Chương 310: Truy đuổi
Tôi tức điên lên, nện mạnh viên gạch xuống, tên này trực tiếp ngã xuống. Còn một tên khác thì bị tôi ép đến nỗi thở hồng hộc, tôi vừa mới bỏ hắn ra, hắn đã mềm nhũn ngã rầm trên mật đất thở hổn hển.
Tôi chửi thầm, chạy về một hướng. Vừa chạy chưa được bao lâu thì đã nghe thấy chỗ tôi vừa đứng có âm thanh ồn ào.
Lúc này trước mặt tôi là ngã tư. Tôi nhìn hai bên rồi chạy về bên phải.
Phía bên này gần hộp đêm hơn, nơi càng nguy hiểm thì càng an toàn, tôi vẫn luôn vô cùng tin tưởng điều này.
Quả nhiên, tôi vừa nấp sau một cây cột thì một đám người chạy qua con ngõ nhỏ vừa rồi. Tôi chậm rãi đi sâu vào con ngõ nhỏ, may mà đám người đội mũ lưỡi trai phát ra tiếng động rất lớn nên lần nào tôi cũng có thể trốn trước đi.
Nhưng trong khi vô thức, tôi đã đi vào một con ngõ cụt. Tôi hơi do dự chốc lát, chỉ đành tiếp tục đi. May mà trong cùng của con ngõ có một cây cột, tôi nấp sau cây cột, miễn cưỡng có thể giấu mình trước đám người kia.
Mà tôi vừa chui vào thì đám người mũ lưỡi trai không ngừng truy đuổi đã nhanh chóng chạy tới một hướng khác từ ngã rẽ tôi đi vào.
Tôi thầm thở phào, đang định ra tìm một con đường để chuồn đi, dù sao thì đây không phải là nơi nên ở lại lâu. Không ngờ ngay sau đó chuông điện thoại của tôi reo lên, giai điệu êm ái chợt phát ra.
Tôi thầm chửi một câu rồi vội vàng tắt đi, nhưng đã quá muộn. Tiếng bước chân vốn đang dần đi xa ở đầu ngõ chợt im bặt, sau đó từ từ tới gần chỗ tôi.
Tôi không kìm được mà đỡ trán, vừa nãy có hai nhóm người đuổi theo tôi, mỗi bên một nhóm. Cũng có nghĩa là bên ngoài có khoảng sáu đến mười người, mỗi người cầm một cây gậy bóng chày. Cho dù là vua quyền anh Muhammad Ali e là cũng không đối phó nổi với bọn chúng.
Nhưng tôi không ngờ được rằng, một cánh cửa bên cạnh tôi đột nhiên mở ra, sau đó một cái đầu thò ra. Tôi mừng rơn, đây không phải Tiểu Nguyệt thì là ai?
Tôi vội vàng chạy vào, nhanh chóng đóng cửa. Tôi thấy rất cả mọi người đều ở đây, Triệu Thư Hằng mặt mũi xanh tím, cậu bảo vệ với khuôn mặt lo lắng đan xen vui mừng, còn có cả Tiểu Nguyệt.
Tôi khóa cửa lại, ra hiệu cho mọi người đừng lên tiếng rồi mở he hé cửa ra, lặng lẽ nhìn ra bên ngoài.
Bên ngoài có chín tên đội mũ lưỡi trai đang cẩn thận đi vào con ngõ, nhưng không có bất cứ bóng người nào.
Tên đội mũ lưỡi trai đi đầu tiên huơ huơ tay, chỉ đằng sau cái cột tôi vừa hấp, sau đó ra hiệu với mọi người. Những người khác nhao nhao chia ra, bước chân càng nhẹ hơn, gần như không nghe thấy tiếng.
Tôi nhìn mà mồ hôi lạnh đổ ròng ròng, may mà có mấy người này ở đây. Nếu không để tôi một đấu chín trong con ngõ cụt này thì còn khó hơn cả lên trời.
Tới sau cái cột, mấy người đột nhiên vọt dậy, cây gậy trong tay nện vào đằng sau cây cột. Không ngờ rằng sau cột không hề có người.
Khuôn mặt tên đi đâu tràn đầy nghi hoặc, hắn nhìn bức tường cao ở tận cùng con ngõ, dường như đang nghi ngờ liệu có phải tôi đã bật lên bức tường này rồi chạy thoát rồi hay không.
Mấy tên này vồ hụt nên hơi bực mình. Tên đứng đáu nhìn xung quanh, tôi vội vàng trốn đi, không để hắn nhìn thấy
Tôi đợi thêm một lát rồi mấy tên này mới rời khỏi.
Tôi lại nhớ đến cái điện thoại, vội vàng lấy ra. Thì ra là cuộc điện thoại của Tề Vũ Manh. Tôi tức điên lên, gọi lại cho cô ấy. Vừa kết nối được Tề Vũ Manh đã nói: “Phương Dương, các anh ở đâu?”
Tôi bực mình nói: “Cảnh sát Tề, giờ chúng tôi rất an toàn, nhưng cuộc điện thoại vừa nãy cô gọi cho tôi suýt nữa đã hại chết tôi rồi đấy!”
