Vong Ám

Quyển 1 - Chương 13

Chap 13

Vậy… Là có người gϊếŧ…rồi bày ra vở kịch này, anh ta chắc chắn bị gϊếŧ, ông bác sỹ kia chắc chắn có vấn đề

Tự nhiên bác tát vô đầu tôi cái, bác chửi tôi nói nhảm, bác bảo tôi liệu cái mồm, không là ăn cơm nhà nước, tôi xua tay rồi nói

“Cháu nói thế thôi! Ai làm thì người đó biết, cháu không nói không có nghĩa là việc đó biến mất khỏi thế giới này, nó vẫn luôn tồn tại! “

Tôi chắc mẩm, tự tử à, tôi không bao giờ tin anh ta tự tử, chắc chắn có uẩn khúc gì đó

Bác lèm bèm bảo tôi giở mấy cái trò thám tử trẻ con, có người đồn thổi thì lại thiệt thân tôi, tôi biết, ông phó viện trưởng kia có vấn đề, ông ta là ai, tôi là ai, ông ta muốn bóp tôi phải nói là dễ như trở bàn tay, tôi sẽ vào vụ này

“Có những chuyện chúng ta không nên xen vào, những thứ chúng ta không nên biết! Mày hiểu không? Mày muốn sống thọ thì đừng nhiều chuyện, cái thế giới của người ta nó đáng sợ hơn thế giới của chúng ta nhiều lắm!”

Bác xếp xếp mấy cái dụng cụ vào hộp rồi đứng dậy, tôi bất ngờ hỏi

“Bác đi đâu vậy?”

“Tao về quê vài hôm, có việc tao cần làm!”

“Ủa?”

Tôi bật dậy, bác đi gấp như vậy…

“Mày yên tâm, tao về ba hôm tao lên, tao chuẩn bị cho chúng mày cả rồi!”

Bác quăng lên giường hai sợi chỉ đỏ, bảo cho tôi và thằng An, rồi quăng lên hai sợi chỉ vàng, bảo cho hai đứa bạn tôi, bác bảo tôi cố gắng thuyết phục mấy đứa bạn tôi đeo, như vậy tạm tránh được mấy ngày, chứ như mà không nghe lời, chết ráng chịu

Bác mệt mỏi xách cái hộp đi ra, tôi chạy theo bác, giơ tay xách cho bác cái giỏ, đưa bác ra cổng, bác dặn mấy hôm bác vắng, tốt nhất nên ở yên trong nhà, nhà có thờ ông bà hay thờ phật thì càng tốt, như vậy mới an toàn, bác còn dặn nên tránh đi ra ngoài ban đêm, tránh lại gần sông suối ao hồ, và mấy cái nhà cao, đại khái là không nên lên nơi cao, bác dặn đi dặn lại kĩ càng, nhất là với tôi và thằng An, bác nói về là có việc quan trọng, bác không thể không về, nghe bác nói vậy mà thấy cảm động quá, mấy ngày hôm nay bác mất ăn mất ngủ chỉ vì mấy thằng nhãi hư đốn chúng tôi, tôi tiễn bác lên xe mà tôi khóc, cố dúi vào tay bác ít tiền, tôi vẫy tay với bác, người dưng nước lã mà sao bác tốt quá, bác vẫy tay với tôi, bác chửi

“Tao lên mà không gặp tụi bây thì tụi bây là đồ bỏ đi đấy, nghe chưa thằng con giời?”

“Dạ, cháu nhất định đợi bác lên!”

Tôi chùi nước mắt bật cười, xe bác đi xa, tôi quay vào, lủi thủi…

Thằng An nó ra nhìn, nó nhếch mép

“Lão đó làm tiền mày hết bao nhiêu? “

“Không như mày nghĩ!”

“Tao thấy mày ngu mới bị dụ, bỏ cái tật, mấy lão thầy bùa bói toán này đéo tin được ai!”

Nó đi vào, nó bảo lát cho nó xuất viện về, tôi bảo nằm lại mà nó không nghe, tôi định mượn cớ cho nó nằm lại để điều tra vụ anh bác sĩ trẻ kia, mà chán quá, nó đòi về

Đang đi đi, suy nghĩ xem làm sao dụ được nó chịu đeo cái vòng tay ấy, nó có thành kiến với bác, nó lại là đứa thông minh, tôi giơ ra chắc chắn nó biết cái đó là của bác, nó quăng đi cho mà xem, nó đi vô thang máy, nó quay ra tôi, tôi định đi vào thì tự nhiên lại quay lại, theo cảm tính tôi nhìn xung quanh, cảm giác giống như ai phía sau nhìn mình, nhìn một lát lại không thấy ai, tôi quay lại, thằng An nó quát

“Nhanh lên, dọn đồ rồi về, tao chán bệnh viện lắm rồi! “

“Mày lên trước đi, tao quên cái này, tao quay lại lấy!”

Thang máy đóng lại, tôi thấy mặt nó cau có, quát ra

“Tao mệt mày quá!”

