Chương 5-2
Sáu giờchiều nay Diệp Cương từ Thượng Hải quay về nhà.
Lúc này, Thư
Dĩ
Nhu vẫn
còn đang ở trong quán sách của mình! Cô đã đi làm trở lại, nhưng vẫn để lại nhân viên bán hàng vì Diệp Cương cứ cách mấy ngày lại đi xa và mang cô đi cùng.
Diệp Cương về đến nhà, tắm táp xong xuôi, ngồi ở ghế sô pha đưa mắt nhìn quanh, khắp nơi đều là do cô sắp xếp bố trí! Trên sô pha là gối ôm do cô tự tay may lấy, tủ, cốc chén đều do cô mua về mỗi lần xuất ngoại, trên bàn còn bày mấy khung tranh vẽ tướng Trương Hợp
(Trương Hợp
(167
–
231)
tự
là Tuấn Nghệ (儁乂), là một võ tướng thời
Hậu Hán, có công đóng góp rất lớn cho việc
Tào Tháo
lập nên
nhà Ngụy
– theo wiki).
Trước kia nếu có
ai nói rằng hắn sẽ yêu một người con gái như thế này hẳn đã bị hắn cười cho thối mũi! Diệp Cương nhìn ảnh chụp người nào đó đang dựa vào hắn, cười tươi tắn, khóe môi hắn bất giác nhếch lên.
Nghiêm
chỉnh mà nói, Dĩ Nhu là người rất thanh tú, hơn nữa ở cô lại có một vẻ gì đó rất hấp dẫn người khác, cử chỉ và ngôn ngữ bao giờ cũng mềm mại, ngọt ngào. Cô thực sự là một cô gái
“sáng giá”.
Diệp Cương trong lúc chờ vợ về cố nhắm mắt dưỡng thần một chút, nhưng tâm trí lại không yên. Cuối cùng, hắn phải thay quần áo, chuẩn bị đến quán sách đón người.
Năm phút sau, Diệp Cương đã đứng ở ngoài quán sách, nhìn vào trong thấy vợ mình đang cùng một gã đàn ông ngoại quốc trò chuyện với nhau thật vui.
Mái tóc dài của Dĩ
Nhu tết lại thả
xuống lưng, không biết gã
kia nói gì
mà
cô
bật cười, mắt lấp lánh như
ánh sao, trông thật xinh đẹp khiến cho người ta sẵn sàng vì
cô
mà
hái cả
sao trên trời!
Chính là
….
Hắn có
thể
quang minh chính đại thưởng thức
vẻ xinh đẹp của cô, nhưng người đàn ông khác thì không được! Diệp Cương dùng sức đẩy cánh cửa quán sách.
“Chúc ngủ ngon.”
Thư Dĩ Nhu vừa chào khách xong liền nhìn thấy Diệp Cương, lập tức đôi mắt bừng lên sáng rỡ.
Diệp Cương vô cùng hài lòng với phản ứng ấy, hắn chậm rãi đi về phía cô, ôm vợ vào lòng
“Anh đã về.”
cô ngước nhìn hắn, vui vẻ cười.
“Tối nay mình đi ăn tiệm.”
hắn nói.
“Em lại không nói trước với Linh Mộc, sợ cậu ấy có việc phải đi.”
Linh Mộc là nhân viên mới của cửa hàng.
“Có vấn đề sao?”
Diệp Cương quay sang nhìn Linh Mộc hỏi.
“Tất nhiên là không có chuyện gì rồi.”
Linh Mộc vỗ ngực cam đoan nói.
“Anh ta là gì của em thế?”
gã
đàn ông ngoại quốc đến gần cô hỏi bằng thứ tiếng Nhật ngọng nghịu.
“Cô ấy là vợ của tôi.”
Diệp Cương trả lời ngay.
Gã
ngoại quốc sững lại rồi nói vài câu thật đáng tiếc lầm bầm trong miệng.
“Ai thế?”
Diệp Cương hỏi bằng tiếng Trung.
“Anh ấy là Simon, giáo viên dạy tiếng Anh cho em, còn em sẽ dạy anh ta tiếng Nhật.”
Dĩ Nhu trả lời.
Diệp Cương hừ lạnh một tiếng, đôi mắt sắc bén nhìn về gã ngoại quốc nói
“Không thể không đề phòng.”
