Chương 138: Công dân vinh dự
Ngày hôm sau, tôi dậy sớm như mọi khi. Lúc rời khỏi khách sạn, tôi đã nhận được một tin nhắn của Bạch Vi, cô ta bảo mấy ngày tới sẽ bận xin ưu đãi đầu tư của BOI và đăng ký công ty con, nên sẽ không đến BTT, chuyện dự án bên này sẽ do tôi toàn quyền phụ trách.
Tôi nhắn lại đơn giản một chữ “Được”, sau đó đến BTT làm việc như mọi ngày, phụ trách công việc đốc thúc dự án.
Buổi trưa, Sangsu sai một người đến tìm tôi, nói một số chuyện như trong mấy tháng đến Chiêng May, tôi đã bắt được ba tên cướp; lễ hội té nước thì bảo vệ được một du khách nước ngoài, cứu đối phương thoát khỏi tay một đám lưu manh; ngăn cản côn đồ khu vực đe dọa tống tiền lãnh đạo cấp cao của BTT và du khách nước ngoài, đồng thời lấy lại danh dự cho vị lãnh đạo của BTT đó.
Chuyện bắt cướp vốn không có thật, dù đường phố Chiêng May không thiếu trộm cướp, nhưng tôi chưa từng gặp bao giờ.
Một mình bắt hai tên bắt cóc, giải cứu ba con tin, thêm vài chuyện hay ho mà Sangsu tự thêm vào cho tôi nữa, miễn cưỡng đã đủ để xét duyệt danh hiệu công dân vinh dự rồi.
Buổi chiều, sau khi sắp xếp công việc xong, nhân lúc sắp đến giờ tan ca, tôi bắt xe songthaew đi thẳng tới câu lạc bộ bắn súng có quy mô lớn nhất khu vực mà Đỗ Minh Cường đã nói.
Người đến đây đông nhất hầu hết là khách du lịch, đặc biệt là du khách đến từ Hoa Hạ. Vì chơi trò bắn súng này trong nước phải tốn từ mấy nghìn tệ trở lên, người bình thường không chơi được. Nhưng ở câu lạc bộ bắn súng của Xiêng La chỉ tốn ba đến năm trăm tệ là chơi được rồi.
Đến câu lạc bộ, tôi lấy tấm thẻ mà Đỗ Minh Cường đưa cho ra, nhân viên lễ tân cầm lấy nhìn, sau đó cung kính dẫn tôi đi xuyên qua sảnh đón tiếp, đi thẳng vào trong một phòng tiếp khách được bày trí sang trọng.
Không lâu sau, một người đàn ông da đen cao to lực lưỡng cung kính đi vào, chắp tay chào tôi.
Tôi chào lại, sau khi tôi nói sơ qua lý do mình đến đây, đối phương lịch sự dẫn tôi đi chọn súng.
Tôi không chọn mấy khẩu súng dài như các du khách khác, mà chọn ngay một khẩu Glock G19, luyện thuần thục loại 9mm rồi mới luyện sang loại khác.
Khẩu súng này có kích thước khá nhỏ, mang theo người rất tiện, nhưng lượng đạn vẫn có hơn mười lăm viên. Khẩu súng lúc trước mà Bansha định đưa cho tôi cũng là khẩu Glock G19 này, mà hình như súng mà đàn em của Đỗ Minh Cường dùng cũng là loại này.
Đây là lần đầu tiên tôi dùng súng, bắn vài ba phát mới miễn cưỡng tìm được cảm giác. Sau đó, tôi lại bắn thêm ba phát nữa, tay đã tê rần.
75 phát đạn, sau chiết khấu, tôi còn phải trả tổng cộng là hơn 1800 baht. Tôi nhập mật mã vào thẻ Đỗ Minh Cường đưa cho, sau khi quẹt thẻ thanh toán tiền, nhân viên thu ngân nói trong thẻ còn hơn 60 nghìn baht, đủ để tôi bắn hơn 2000 viên đạn.
Có lẽ trước đó, Đỗ Minh Cường đã cố ý nạp tiền cho tôi, hơn 2000 viên đạn cũng đủ để tôi bắn súng tới một trình độ nhất định rồi.
Vả lại, trong lúc vô tình tôi nhắc đến ba chữ thẻ VIP, nhân viên thu ngân đã dùng ánh mắt kỳ quặc nhìn tôi, còn nghi ngờ hỏi tôi thẻ này từ đâu mà có.
Tôi trả lời thành thật là bạn cho.
Nhân viên thu ngân lại nhìn tôi chằm chằm một lúc, có lẽ đang muốn xác nhận xem tôi có nói dối hay không, rồi mới nói với tôi đây không phải là thẻ VIP, mà là thẻ nội bộ cực hiếm, chỉ có sĩ quan cấp cao mới có thể sở hữu. Vì câu lạc bộ bắn súng của họ chính là tài sản của quân đội nên ai có thẻ này sẽ được giảm giá 50%.
Tôi hiểu ra, hèn chi tôi bắn hơn 70 phát đạn mà mới có chưa đến 2 nghìn baht. Tôi xem giá của mỗi phát bắn loại đạn 9mm vốn là 50 baht rồi, thì ra là được giảm giá 50%.