Tề Vũ Manh khựng lại, sau đó nói: “Có chuyện gì vậy?”
Tôi tiếp tục nhìn ra bên ngoài khe hở, thấy đám kia không quay lại tôi mới nói qua chuyện cho cô ta nghe. Tôi hỏi: “Cảnh sát Tề, các cô đến đâu rồi?”
“Giờ chúng tôi đã khống chế toàn bộ con đường quán bar, nhưng mãi vẫn không tìm được vị trí của các anh. Nếu giờ các anh đã an toàn thì chúng tôi bắt đầu đây”.
Nói rồi Tề Vũ Manh cúp máy, ngay sau đó ngoài con đường quán bar bang lên tiếng còi xe cảnh sát, ngoài ngõ có vô số tiếng bước chân.
Tôi thầm thở phào, cuộc chạy trốn vừa nãy tốn quá nhiều sức lực, giờ thả lỏng ra, người tôi nằm bẹp trên mặt đất như sắp ngủ đến nơi.
Nghỉ ngơi một lát xong, tôi hỏi: “Sao bốn người lại ở đây? Tôi còn tưởng mọi người sẽ không tới con đường quán bar này”.
Triệu Thư Hằng không hề quan tâm tôi nói gì. Tiểu Nguyệt nói: “May mà ở đây có một anh rất thuộc đường ở khu vực xung quanh. Ba người chúng tôi thoát ra thì chạy thẳng đến đây luôn.
Tôi nghi hoặc nói: “Vậy mọi người lấy chìa khóa ở đâu ra?”
Tôi nhìn xung quanh. Căn phòng này không giống quán bar, xung quanh chất đầy nhiều thùng giấy và bàn ghế. Bụi phủi khắp nơi, chỗ này giống một nhà kho hơn
Cậu bảo vệ ngại ngùng nói: “Đây là nhà kho. Trước kia bạn tôi làm việc ở đây, vì không có chỗ ở nên tôi sống chung với cậu ta. Sau này cậu ta tới nơi khác làm việc và trả lại chìa khóa, nhưng tôi thì không trả lại. Dù sai thì tôi cũng không hiểu mấy thứ trong chỗ này, tạm thời chui vào trổn một lát có lẽ không sao.
Tôi gật đầu, thế này thì hiểu rồi. Bước chân ngoài ngõ càng ngày càng hỗn loạn, tôi lại nhìn Triệu Thư Hằng: “Sao anh lại tới đây được?”
Triệu Thư Hằng tỏ vẻ khinh khỉnh liếc tôi: “Thiếu gia đây thông minh thế này, anh cho rằng tôi giống anh bị đánh đến nỗi ôm đầu chạy trốn như chuột hả?”
Vì miệng bị thương nên giờ Triệu Thư Hằng nói chuyện đều có âm lưỡi, khá là buồn cười.
Chúng tôi ở trong căn phòng này không bao lâu thì bên ngoài cuối cùng cũng yên lặng trở lại. Lúc này Tề Vũ Manh gọi đến, bảo là đã bắt hết người rồi, bảo tôi yên tâm đi.
Chúng tôi đi ra khỏi con đường quán bar, quả nhiên nhìn thấy một dàn xe cảnh sát phía góc đường, mà phía trước cách chúng tôi không xa là một từng hàng tên đội mũ lưỡi trai đang ôm đầu, nhìn ai cũng gục đầu ủ rũ.
Tôi còn nhìn thấy mấy người bị chúng tôi đánh đằng sau quán bar và cả tổ ban đầu tôi gặp, nhưng hình như bị thiếu mất một tên.
Rất nhanh sau đó, một cái xe cứu thương chạy đến, ngay sau đó cảnh sát nâng một cái cáng đi tới xe. Y tá khiêng cáng kên xe rồi mấy cảnh sát đi về chỗ chúng tôi mà tiếp tục nhìn tên đội mũ lưỡi trai ngồi xổm trên mặt đất.
Tề Vũ Manh mặc cảnh phục và một cảnh sát trung niên với khuôn mặt từng trải nói nói cười cười đi tới.Tề Vũ Manh quan sát tôi một lúc rồi hỏi: “Mọi người không sao chứ?”
Tôi chỉ Triệu Thư Hằng nhìn như đầu heo: “Xem xem anh ta có bị gì không. Chúng tôi thì rất ổn”.
Nói rồi tôi duỗi eo và lưng. Lúc đánh đấm ở trong ngõ và sau vũ trường đã bị ảnh hướng đến cả cơ và xương. Lúc trước đó tôi không cảm thấy, giờ sau khi nghỉ một lát thì lại thấy đau nhói.
Tề Vũ Manh giới thiệu : “Đây là cục trưởng Lâm, cục trưởng cục Công an thành phố”.
Cục trưởng Lâm gật đầu với tôi, hỏi: “Cậu có phải đối tượng mà bọn xã hội đen này nhắm vào không? Tốt lắm tốt lắm, quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên”.
——————–