Chương 7-2
“Chào buổi sáng, hôm nay có một nhóm thư khách
(những người buôn bán, sưu tầm sách cổ), đến bán sách, chắc là chị sẽ rất thích đấy. Với lại báo cáo doanh thu tháng này tôi cũng đã làm xong rồi, so với tháng trước, tháng này doanh số của mình tăng thêm 10% đấy.”
nhân viên của hàng: Linh Mộc nhìn thấy cô đi vào, vội nói.
Thư
Dĩ
Nhu nhận
bảng báo cáo của Linh Mộc làm, xem xét một cách cẩn thận. Cô ghi lại những ý kiến cần chú ý, rồi đi đến những bộ sách được đưa đến, đánh giá kỹ càng, lựa chọn và định giá chúng
Sau khi sắp xếp công việc tương đối ổn thỏa, Dĩ
Nhu mới bước vào gian phòng bên trong, ngồi xuống ghế: cô
co chân, khoanh tay trên
đầu gối, tựa khuôn mặt mình lên
đó, trầm tư
suy nghĩ.
Cô
hiểu Diệp Cương. Nếu cô không ngăn cản sự tấn công của hắn, thì sẽ rất nhanh thôi cô lại bị hắn bắt nạt, kéo cô quay trở về bên hắn.
Dĩ
Nhu nghiêng người, với lấy điện thoại, gọi cho cho Hứa Dịch Luân – thư ký của Diệp Cương.
“Hứa thư ký, tôi là Dĩ Nhu đây. Nhờ anh nói với Diệp Cương là tối nay tôi bận, không thể đi ăn cùng anh ấy được, anh ấy hãy rủ người khác đi cùng đi.”
Cô nói nhanh, vội vã cắt điện thoại, không cho người bên đầu dây kia kịp nói gì. Diệp Cương chắc chắn sẽ vô cùng giận dữ.
Nếu
chỉ là giận dữ không thôi thì còn đỡ, nhưng cô biết hắn sẽ đau lòng, đây mới là nguyên nhân làm cô đau lòng theo. Thư Dĩ Nhu khép chặt mắt lại, trong ngực lại cảm thấy đau nhói lên.
Cô biết hắn yêu cô, quan tâm đến cô, nhưng điều cô cần là một không khí mới mẻ, còn hắn thì phải biết cách sống tốt khi còn lại một mình. Nếu hắn không thể làm như vậy được thì….. Dù sao……
Bọn họ
cũng đã ly hôn.
Nhưng sau khi ly hôn, chẳng lẽ
lại hoàn toàn cắt
đứt mối quan hệ
à?
Khi Diệp Cương nghe Hứa thư ký chuyển lại lời từ chối của Thư Dĩ Nhu, đôi tay hắn run lên vì giận dữ. Cô thậm chí còn không thèm trực tiếp gọi điện cho hắn, chứng tỏ đã quyết tâm từ chối đi ăn tối cùng hắn.
Hắn
dù là chưa biết làm thế nào để có thể buông tay, nhưng có nhất thiết cô phải dùng phương cách này để từ chối hắn hay sao? Hắn biết cô rất thích ngắm nhìn những món ăn cầu kỳ, hoa mỹ, hắn đã tốn không ít tâm cơ, chỉ cần nhìn nụ cười của cô thôi. Dù công việc chưa giải quyết xong, hắn vẫn muốn ngồi bên cạnh cùng ăn với cô, rồi sau đó khi về hắn lại phải làm việc như điên để bù lại, hắn không hề hối hận.
Ai mà có thể ngờ được, hắn yêu thương, chiều chuộng cô như thế mà cô lại muốn ly hôn!
Đơn giản là
cô cho rằng hắn không biết cách đối xử với nhau như thế nào trong cuộc sống vợ chồng? Hắn không hiểu rằng giữa hai người cũng phải có mảnh trời riêng?
{hana: *lon ton bon chen* cái nì em công nhựn nhá… ai cũng phởi có một góc nhỏ cho riêng mình, kể cả trong hôn nhưn vờ tềnh êu đoá*vỗ tay* }
Vẽ! Hắn chỉ biết một điều thôi: dù có còn là vợ chồng hay không thì cô vẫn là người phụ nữ của hắn!
