Lâm Thục Nguyệt mặt nghi ngờ hỏi: “Thật sự?”
Tô Liên Hề nhẹ nhàng cười: “Mẹ nên mặc kệ là thật hay giả đi, điều mẹ nên làm là tin tưởng con tuyệt đối!”
Lâm Thục Nguyệt ánh mắt sắc bén lên, cắn cắn môi nói: “Mẹ hiểu rồi. Để mẹ nhanh chóng đi giải thích rõ ràng với cha con!”
“Vâng.” Tô Liên Hề gật gật đầu, đem điện thoại nắm chặt ở trong tay, “Tin tức này, mình phải nhanh chóng nói cho truyền thông.”
Lâm Thục Nguyệt bước chân bỗng nhiên dừng lại, chần chờ hỏi: “Liên Hề, Dịch Thần bên kia, con cũng nên đến đó cùng thằng bé giải thích một chút đi.”
“Con biết rồi.” Tô Liên Hề tự tin cười.
Cô chỉ cần nói là Tô Chỉ Hề làm, Dịch Thần khẳng định sẽ không hề nghi ngờ và sẽ tin tưởng cô.
……
Tới giữa trưa, tin tức này vẫn tiếp tục lên sóng.
Bởi vì có người ở Học Viện Điện Ảnh nhắc tới tên của Tô Liên Hề, nhưng mà ngay sau đó, lại có cảm kích nói kỳ thật nữ trên ảnh đó tên là Tô Chỉ Hề, là chị Tô Liên Hề , Tô Chỉ Hề ghen ghét em gái được đến cơ hội này cho nên có ý đồ phá hư, liền nói quần áo trên ảnh chụp người phụ nữ chính là chứng cứ tốt nhất.
Trong lúc nhất thời, mọi người bàn tán xôn xao. Tin tức này quá nhiều người chú ý nên nữ chính trong tin tức đó bị nói ra nói vào rất nhiều. Độ hót của tin tức ngày càng tăng chứ không có giảm.
Tô Chỉ Hề căn bản không biết và cũng không muốn quản nhiều chuyện như vậy, chính là khi cô đi xuống nhà ăn ăn cơm, lại phát hiện ánh mắt của các bạn học xung quanh nhìn cô có gì đó không giống ngày thường lắm.
Cô lấy cơm xong thì tìm một vị trí ngồi xuống, các bạn học ngồi xung quanh cô bưng cơm rời đi chổ khác, giống như xem cô là ôn dịch vậy.
Tô Chỉ Hề lúc này mới ý thức được, cái gọi là thanh giả tự thanh chỉ là một câu lời nói suông, người khác lại không hiểu biết về cô, như thế nào biết cô có phải hay không trong sạch chứ?
Cô ở trong trường học luôn luôn hạ thấp sự tồn tại của mình đi, nhưng bởi vì việc học ưu tú, lớn lên lại xinh đẹp xuất sắc, kỳ thật vẫn luôn có chút danh tiếng, tin tức bây giờ, cô ước mình là bọt biển để mọi người không cần chú ý nữa!
Tô Chỉ Hề cầm lòng không đậu nắm chặt quyền.
Lúc sau ăn cơm xong, Tô Chỉ Hề đang chuẩn bị tới ký túc xá nghỉ ngơi, bỗng nhiên không nghĩ tới Tô Quốc An lại gọi điện thoại cho cô.
Tô Chỉ Hề bình tĩnh tiếp điện thoại, ai ngờ đổ ập xuống chính là một hồi mắng.
“…… Chỉ Hề, mày như vậy chính là không muốn nhìn thấy em gái mày được sống tốt đúng không?” Tô Quốc An khí không được, “Lần trước mày cùng Hách thiếu gia, tao còn tưởng tao đã đổ oan cho mày, ai biết mày thế nhưng chạy tới đi tìm quy tắc ngầm! Mày như thế nào lại không biết ti tiện như vậy! Tao Tô Quốc An không có đứa con gái như mày!"
Tô Chỉ Hề bị mắng đến ngốc, chính mình chưa phản bác, Tô Quốc An đã tắt điện thoại trước rồi.
Tô Chỉ Hề cảm giác đầu chính mình có điểm ong ong vang.
Không biết vì cái gì, cô bỗng nhiên nở nụ cười. Có lẽ là bởi vì thất vọng tới cực điểm rồi, cho nên ngược lại cảm thấy hết thảy là vớ vẩn như thế.
Đã tới bước này rồi, cô không quản cũng không được nữa rồi!
Tô Chỉ Hề gắt gao nhấp khẩn môi, xoay người hướng ra khỏi trường.
********
Tô Liên Hề ngồi trên so pha ở phòng khách, mặt đầy nước mắt 'oan uổn'.
Bên kia là Tô Quốc An nổi giận đùng đùng đi tới đi lui. Ông ta mắng Tô Chỉ Hề một hồi sau, tâm tình tốt lên không ít, quay đầu nhìn Tô Liên Hề nói: “Liên Hề, con đừng khổ sở. Ba ba nhất định sẽ trả lại cho con một công bằng!”
Tô Liên Hề khụt khịt nói: “Con không hiểu, vì cái gì chị ấy phải làm chuyện như vậy…… Đều là do con, nếu con không phải cùng Dịch Thần ở bên nhau, chị ấy cũng sẽ không hận con……”
“Con cùng Dịch Thần là một chuyện, cùng chuyện này không có quan hệ, nó tức giận việc con đoạt Dịch Thần, cũng không nên đối xử với con như vậy!” Tô Quốc An thở hồng hộc nói.
Lâm Thục Nguyệt đem Tô Liên Hề ôm vào trong ngực, đau lòng không thôi nói: “Chúng ta bị một chậu nước bẩn hất vào người thật sự quá giận mà!”