Đỗ Minh Cường có thể làm được loại thẻ này, đủ thấy thế lực của ông ta ở Xiêng La không hề nhỏ. Mà ông ta có thể đưa tấm thẻ này cho tôi, chứng tỏ ông ta thật sự coi tôi là bạn.
Chẳng trách nhân viên thu ngân không hỏi tôi là bạn nào tặng, chắc là không dám hỏi, tôi có mật khẩu thì đã đủ chứng minh là chủ sở hữu hợp pháp rồi.
Bảo sao lúc tôi lấy tấm thẻ này ra, thái độ của mọi người ở đây lại cung kính đến thế, hơi chút là cúi chào.
Tôi rời khỏi câu lạc bộ bắn súng, bên ngoài không có xe songthaew, chỉ có vài chiếc tuk tuk đang chờ khách. Tôi cũng không đắn đo nhiều, trả giá với một tài xế xe tuk tuk về khách sạn trong thành phố.
Tôi ngồi lên xe tuk tuk, lúc tài xế đi được khoảng mười mét, tôi vô tình nhìn thấy một chiếc xe sang màu đen đỗ cách đó không xa cũng đã khởi động, đang chầm chậm chạy theo phía sau chiếc tuk tuk.
Lúc này, một cảm giác nguy hiểm dâng lên trong đầu tôi, tôi không chút do dự bảo tài xế xe tuk tuk dừng xe.
Tài xế không chịu dừng, tôi không nhịn được gào lên mấy câu, hắn mới chầm chậm dừng lại.
Vì đường hẹp, nên chiếc xe sang màu đen ở phía sau cũng dừng lại, cách chiếc tuk tuk chưa đến mười mét.
Tôi xuống xe, đi thẳng đến cạnh chiếc xe sang màu đen đó, cúi xuống nhìn vào trong.
Có bốn người đàn ông đang ngồi trên xe, hai người ngồi phía trước trông có vẻ là người Đông Nam Á, chắc là dân bản địa, nhưng hai người ngồi đằng sau… Tôi vừa nhìn đã nhận ra ngay, họ là người của Cung Chính Vinh.
Lúc Cung Chính Vinh đến quán bar tìm Bansha, hai người này cũng đi theo hắn.
Hiển nhiên là đám người này đang tìm tôi gây phiền phức.
Từ đây về thành phố còn phải đi qua một đoạn đường khá héo lánh, nếu tôi không bảo tài xế dừng xe, bọn họ sẽ ép chiếc tuk tuk đỗ ở đoạn đường vắng đó, lôi tôi xuống xe, kéo vào trong khu rừng nhỏ cạnh đó. Dù họ không lấy mạng của tôi, nhưng kiểu gì cũng đánh tôi què chân gãy cẳng.
Hoặc họ sẽ đâm lật chiếc tuk tuk, đâm xe trước rồi đánh người sau giống như Bansha đã làm với Cung Chính Văn.
May mà từ sau vụ bắt cóc, tôi đã đặc biệt nhạy cảm với những chiếc xe bám đuôi. Sau khi Cung Chính Vinh đến quán bar tìm tôi với Bansha, khoản thời gian này, tôi cũng rất chú ý đến hoàn cảnh xung quanh nên mới kịp thời phát hiện ra chiếc xe này.
Thấy tôi đứng cạnh xe, còn không ngừng nhìn vào trong, mấy người ngồi trên xe không khỏi ngơ ngác nhìn nhau. Hai gã ngồi phía sau nhỏ giọng nói gì đó, chắc đang bàn xem có nên ra tay ở đây luôn không.
Tôi gõ cửa kính xe, sau khi thấy đối phương hạ kính xe xuống, tôi cười hỏi họ: “Chào các anh, Cung Chính Vinh bảo các anh đến lấy mạng hay đánh què chân tôi?”
Hai người đàn ông ngồi phía sau nhìn nhau, cau mày không đáp.
Tôi lại hất hàm: “Tôi chỉ có một mình thôi, có cần xuống xe xử tôi luôn bây giờ không?”
Tên đàn ông đầu đinh ở gần tôi có vẻ nổi cáu, giơ tay định mở cửa xe.
“Đừng ra tay ở đây!” Tên người Xiêng La ngồi bên trên nói bằng tiếng Xiêng La.
“Đây là khu quản lý quân sự, hai gác cổng ở lối vào sân bắn kia là người của quân đội. Nếu chúng ta ra tay ở đây thì không ai chạy thoát đâu. Huống hồ, có lẽ trên người tên họ Phương này có súng.”
Nghe tên người Xiêng La nói vậy, một tên khác ngồi bên dưới vội vàng kéo tên đầu đinh lại, không cho gã xuống xe.
Đây đúng là khu vực quản lý quân sự, câu lạc bộ bắn súng cũng là tài sản của quân đội, còn hai người gác cổng ở lối vào thật ra tôi cũng không biết có phải là người của quân đội hay không.
Nhưng có một điều chắc chắn là chỉ cần người trong xe dám ra tay ở đây, gác cổng của câu lạc bộ bắn súng chắc chắn không thể khoanh tay đứng nhìn, nên họ không thể chạy thoát được.
——————–