“Giám đốc, nếu không còn việc gì nữa, tôi xin phép ra ngoài đây.”
Hứa Dịch Luân tuy tỏ ra trấn định, nhưng thực tế hắn đang thầm run.
Giám
đốc bình thường khuôn mặt vốn đã không mềm mỏng gì, bây giờ còn đang tức giận tóe lửa, chẳng ai muốn lại gần hết.
“Từ từ
đã.”
Diệp Cương không kiên nhẫn nói, quay trở lại ghế ngồi của mình.
Trên máy tính đang đăng tin, hôm qua khách sạn của họ đã tuyên bố thành lập công ty quản lý địa ốc, sẽ mở cửa cả mấy ngày tết.
Hơn nữa dự
đoán trong tương lai, ở châu á sẽ có đến mười khách sạn gia nhập liên minh hệ thống khách sạn do Diệp thị quản lý.
“Ta đợi tạp chí thương mại phỏng vấn hay lùi chậm lại sau? Còn bữa tối đã đặt rồi thì tính sao đây?”
Hứa Dịch Luân đứng ở cạnh cửa hỏi.
“Không cần hoãn, bữa tối hủy đi cho tôi.”
“Vâng.”
Hứa Dịch Luân gật đầu, rời khỏi cửa.
Diệp Cương trừng mắt
nhìn điện thoại di động, như muốn đánh nhau với nó, hắn muốn gọi hỏi lại Thư Dĩ Nhu rằng chẳng lẽ cô cam tâm vì mấy nắm cơm kê vàng ấy mà từ chối đồ ăn của các đầu bếp cấp bậc tông sư kia?
Nhưng nếu như mệnh lệnh có thể giải quyết mọi vấn đề, thì ngày hôm nay họ đã không đến nỗi phải ly hôn.
Diệp Cương cầm
điện thoại di động lên, rất không cam lòng muốn hỏi lại cô: hắn phải làm thế nào thì cô mới không cảm thấy bị áp lực?
Linh linh……
Đột nhiên tiếng chuông điện thoại di động vang lên, làm hắn giật bắn mình, hắn nhấn nút nghe ngay lập tức.
“A lô.”
Diệp Cương không bao giờ nghĩ rằng gọi điện cho hắn là bà cô của mình, sau khi nghe điện thoại xong, sắc mặt hắn trầm xuống, lại vơ vẩn suy nghĩ xem làm thế nào để có thể mang Thư Dĩ Nhu quay về bên hắn.
Vì hắn muốn sắp xếp lại chuyện này một lần nữa, nên hắn hoạch định ngay hành trình tiếp theo, như vậy là tròn hai mươi tư giờ liền hắn đã không ngủ……
Ngày ly hôn đầu tiên, Thư Dĩ Nhu ở quán sách cả ngày, không cho phép mình nghỉ ngơi lấy một tiếng, chân chân chính chính thuần túy là một chủ quán sách. Trong quán, sách vở, giấy viết, mực in bầy hết ra làm cho không gian có một hương vị hỗn hợp, nhưng lại có thể làm cô thấy bình tĩnh lại.
Nếu không bởi vì
giá sách bằng inox tốt hơn giá gỗ thì cô đã cho chuyển hết giá sách trong cửa hàng sang giá gỗ rồi. Suy đi tính lại thì cô cũng không đủ kinh phí để làm như vậy. Với lại chuyện này cũng không thể cho Diệp Cương biết, nếu không hắn dứt khoát sẽ chịu mọi cho phí, để hóa giấc mơ có một quán sách cổ đầy phong cách của cô thành hiện thực, dù cô có phản đối thế nào đi nữa.
“Cô chủ, cô chủ…..”
Thư
Dĩ
Nhu mơ
hồ
nghe được có
ai đang gọi mình, làm cô tỉnh giấc mộng, thấy cậu nhân viên Linh Mộc chạy đến.
“Có chuyện gì thế?”
cô đặt bức cổ thư sẽ đem đi dự thi xuống, hỏi.
