(*) Đại hung: cực xui. Từ này thuờng xuất hiện trong bói quẻ, ngược với quẻ đại hung là đại cát - tức cực may mắn, theo thứ tự từ xui đến may là Đại hung - Hung - Mạt cát - Cát - Tiểu cát - Trung cát - Đại cát.
"Nàng nói bản tôn thất đức?" Chừng nửa ngày, thanh âm ẩn chứa cơn tức giận của Thanh Minh Dạ nặng nề vang lên trong không khí cực nóng, mặc dù nghe vô cùng dịu dàng nhưng lại mang theo ý lãnh khốc vô hạn.
Bạch Thời Uyên ngẩn ra, nhìn ánh mắt phun lửa của Thanh Minh Dạ, sau đó cúi đầu nghẹn cười.
Hay!
Rất tàn nhẫn!
Chửi quá hay!
Hỗn đản Thanh Minh Dạ này vốn chính là tên quỷ thất đức!
Cuối cùng Quân Mặc Sơ cũng nói một câu làm từ đầu đến chân hắn thoải mái.
Không hổ là người cùng hắn ký kết khế ước bản mạng, quả nhiên cũng đồng tình với hắn! Bạch Thời Uyên nghẹn cười, trong lòng sung sướиɠ hô to.
Tả Phi yên lặng đưa mắt nhìn, chủ tử thật đáng thương, từ khi quen biết nữ nhân này, chủ tử vẫn luôn bị đả kích đến thương tích đầy mình như vậy.
Tả Phi thầm than, không ngờ người lợi hại như chủ tử cũng hết cách với nữ nhân này, haizz, quả nhiên là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Quân Mặc Sơ nghi hoặc quay đầu lại, có chút khó hiểu nhìn con ngươi lạnh lẽo của Thanh Minh Dạ, “Ta nói người đốt từ đường hoàng thất kia kìa, không phải nói…” Giọng nàng chợt khựng lại, đồng tử Quân Mặc Sơ co rụt, trông có vẻ kinh ngạc, không thể tưởng tượng được, nàng hỏi thử, “Này, chẳng lẽ cái người đốt mộ tổ tiên nhà người ta… là ngươi?”
“Nàng nói xem?” Đôi mắt Thanh Minh Dạ như nổi bão, trong giọng nói lười biếng mang theo mười phần uy hϊếp.
“…Khụ!” Quân Mặc Sơ che miệng, “Ừm, hôm nay thời tiết không tệ.”
Thanh Minh Dạ: “…” Nàng cho rằng một câu thời tiết không tệ là có thể giải quyết xong sao!
Quân Mặc Sơ ngẩng đầu, vẻ mặt nghiêm túc, “Thời tiết đẹp như vậy, không bằng chơi vài ván bài đi.”
“……” Bạch Thời Uyên.
“……” Tả Phi.
Một người một thú nhìn nàng mà cạn lời, chẳng lẽ nữ nhân này không phát hiện Thanh Minh Dạ đã sắp phát hỏa, gϊếŧ người hay sao!
Nàng cư nhiên còn muốn đi đánh bài?!
Tả Phi bỗng cảm thấy vô cùng bi ai thay chủ tử.
Quân Mặc Sơ nói xong liền chắp tay sau lưng, nghênh ngang đi ra ngoài, trực tiếp làm lơ người phía sau.
“Quân — Mặc –– Sơ!” Phía sau vang lên giọng nói nghiến răng nghiến lợi của Thanh Minh Dạ, nếu lắng nghe sẽ thấy trong đó có vài phần tức giận, vài phần buồn bực, càng nhiều lại là bất đắc dĩ.
“Hả?” Quân Mặc Sơ quay đầu lại nhìn hắn, lúc này mới bừng tỉnh nói: “A, ngươi cũng muốn đi đánh bài hả?” Nàng nghiêm túc lắc đầu, “Ai da, chuyện này không thể được, ngươi nhìn ngươi xem, ấn đường biến thành màu đen, ngũ quan hung ác, lúc trước còn đốt mộ tổ tiên người ta, sau này sẽ bị hồn ma theo dõi, không nên ra cửa, ừm, đại hung.”
“……” Tả Phi.
“……” Bạch Thời Uyên.
“……” Thanh Minh Dạ.
Đại Vũ là một nơi thị phi.
Thanh Minh Dạ gϊếŧ một cao thủ bát giai trên đường cái kinh thành, vì vậy từ sớm đã có người theo dõi hắn.
Mà hiện giờ hắn còn đốt từ đường hoàng thất nên càng bị hoàng đế Đại Vũ liệt vào đối tượng truy bắt số một.
Đương nhiên, lệnh truy bắt nhất định phải hạ bởi chuyện này có liên quan đến uy nghiêm cùng mặt mũi hoàng thất Đại Vũ.
Nhưng có thể bắt được người đó hay không thì bọn họ không quan tâm.
Thử hỏi người có thể nhẹ nhàng gϊếŧ cao thủ bát giai, lại còn đốt cả từ đường hoàng thất như vậy thì có thể là nhân vật đơn giản sao.
Ngay cả đường đường cao thủ thất giai cũng là người hầu của hắn.
Phóng tầm mắt ra toàn bộ vương triều Đại Vũ, ngay cả đương gia gia chủ của Đại Vũ đệ nhất thế gia Quân gia bất quá cũng mới lục giai đỉnh, cơ mà nghe nói trong Quân gia đã có vài tên trưởng lão đột phá lục giai, chính thức trở thành cường giả thất giai.
Nhưng cho dù là như vậy thì sao nào!