Biên Nhan đau trong sung sướиɠ kéo áo choàng tắm của anh xuống, một bên vai lộ ra ngoài, Đàm Dận dứt khoát cởi sạch, từ từ cúi xuống kề sát vào cô, còn nhẹ nhàng ve vãn bên trong cơ thể cô.
Biên Nhan bị anh cọ xát tràn dịch ra ngoài, xương cụt vừa tê vừa ngứa, đôi mắt cô ngập nước, móng tay đâm sâu vào lưng anh. Sự đau đớn này lại kí©ɧ ŧɧí©ɧ thần kinh của Đàm Dận, hạ thân càng khó kiểm soát, dươиɠ ѵậŧ lại mạnh mẽ đâm ra rồi lại rút về.
Biên Nhan vô cùng uất nghẹn.
Nãy giờ anh chỉ liếʍ phía dưới một chút mà thôi, còn cô phải đau cả quai hàm, ngậm hết cái này còn phải ngậm thêm cái khác, miệng trên ngậm rồi miệng dưới cũng phải ngậm.
Dự đoán như thần! Mua về quả nhiên để dùng trên người cô sao!
Biên Nhan càng nghĩ càng khó chịu nên bất chợt xoay mông, có thể vì tư thế hiện giờ quá quái dị thì bỗng một cơn đau lan từ đùi trong đến bắp chân, cô bật khóc: “Chân của em... hình như bị chuột rút rồi.”
Đàm Dận cứng đờ: “...”
Anh cố kìm nén chậm rãi nói: “Em cố chịu đi.”
Biên Nhan không dám cử động, khóc thút thít: “Nhịn không nổi mà.”
Đàm Dận hơi sốt ruột: “Anh biết rồi, chân nào?”
“Phải... Chân phải.”
Nếu muốn giúp cô thì phải giải quyết tình cảnh khó khăn trước mắt đã, dươиɠ ѵậŧ của anh vẫn đang chôn sâu trong cơ thể cô.
Anh đang khó nhọc rút ra ngoài một nấc thì bỗng Biên Nhan run rẩy: “A...”
Đàm Dận khẽ cắn răng, tiếp tục rút ra.
Biên Nhan rên khẽ: “Ưʍ...”
“Không được kêu.”
“... Hưm a ~ “
Đàm Dận chảy đầy mồ hôi, rút một nửa gậy thịt ra ngoài, buồn bực nhìn cô.
Biên Nhan che miệng lại: “Anh tiếp tục đi.”
Đến khi anh nắm cổ chân muốn giúp cô gấp mở ngón chân thì Biên Nhan chợt “ối” lên một tiếng: “Hình như em hết rồi.”
Đàm Dận cạn lời.
Biên Nhan thấy dường như anh có vẻ mất hứng, cơ thể hơi đổ về trước, định cứu cánh bằng cách dùng bàn tay mềm mại mướt mồ hôi cầm lấy dươиɠ ѵậŧ của anh: “Để em dùng tay giúp anh bắn được không?”
Đãi ngộ bị rơi rớt thê thảm, Đàm Dận đen mặt thẳng thừng từ chối: “Không được.”
Biên Nhan cũng tức giận: “Nhất định phải dùng chỗ đó sao? Tay em cũng được mà.”
“Cảm giác khác nhau.”
Biên Nhan hậm hực rụt tay về: “Vậy anh phải nhẹ nhàng đấy.”
“Ừm.” Đàm Dận đồng ý.
... Đồ lừa đảo nhà anh.
Bên dưới ẩm ướŧ áŧ bị đâm vào có thể nghe rõ tiếng nước, cái của Đàm Dận quá dài, sao cây gậy rung nhỏ bé kia có thể so sánh được. Từ thế từ bên trên càng khiến lối vào sâu hơn, qυყ đầυ đâm thẳng vào, sau đó bị tử ©υиɠ hẹp nhỏ mυ'ŧ lấy.
Nhiều lần Biên Nhan cảm thấy mình sắp hôn mê nhưng lại bị đâm đến tỉnh hồn.
Sau tất cả, Đàm Dận mới chịu “nộp thóc”, anh mạnh mẽ rút ra ngoài bắn lên bụng cô, trong phút chốc hang động chưa kịp khép lại mà cứ mở ra rồi lại co vào, thậm chí còn có thể thấy phần thịt đỏ tươi bên trong.
Gậy thịt của Đàm Dận vẫn đang nhỏ tinh, anh cúi đầu vừa thấy thì ánh mắt càng sâu hơn.
Sự ma sát mãnh liệt còn trong âʍ đa͙σ khiến người ta tê cả da đầu, Biên Nhan vừa sợ vừa lo lắng: “Có phải em sẽ bị lỏng không...”
Cô cố gắng rụt lại nhưng dường như không có tác dụng gì. Cô thử mò tay vào giữa hai chân, muốn kiểm tra thử xem thế nào.
Ngón tay trắng mịn, thon thả đặt lên đóa hoa lác đác âm mao, mí mắt Đàm Dận khẽ giật, vội vàng đè tay cô lại: “Em làm gì vậy?”
“Ở trong...”
Đàm Dận hít một hơi thật sâu: “Móng tay của em dài quá, mò vào trong sẽ làm tổn thương nó đó.”
Trên cánh tay và cơ bụng của anh xuất hiện vài vết xước vô cùng rõ rệt.
Biên Nhan buồn tủi: “Tại anh hết.”
Anh giúp cô kéo chân xuống, sau đó cài áo ngủ lại, che kín cơ thể đầy dấu vết thê thảm của cô: “Ừ, tại anh hết.”
“Tại của anh to quá.”
Đàm Dận mỉm cười: “Không to sao có thể làm em bị chuột rút hả.”
Biên Nhan đỏ mặt, mắng: “Đồ thô bỉ.”