“Ông xã của cô chủ đang ở ngoài kia.”
Ôi! Thư Dĩ Nhu vội quay lại nhìn ra, quả nhiên thấy Diệp Cương đang đứng ở ngoài cửa. Vì không muốn nghe những lời ra tiếng vào của dư luận nên cô và Diệp Cương cùng đồng ý là không công khai tin tức họ đã ly hôn ra bên ngoài. Nhưng tại sao hắn
“lại”
đến đây nữa nhỉ?
“Mình đã nói là không đi rồi mà, với lại bây giờ
đã 5 giờ rưỡi rồi còn gì, có
đi cũng không kịp nữa.”
Thư Dĩ Nhu thì thào tự nói với mình.
“Đấy chính là anh ta có ngụ
ý cho chị hiểu là anh ta sẽ chiếm hết thời gian của chị
đấy.”
Linh Mộc không hổ là bạn tốt của Simon, không khách khí gì, nói ngay.
“Được rồi, chị muốn nghe lời giải thích của anh ấy”
Thư Dĩ Nhu nhìn nét mặt của Diệp Cương, thấy hắn có vẻ cau có nên cô lập tức đi ra cửa luôn.
“Anh ấy là chồng của chị, cần gì phải giải thích.”
Linh Mộc nói.
“Chị không cần em bình luận chuyện của vợ chồng chị.”
Dĩ Nhu nhìn Linh Mộc, cho đến khi cậu ta trở về làm việc của mình mới thôi.
Ở ngoài cửa, Diệp Cương giống như một bức tượng đá đứng ở đó, không hề có ý muốn bước vào bên trong.
Hồi mới quen nhau, hắn
đã nói hắn thật sự
ghen tị với cái quán sách này vì nó chiếm quá nhiều thời gian của Dĩ Nhu, nên hắn không thích vào bên trong quán, thói quen này hắn vẫn giữ. Dù sau này đã quen biết nhiều hơn, dẫn đến cuộc hôn nhân chớp nhoáng, tính số lần hắn vào hẳn bên trong quán chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Dĩ Nhu thấy chuyện này rất buồn cười, hóa ra vị đại nhân này ở thương trường làm mưa làm gió lại cũng có tính trẻ con như thế. Nhưng sự cố chấp này của hắn kéo dài mãi thì không còn là điều buồn cười nữa.
Thư
Dĩ
Nhu nhìn Diệp Cương vẻ mặt mệt mỏi đang xoa xoa gáy mình, chợt thấy đau lòng, nhưng cô bắt mình phải cứng rắn trở lại, nên tiên hạ thủ vi cường, nói:
“Em đã gọi cho Hứa thư ký và nói mình không đi ăn cùng anh rồi mà, với lại bà Sâm Tân cũng đã mang cơm nắm sang cho em rồi.”
“Đầu tiên hãy cho anh ăn đã, cả ngày nay anh chưa ăn một chút gì rồi.”
Diệp Cương nới lỏng caravat, day day huyệt thái dương.
“Sao lại cả ngày không ăn cái gì cả?”
Thư Dĩ Nhu mềm lòng ngay, vội quay vào trong quán.
Diệp Cương nhíu mày, khoanh tay trước ngực nhìn theo.
Hắn làm sao có
thể
không lo lắng cho cô
đây? Người phụ
nữ
này lúc nào
động tác cũng chậm chạp, nếu chẳng may có
việc gì
xảy ra thì
không biết cô
sẽ
đối phó
như
thế
nào.
Nhưng trước đây cô ấy không hề quen biết mình, ngày qua ngày vẫn như vậy mà trôi đi – Diệp Cương đánh thức lý trí của mình.
Ba phút sau, cô quay lại chỗ hắn, còn mang theo hộp cơm, đầu tiên lấy khăn ướt lau sạch tay cho hắn. Diệp Cương nhìn Linh Mộc đang mắt chữ A, mồm chữ O nhìn hắn, hắn ngạo nghễ nhìn lại, cho đến khi đối phương phải chớp mắt mới thôi.
