Tin nhắn từ đạo diễn Trần Húc Đông, nội dung chỉ có một câu: Tự cô quyết định. Người đầu tư đêm nay ở khách sạn cô tự mình đến tìm.
Trần đạo diễn ý tứ không cần nói cũng biết.
Tô Liên Hề phản ứng đầu tiên là vô cùng tức giận! Cô ta oán hận ấn đen điện thoại, cảm thấy Trần Húc Đông thật sự khinh người quá đáng! Thế nhưng muốn cô ta đi tiềm quy tắc ngầm để đầu tư người!
Chính là, nghĩ vậy là nhà chế tác, nhà tụ tập, nếu coi mình là nữ chính, như vậy sở hữu đại bài minh tinh điện ảnh đều cho cô nữ chính thành vai phụ……
Tô Liên Hề như bị ma xui quỷ khiến thế nào, lại lấy điện thoại ra, đem khách sạn cùng phòng đều chặt chẽ ghi nhớ trong lòng.
Không, cô ta sẽ không phản bội Dịch Thần. Chỉ là cơ hội này, cô ta cũng không thể tùy tiện buông tha!
**********
Khách sạn Mộ Vân.
Đương nhiên Tô Chỉ Hề rốt cuộc cũng xuất hiện báo cáo đúng thời điểm, đã quá 11 giờ. Thẩm Uẩn San nhìn đến cô xuất hiện, rốt cuộc cũng thở nhẹ nhõm một hơi: “Mau tới đây! May mắn tổ của chúng ta bị điều đến cuối cùng để làm báo cáo, bằng không khẳng định không kịp!”
“Thật tốt quá……” Tô Chỉ Hề chạy nhanh từ trong bọc lấy tài liệu ra.
Thẩm Uẩn San không hỏi rốt cuộc xảy ra chuyện gì, bởi vì cô biết Tô Chỉ Hề sẽ không vô duyên vô cớ vắng họp, trước mắt lập tức liền phải đến phiên cô làm báo cáo, vẫn là cô an tâm chuẩn bị tương đối tốt.
Mười phút sau, người chủ trì tuyên bố tiếp theo là đại học Viêm Châu đại biểu đội.
Tô Chỉ Hề hít sâu một hơi, mang theo folder đi vào trên đài.
Cái đề tài này cô đã chuẩn bị lâu như vậy, mỗi một cái nội dung đều tự hỏi qua vô số lần, bởi vậy, nàng liền nhanh chóng tiến vào trạng thái, lưu sướиɠ giảng giải lên.
Tầng thứ hai của lầu. Hách Kính Nghiêu đứng ở chổ cửa sổ, khóe miệng hàm chứa nhàn nhạt tươi cười.
Người phụ nữ này, lúc này ở trên đài làm báo cáo nhưng thật ra sửa ngày thường vâng vâng dạ dạ, hôm nay có vẻ tự tin lại tiêu sái, có một loại mị lực hấp dẫn.
Giống như từ khi bọn họ nhận thức tới nay, cô ấy vẫn luôn tự cấp chính mình mang đến nhiều đều bất ngờ.
Hách Kính Nghiêu không hề chớp mắt nhìn chằm chằm thân ảnh nhỏ xinh kia.
Vân Thâm Hàn bưng một ly cà phê đi vào đứng bên người, đưa cho hắn: “Cậu thực may mắn.”
“Cái gì?” Hách Kính Nghiêu tiếp nhận cà phê, nhàn nhạt hỏi.
Vân Thâm Hàn ánh mắt cũng dừng ở trên người Tô Chỉ Hề, tươi cười mang theo vài phần tự giễu: “Cậu trước nay không tiếp xúc qua người khác giới, bất quá cậu duy nhất có thể tiếp xúc được với cô ấy, thì là người rất xuất sắc.”
Hách Kính Nghiêu mặt lộ vẻ đắc sắc: “Cho nên ba ngàn con sông, tôi chỉ lấy một gáo.”
Vân Thâm Hàn khóe miệng run rẩy một chút, người đàn ông này rõ ràng không thể tiếp xúc với người phụ nữ khác, kết quả hắn lại không biết liêm sỉ coi đây là lý do suốt ngày tình thánh.
Bất quá, Tô Chỉ Hề xác thật là đặc biệt…… Vân Thâm Hàn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy tự tin, đáy lòng nhẹ nhàng than thở.
Lúc trước Tuyết Phi đề cử Tô Chỉ Hề đi làm ở quán bar, Vân Thâm Kàn kỳ thật cũng không có quan tâm cho lắm, hắn thuận miệng đem chuyện này giao cho giám đốc liền không còn có hỏi đến.
Thẳng đến hắn có một lần trong lúc vô ý đi vào quán bar lầu một, liền nhìn đến đôi tay của Tô Chỉ Hề pha chế rượu tung bay. Cô ây biểu tình lãnh diễm lại đạm mạc, khóe miệng lại ngậm vẻ tươi cười, như là sở hữu hết thảy đều đều ở cô ây nắm giữ trung tâm.
Nhìn cô ấy, xấc định cô ấy có loại mị lực khác người hấp dẫn người nhìn.
Sau này Vân Thâm Hàn thường xuyên xem cô pha chế rượu, hắn vẫn luôn cho rằng chính mình đối cô chỉ là thưởng thức mà thôi, chính là thẳng đến cô trở thành bạn gái của bạn tốt, hắn mới nhìn đến chính mình chôn sâu tình cảm này dưới đáy lòng.
Đáng tiếc, hết thảy mọi thứ đã muộn rồi.