Tôi nhanh chân chạy ngược lại, nhưng tới một khoảng thì dừng, tôi thấy có cái áo blouse trắng bay phập ngang cái, tôi nghe rõ cái phập, mà lại nhìn thấy, nó phất ngang cái như có ai chạy qua, tôi liền chạy theo, chạy được một đoạn lại không thấy gì, biết là nguy hiểm nhưng không hiểu sao vẫn muốn chạy theo xem xem là cái gì, lát tôi đứng ngay hành lang, trước mặt có cái cổng to, hình như là cái phòng gì ấy, tôi ngước lên nhìn cái biển to gắn giữ cái phòng

“Nhà xác!”

Cái dòng chữ nhỏ phía dưới

“Không phận sự cấm vào!”

Tôi cảm nhận được cái hơi lạnh từ đó chui ra, là nhà ướp lạnh nên nó lạnh như băng, cách cái lớp cửa dày mà vẫn cảm thấy lạnh, tự nhiên lại chạy tới đây, nhưng không hiểu sao tò mò kinh khủng, muốn vào quá, mà khóa cửa ngoài rồi, tôi đi qua đi lại xem có bảo vệ không, qua lại vẫn không thấy ai, lát chân đá vô cái gì đó kêu lạo xạo, tôi nhìn xuống thì thấy cái chùm chìa khóa, tôi nhặt lên ngay, xoay quanh nhìn nhìn, ướm thử vào cái ổ khóa, có một cái mở được, cạch một phát mở luôn

Mở ra tôi đẩy cái cửa vào, có thêm cái cửa nữa, giơ tay đẩy thêm cái nữa mới cảm nhận được cái lạnh thật sự, nó lạnh buốt, mới vào mà đã lạnh, tự nhiên nhớ ra, lại bừng tỉnh

“Ủa mình vô đây chi? Trời đất!”

Làm như có ma xui quỷ khiến gì dẫn vô, đi mà không dừng chân, liếc qua một lượt mới thấy ớn, xung quanh tủ tủ, chắc tủ đựng xác, thề là nó rộng kinh khủng, nhìn bên ngoài không biết đâu, vào thấy nó mênh mông làm sao, nhưng cảm giác mạnh mẽ nhất vẫn là ớn lạnh, ớn lạnh đến buồn nôn, tự nhiên lại chui đầu vô đây, điên không cơ chứ, tôi lùi lại phía sau, định co chân chạy, thì nghe có ai kêu

“Anh ơi!”

Đứng hình mất ba giây, nhưng thề là không dám quay lại, tôi đơ hết cả chân, lạnh quá, nhưng ai kêu vậy, nhà xác thì chỉ có ma

Lát tôi quỳ xuống, tôi vái liên tiếp, tôi biết tôi vào là không hay, tôi không nên chui vào đây làm gì, tôi vái xin họ cho tôi đi, tôi bảo là lỡ vào

Nhưng ai đó lại khều tôi, tôi hét lên rồi bịt mắt lại, tôi bò từ từ ra khỏi nhà xác ấy, nhưng vừa mới bò ra đã thấy lão phó viện trưởng ấy thập thò lấp ló xa xa đi lại, tôi chạy ngược vào trong, lão đúng là định vô đây, tôi nấp vào cạnh mấy cái hòm đựng xác, vì hơi tối nên cũng không khó lắm, chỗ này lại rộng mênh mông, lão làm sao phát hiện được

Tôi nấp, tự nhiên cái ý nghĩ lão này có vấn đề lại hiện lên, tôi cố đứng xem lão làm gì, lão từ từ đi lại một cái hòm xác, mở khóa kéo ra, bên trong là xác một thanh niên trẻ, tầm hơn hai mươi thôi, xác bảo quản trong bịt nilong, kéo ra lão ngắm nghía một hồi thì đậy lại, tôi thấy lão đi ra, tôi lại đó kéo ra xem, trông khá là giật mình, giống y chan anh bác sĩ dẫn tôi lên lầu bốn, bọc bằng nilong nhưng mặt mũi vẫn có thể nhìn ra, tôi đậy lại rồi chạy vào trốn, lát lão quay lại với một cái băng ca, lão đưa xác lên băng ca rồi trùm lại đưa ra ngoài, lão khóa luôn cửa ngoài, tôi muốn ra cũng không ra được, mà ở đây có mà ướp xác à

Tôi sợ lão biết nên câm luôn cái miệng, giơ tay mò cái điện thoại, may mà nó nằm trong túi, tôi gọi thằng An xuống cứu, nó bắt máy tôi dặn đừng nói ai biết, nó là thiên tài trong mấy vụ bẻ khóa này, trước nó hay đi chơi khuya, bị mẹ nó nhốt nên đâm ra nó học bẻ khóa từ đó, bây giờ chắc thành cao thủ con mẹ nó luôn

Nó xuống tới thì suýt chết cóng, ở đó thêm với vài ba chục cái xác thì nó còn lạnh lùng hơn, nhưng vì có cái vòng của bác cho, an tâm một nửa