Người phụ
nữ
của hắn
đang chăm sóc hắn, ai dám có ý kiến!
“Được rồi, có thể
ăn cơm rồi.”
Thư Dĩ Nhu mở hộp cơm ra, nắm cho hắn một nắm cơm.
Vì
sợ hắn trong lúc ăn cơm nói chuyện sẽ ảnh hưởng không tốt cho tiêu hóa, nên cô lặng lẽ chờ hắn ăn xong hai nắm cơm, mới lôi trong túi của tạp dề ra chai dầu nóng, chậm rãi xoa lên huyệt Phong Trì sau gáy cho hắn.
Đúng như cô
đoán, gáy hắn đã cứng nhắc như
đá tảng, khiến cô phải nhanh tay xoa bóp cho hắn. Diệp Cương cúi đầu xuống, cảm giác bó buộc cả ngay hôm nay lúc này đã cải tiến lên rất nhiều.
“Sao cả ngày hôm nay anh lại chưa ăn gì, Hứa thư ký không chuẩn bị
đồ ăn cho anh à?”
Thư Dĩ Nhu hỏi.
“Anh vừa quyết định đêm nay sẽ đáp chuyến bay cuối về Đài Loan, nên phải cố làm nốt mấy việc, chỉ kịp uống mấy chén cà phê cho tỉnh táo thôi.”
“Sao anh lại quyết định đột ngột thế?”
cô cảm thấy bất an, vội níu lấy tay hắn theo phản xạ tự nhiên.
“Bệnh tim của ông nội lại tái phát.”
Diệp Cương khẽ nói vẻ lo lắng.
“Ông hiện giờ có khỏe không?”
Thư Dĩ Nhu rất bất ngờ, không tự chủ ôm lấy tay hắn. Tuy hồi về Đài Loan đợt trước, cô mới gặp ông nội của Diệp Cương được một lần, nhưng cô hiểu ông chính là lãnh tụ tối cao của Diệp gia tập đoàn. Và Diệp Cương cũng vô cùng tin tưởng, tôn kính ông nội mình.
“Ông không sao, bây giờ đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm rồi. Nhưng thời gian này cần phải tĩnh dưỡng nên ông đã từ chức chức vụ chủ tịch, đợt này trở về ban giám đốc muốn anh chỉnh đốn lại mọi việc.”
Diệp Cương cầm tay cô, kéo cô lại gần mình hơn một chút.
Cô
nhíu mày, lo lắng, đôi mắt long lanh nước nhìn hắn.
“Thế
đợt này có phải anh có cơ hội được bầu vào chức vụ chủ tịch?”
như vậy thì không phải hắn càng tăng thêm khối lượng công việc cho mình à?
“Ông nội cũng muốn thế, nhưng ban giám đốc thì chưa thông qua.”
“Thế còn ý của cô anh thì sao?”
bà
ấy với hắn vẫn còn nhiều mâu thuẫn với nhau mà.
“Đợt này anh về sẽ làm cho vây cánh của bà
ấy rệu rã
đi, nếu anh ứng cử thì có nhiều cơ hội vì anh cũng vẫn là con cháu chính thức của chủ tịch. Nếu là bà
ấy, thì không có cửa gì
đâu.”
Thư Dĩ Nhu hiểu rằng những va chạm ngoài xã hội thì cô không bằng hắn được, nhưng vẫn cẩn thận dặn dò:
“Anh phải cẩn thận, đề phòng người tối mình sáng nhé.”(ý là minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng)
cô nâng khuôn mặt hắn lên, nhìn sâu vào mắt hắn..
“Được rồi.”
“Em cũng sẽ dặn Hứa thư ký nhắc anh ăn cơm đúng giờ.”
nói xong, cô cắn cắn môi nén cảm giác đau lòng xuống.
“Sao em không trực tiếp gọi cho anh? Nhiều lúc anh cũng muốn trò chuyện với em qua điện thoại. Nhưng muốn em nghe điện thoại khó như du hành vào vũ trụ
ấy.”
hắn nói vẻ không vui.