“Không sao đâu. Simon nói loại trao đổi dạy – học này là một trào lưu thịnh hành. Anh ta còn muốn dạy em về vi tính, đổi lại em sẽ dạy tiếng Trung, nhưng vì em sợ mình dốt vi tính quá sẽ dọa anh ta chạy mất nên không đáp ứng.”
cô cười khanh khách giải thích.
Diệp Cương nhìn về
phía
Simon, vì đang nhìn trộm bọn họ nên trong khoảng thời gian ngắn không kịp thu hồi vẻ mặt ghen tị, vừa vặn bị Diệp Cương nhìn thấy hết.
Diệp Cương mặt không đổi sắc nhìn thẳng vào Simon đến khi gã chớp mắt mới thôi.
Hắn
mới chỉ có vài ngày không đi đón vợ, tự nhiên ở đâu nhảy ra lắm chó mèo thế này?
Xem ra có vẻ đóa hoa thanh nhã này rất hấp dẫn, sểnh ra là bị trêu hoa ghẹo nguyệt ngay.
Những ngày tới này hắn sẽ
phải
để
ý
nhiều hơn, tốt nhất là làm cho cô tình nguyện bỏ việc ở nhà, thực sự làm một thiếu phu nhân.
Bởi vì
cô là vợ hắn, nên việc chăm sóc nhà cửa phải là nhiệm vụ quan trọng nhất chứ.
Thư Dĩ
Nhu hát nhỏ, đang rửa bát đũa trong bếp. Bữa tối nay cô làm món trứng ốp lếp kiểu Nhật, cá nướng, khoai tây nhồi thịt, rau xào và canh. Diệp Cương ăn rất ngon miệng, hai bát cơm lớn và mọi thức ăn đều hết.
“Diệp Cương hẳn là vẫn đang tuổi ăn tuổi lớn hay sao ấy.”
Thư Dĩ Nhu lẩm bẩm.
Vài ngày gần
đây, ngày nào
Diệp Cương cũng đến quán sách đón vợ về cùng, giờ đây mỗi ngày cô đều kết thúc ngày làm việc trước năm giờ. Bởi vì thế cho nên cô bắt đầu thực hiện chính sách ăn tối tại nhà.
Tuy rằng sau bữa tối chồng cô vẫn dành hai, ba giờ làm việc. Nhưng mỗi khi hai người ngồi ở bàn ăn cùng nhau chia sẻ một ngày làm việc, trong lòng cô cảm thấy rất thỏa mãn và vui vẻ. Cách đây ba năm, từ khi mẹ cô qua đời, cô rất ít khi cùng ăn tối ở nhà với người khác.
Thư
Dĩ
Nhu chợt phát hiện ra mình đang cười ngây ngô nhưng cô cũng không dừng lại. Lau khô đôi tay, cô chậm rãi rời khỏi nhà bếp.
Diệp Cương vừa nói chuyện điện thoại xong, thấy cô liền vươn tay ra. Vì cô không cho phép hắn vừa ăn xong đã lao vào làm việc ngay, nên hắn thường dùng khoảng thời gian ngắn này để phỏng vấn, hoặc thảo luận công việc cùng thư ký hoặc là nghe báo cáo công việc từ các nơi. Thật ra ngoài những lúc ra ngoài cùng vợ, dường như hắn chẳng có mấy thời gian cho riêng mình.
“Có chuyện gì hả anh? Chuyện làm ăn có vần đề à?”
Thư Dĩ Nhu vỗ về khuôn mặt đang nhăn tít đôi mày của hắn, quan tâm hỏi.
“Không có chuyện gì
đâu.”
không có việc gì mới là lạ!
Hắn
cứ nghĩ là sau khi cưới Dĩ Nhu thì bà cô sẽ không còn ý niệm bắt hắn cưới Hương Vân, nhưng hắn vạn lần không nghĩ được bà ta lại mượn cớ để nói hắn: ngay cả việc hôn nhân đại sự đều do một mình hắn quyết định, không coi các bậc trưởng bối ra gì, không thèm mang vợ về Đài Loan, đã xúi giục một vài người có vai vế trong gia tộc rằng hắn không hề thích hợp thay gia tộc quản lý 60% cổ phiếu của tập đoàn.
Điều này là do một vị trưởng bối trung thành với hắn trong gia tộc vừa gọi điện báo cho hắn biết.
