Hôm đó, Cố Thịnh Nhân đặc biệt tốn tâm tư giả dạng một phen, đi tới đại sảnh yến hội.
Trong lòng cô hơi kích động, hi vọng Lâm Kỳ chính là người yêu mà bản thân cô vẫn luôn tìm kiếm, nhưng mặt khác, nghĩ đến người đàn ông trong dây chuyền đó, lại có chút chột dạ.
Bỏ những ý nghĩ chẳng ra sao ra khỏi đầu, Cố Thịnh Nhân tìm được chính xác Lâm Kỳ đang đứng trên ban công với một ly rượu.
“Sao ngươi lại ở đây, Lâm Kỳ các hạ?” Cố Thịnh Nhân đến gần hắn.
Lâm Kỳ nghe thấy tiếng nói xoay người lại, ánh mắt đang nhìn Cố Thịnh Nhân xẹt qua một tia sợ hãi: “Người khỏe chứ, Roman điện hạ tôn quý?”
Cố Thịnh Nhân hơi hơi nghiêng đầu, tò mò: “Làm sao ngươi biết là ta?”
Lâm Kỳ cười dịu dàng: “Ngoài Roman điện hạ của đến quốc minh châu Carter, ai sẽ làm cho thần linh chú ý khuôn mặt xinh đẹp này?”
Cố Thịnh Nhân vui vẻ giơ ly rượi trong tay lên cụng ly với hắn.
Lâm Kỳ thấy cô tóc vàng, mặt chảy xuống, ánh mắt màu xanh biếc giống như là một vũng nước trong suốt.
Nữ tử thường hay mơ mộng những giấc mơ đẹp này đột nhiên la lên một tiếng, ngã về phía hắn.
Mỹ nhân yêu thương nhung nhớ, làm sao hắn có thể cự tuyệt?
Nếu lúc trước Lâm Kỳ còn có chút hoài nghi, nhưng giờ phút này hắn đã xác định, minh châu của đế quốc Carter này không ôm ấp
tâm tư giống hắn.
Đường đường một Kiếm Sư truyền kỳ, có thể sẽ bị váy của mình làm trượt ngã sao?
Trong lòng Lâm Kỳ có một cảm giác tự hào của đàn ông. Hắn đã từng nghe nói qua tin đồn của vị Roman điện hạ này, thường bị đề cập đến cùng khuôn mặt xinh đẹp mỹ miều của cô. Cô lạnh lùng, xem ra rốt cục tin đồn không sai
Nhưng mà Cố Thịnh Nhân bởi vậy mà cũng vô cùng thất vọng.
Không có hương vị quen thuộc kia, hắn không phải là hắn.
Không đợi Lâm Kỳ nói xong, cô liền đứng lên, cũng sửa sang lại váy áo.
“Thật sự xin lỗi, Lâm Kỳ các hạ, vừa rồi là ta thất lễ."”Cố Thịnh Nhân giải thích.
Lâm Kỳ chỉ cảm thấy công phu trong nháy mắt, trước mặt nữ tử liền thay đổi.
Rõ ràng trước đó một khắc cô còn trò chuyện với bản thân thật vui, bản thân vừa mới chuẩn bị tiến thêm một bước, mặt cô liền không chút thay đổi cáo từ.
Giống như một cái ôm vừa mới kia chẳng qua là một cảnh mềm nhẹ trong mơ.
Cố Thịnh Nhân đầy thất vọng, thầm muốn nhanh nhanh rời đi, cô gật gật đầu với Lâm Kỳ, xoay người.
Rơi vào trong một hoãi bão trong trẻo nhưng lạnh lùng
“Ngươi…” Cố Thịnh Nhân kinh ngạc nhìn người đàn ông căn bản không nên xuất hiện ở đây.
“Em yêu, ngươi đi ra cũng không nói cho ta biết một tiếng.” Người đàn ông ôm cả eo cô, cúi đầu cùng cô kề tai nói nhỏ, cố tình nói lớn để tất cả mọi người có thể nghe thấy.
Ánh mắt mọi người đều nhìn về hai người.
Dù sao gia thế cùng dung mạo của Cố Thịnh Nhân đi tới đâu cũng là tiêu điểm của mọi người. Mà Ma Vương đó, dung mạo đơn thuần, là kẻ duy nhất có thể cùng Cố Thịnh Nhân so sánh.
Hai người đó đứng ở một nơi, tuyệt đối có thể băm mặt người khác thành bụi bặm.
“Ngươi lại muốn làm gì?” Cố Thịnh Nhân nghiến răng nghiến lợi nói nhỏ, kéo người đàn ông đi ra ngoài.
Người đàn ông cũng không phản kháng, ngoan ngoãn đi theo cô.
Người ngoài nhìn vào, thấy vô cùng xứng đôi, vừa thì thầm to nhỏ vừa cùng nhau rời đi.
Những người này đều đang suy đoán nam nhân thần bí này là ai, dù sao dung mạo khí thế như vậy, không thể nào là một tên vô danh.
“Sao ngươi lại tới đây? Còn mặc như vậy?” Cố Thịnh Nhân nhìn hắn.
Ma Vương lười biếng nói: “Vợ tương lai của ta phải đi với người khác, làm sao ta còn có thể ngồi yên được?”