“Tại anh không kiên nhẫn chờ
điện thoại kêu ấy chứ, anh biết em vốn chậm chạp còn gì. Mà tóm lại anh đừng có ham việc, ngày chỉ
ăn một bữa cơm, biết chưa?”
cô chỉnh lại vạt áo cho hắn, trên mặt vẫn còn nét lo lắng.
“Nhưng anh thấy lúc em đề nghị ly hôn, động tác có chậm tý nào đâu.”
Hắn bực mình, mỉa mai.
Cô
cắn môi, cúi đầu xuống.
“Em xin lỗi.”
cảm giác khó thở lại quay về.
“Anh không cần em phải giải thích.”
Hắn vươn tay, nâng cằm cô lên, nhìn vào mắt cô.
Thư Dĩ Nhu nhìn lại hắn, đây là vấn đề được nhắc lại nhiều lần rồi. Nhưng khi cô đã quyết tâm nén đau đớn, quyết định ly hôn, thì hai người sẽ bước về hai phía, có vậy mới tìm ra câu trả lời mà họ đang tìm.
“Mấy giờ anh bay?”
cô hỏi.
Diệp Cương sững lại, cảm thấy cô đang đuổi khách, hắn chợt thấy vô cùng mệt mỏi.
Chỉ
cần một khảnh khắc tình cảm như
thế
này thôi mà
cô
cũng không muốn cùng hắn. Chẳng lẽ
cuộc hôn nhân
ấy thực sự
là
sai lầm hay sao mà
cô
lại vội vàng chối bỏ
nó
như
vậy?
“Tiễn anh ra sân bay chứ? Trong nửa năm sau này, anh sẽ tối tăm mặt mày vì công việc nên sẽ không có thời gian quấy rầy em đâu.”
Diệp Cương nhìn cô, trái tim chùng xuống, hắn nguyện ý buông tay rồi.
Nhìn
ánh mắt
đau đớn của hắn, cả
người Thư Dĩ Nhu lạnh giá theo…..
Không phải
cô không hiểu sau khi ly hôn, hắn sẽ đau lòng. Cô cũng muốn ra sân bay nhìn hắn rời đi để chắc chắn rằng hắn đã xa cô rồi……
Thư
Dĩ
Nhu cúi
đầu, nuốt nước mắt đang muốn rơi xuống vào, tay cô nắm lấy cánh tay hắn như ngày nào.
Diệp Cương nhìn xuống, thấy cô đang run rẩy, hắn vui mừng phát hiện ra cô còn để ý đến hắn, yêu thương hắn, chỉ là chưa tìm ra cách cùng hắn chung sống. Coi như cô đã quyết định đúng! Nếu bọn họ thực sự muốn sống cùng nhau đến bạc đầu thì hiện tại
“buông tay”
là điều duy nhất hắn phải làm. Hắn chỉ hy vọng khoảng cách và thời gian sẽ giúp hắn học được cách đối xử với nhau trong cuộc sống vợ chồng.
“Lúc anh không ở
đây, em phải giữ gìn sức khỏe nhé.”
Diệp Cương dặn.
Cô
gật đầu, rơi nước mắt.
“Anh luôn luôn là người nhà của em, nếu có chuyện gì, hãy gọi cho anh.”
Hắn ép buộc mình phải buông tay, lưu luyến vuốt lên đôi má mềm mịn của cô.
“Anh cũng thế.”
cô cắn môi, cố gắng không bật khóc, đôi tay lại níu chặt lấy cánh tay hắn, nhất quyết không muốn rời.
Diệp Cương cúi nhìn cô, hôn nhẹ lên trán cô, ôm vai cô nói:
“Mình đi thôi, lái xe đang chờ.”
Thư Dĩ Nhu gật gật đầu, tự nhiên khoác tay hắn, cùng sóng bước đi.
Diệp Cương chăm chú
nhìn tư thế ỷ lại của cô, hắn ao ước nuốt cô vào người, mang lên máy bay về Đài Loan.
Nhưng, hắn không thể. Bởi vì
hắn biết nếu
hắn không tự kiềm chế mình, thì bọn họ sẽ không có ngày quay lại đâu.
Vậy
nên ― hắn nhẫn!