờ đây đúng thật quá xinh đẹp, nhưng lại cao không với tới, người hâm mộ nàng chắc chắn là có, nhưng lại không dám nói ra, đến bây giờ cũng chưa có một ai.

Huyền Kha nghĩ nàng trầm mặc nghĩ là ngầm thừa nhận.

Trong lòng đột nhiên dâng trào một cảm xúc khó tả: “Kiếm đạo là quan trọng nhất, sư muội còn nhỏ, đừng để những chuyện như vậy làm ảnh hưởng.”