Nó bẻ cái được luôn, tôi dắt nó đi về, nhưng vẫn thắc mắc lão phó viện trưởng kia đưa cái xác đi đâu, tôi ra cổng kêu chiếc taxi, hai chúng tôi về nhà, đang lên xe thì thấy lão ý chở một cái bao to, linh cảm này mách bảo lão chở xác đi phi tan, không phải thám tử đâu, nhưng nhìn lão này tôi vẫn nghi lắm

Tôi kêu thằng An nó về trước, tôi chờ ngoài đường sẵn trong xe taxi, đợi lão lên xe là tôi chạy theo ngay, tầm đổ về chiều, chiếc xe ông ấy chạy sâu vào ngoại thành, xa thành phố lắm, lão này định chơi trò giấu xác à, mà tôi không hay lo chuyện bao đồng đâu, tự nhiên thấy tội anh bác sĩ trẻ ấy, đêm trước nhập vô thằng An khóc mà thấy uất ức nghẹn ứ vô cùng

Đến cái cầu to to, lão ấy dừng xe, tôi cũng dừng xe, lão khiêng cái xác ra một cách nặng nhọc, tôi thấy rõ ràng cái bao nó toạt ra, cái đầu anh ấy lọt ra, mở mắt trừng trừng nhìn tôi, hốt hoảng vài giây tôi thấy bóng anh ấy đứng trên cầu, anh ấy quay qua nhìn tôi rồi chấp tay với tôi, nhìn thấy tội nghiệp lắm, tôi chạy lại hét lên

“Ông làm gì vậy?”

Bác tài xế thấy cái xác trên cầu thì hốt hoảng chạy đi mất, tôi thấy thế thì càng sợ hơn, tôi lùi lại, lão ấy nhìn tôi rồi mỉm cười, cái nụ cười biếи ŧɦái mà ghê rợn như ma quỷ

Lão buông cái xác ra rồi đi lại phía tôi, lão nói

“Mày muốn biết cái gì? Mày theo tao làm gì? “

“Sao ông làm vậy?”

Tôi run run hỏi, lão nhìn vô cái xác rồi nói

“Mày biết nhiều quá rồi! Mà biết nhiều không tốt lắm đâu!”

“Ông gϊếŧ anh ấy?”

Bây giờ tôi mới dám nói ra, lão chỉ che miệng cười

“Tao giúp nó thôi, chết một cách có ích vẫn hơn làm một người tù tội, chôn vùi trong ngục!”

“Ông là cha anh ấy… Sao…!”

Tôi đơ cả mồm, ông ấy là cha, anh ấy là con trai sao ông ấy làm vậy

Tôi nhớ đến lúc thằng An nó bị nhập, nó có nói

“Là bác sỹ nhưng lại gϊếŧ người!”

Tôi nhìn ông ấy, tôi nói

“Là bác sĩ nhưng lại gϊếŧ người…”

Ông ấy hét lên

“Mày biết quá nhiều, mày không nên tò mò, đấy là chuyện mày không nên xía vào, thằng ngu!”

“Ông… Gϊếŧ anh ấy lấy nội tạng làm gì? Ông không cần tiền đến mức đó, ông không phải cha của anh ấy!”

“Đúng, tao gϊếŧ nó, mày cũng sẽ như nó, mày biết không? “

“Ông bệnh rồi! “

Tôi nghĩ lão ta là dạng biếи ŧɦái, gϊếŧ người giấu xác và mắc chứng ái tử thi, bệnh mà không bệnh

Lão ta nhìn tôi, chẳng hiểu sao lại đáng sợ đến thế, một tên thần kinh điên loạn biếи ŧɦái, gϊếŧ con trai à, không, sau này khi lão bị bắt vào ngục tôi mới biết toàn bộ câu chuyện, cũng cảm ơn bác tài xế đã báo cảnh sát, chứ không bây giờ cũng chẳng ngồi gõ lại được mấy dòng này

Thật ra lão không phải cha ruột của anh, tôi sau mới biết anh tên Nam, anh là con nuôi của lão, nhưng lớn lên lão lại muốn anh ấy làm người tình của lão bắt anh ấy nghe lời, đánh đập và tra tấn, cho anh ấy học y là muốn anh ấy nằm trong tầm mắt mình, lúc lão phẫu thuật thất bại hại chết hai mạng người, một thai phụ và một nhi, lão tống hết vào đầu anh, anh vì không muốn mang tội oan nên nói sẽ khai cho cảnh sát biết tất cả, nhưng trước khi nói, người ta phát hiện anh chết trên lầu bốn, người ta cứ nghĩ anh sợ tù tội nên mới tự tử, không ngờ lại là bị gϊếŧ, lão còn bệnh hoạn hơn khi giữ xác anh lại ngày ngày ngắm nghía mò mẫn, nhớ đến đây đã ghê hết cả người, nghĩ tới lại tội anh ấy, bao nhiêu năm như vậy rồi chẳng ai bén mảng nhắc tới, nên vẫn luẩn quẩn quanh bệnh viện, lúc lão bị bắt đi, anh cũng không hiện ra cho tôi thấy nữa, chỉ là gặp trong mộng rồi nói cảm ơn