Với tình huống này chuyện lớn đè chuyện nhỏ, nếu hắn có thể mang Thư Dĩ Nhu về sống ở Đài Loan, mọi chuyện sẽ dễ dàng giải quyết. Có điều, hắn đang băn khoăn phải tiến hành việc này như thế nào, hắn không muốn cô phải bận tâm.
“Diệp Cương?”
Dĩ Nhu gọi to.
“Sao em không dùng máy rửa bát? Nếu không tốt mình sẽ
đổi cái khác.”
Diệp Cương cầm đôi tay ướt của vợ, không vui hỏi.
“Em thích tự mình rửa hơn.”
“Thời gian em rửa bát thì dành cho anh có tốt hơn không.”
“Vâng, tuân mệnh, đại lão gia.”
Thư Dĩ Nhu cười hì hì ôm lấy cánh tay hắn, cùng nhau bước ra ban công.
Vì
động tác của cô
quá
chậm, nên
Diệp Cương quyết định ôm lấy cô, bước một bước là ra đến ban công.
“Anh sẽ làm em béo lên nhanh chóng thôi.”
Cô
nói thầm.
“Em mỗi ngày đều tập Yoga, ăn cơm mất đến hàng tiếng, ăn cái bánh bao thôi cũng mất nửa giờ. Nếu không phải nửa đêm mộng du đi ăn vụng thì làm sao mà béo được?”
Dĩ
Nhu bật cười, không nghĩ
rằng hắn lại có
thể
nói những câu buồn cười đến thế.
Diệp Cương ngồi trên
chiếc nghế nằm, Dĩ Nhu ngồi xếp bằng trên mặt đất tựa vào hắn, nhìn cảnh đêm.
Từ độ cao này nhìn xuống, có
thể
thấy
được toàn bộ
phố
đêm dưới ánh đèn, làm cô cảm thấy mình thật là giàu có.
Diệp Cương vuốt ve mái tóc dài, không nhìn cảnh đêm mà chỉ nhìn vợ.
“Không phải em muốn học tiếng Anh à? Anh sẽ bảo Hứa thư ký tìm cho em một gia sư giỏi.”
hắn cầm tay cô, nhẹ nhàng bâng quơ nói.
“Không cần đâu, em học cùng Simon cũng tốt mà. Anh ta dạy em hai giờ tiếng Anh, em dạy lại hai giờ tiếng Nhật, học ngay trong quán sách.”
Cô mải ngắm cảnh nên không biết khuôn mặt hắn đã đổi sắc.
“Sao em không bàn với anh?”
Diệp Cương bá đạo hỏi.
“Đây chỉ là chuyện nhỏ thôi mà, không cần phải thảo luận.”
Dĩ Nhu ngạc nhiên khi thấy hắn nổi giận.
“Giữa anh và em không có chuyện nhỏ.”
“Thì bây giờ em nói với anh là
được chứ gì?”
cô vuốt lên vai hắn, tiện thể xoa bóp gáy cho hắn luôn.
Thấy
gáy hắn cứng nhắc như vậy, Thư Dĩ Nhu thầm nghĩ sẽ khuyên hắn cùng tập Yoga nha.
Diệp Cương nâng cằm vợ lên để cô nhìn vào mắt hắn.
“Không được học tiếng Anh với Simon nữa.”
hắn ra lệnh.
“Vì sao không được?”
Thư Dĩ Nhu cụp mắt, chưa kịp lấy lại tinh thần.
“Bởi vì hắn đối với em có
ý
đồ khác.”
hắn bực mình nói.
“Anh suy nghĩ nhiều quá đấy.”
cô cười nhẹ, cố ý vò rối mái tóc hắn.
“Đó là vì em không biết rằng em rất hấp dẫn dối với người khác phái.”
Diệp Cương tức giận nói, tối nay hắn có nhiều chuyện không được vừa ý.
“Em không để ý
đến họ, nhưng em rất rõ ràng cho họ biết em đã có chồng và em rất yêu chồng mình…”
Dĩ Nhu vừa nói vừa hôn lên mặt hắn.
“Thật tốt quá, đàn ông rất thích kiểu khiêu chiến này!”(tức là đánh đồn có địch à?híc)
Diệp Cương mất kiên nhẫn gầm nhẹ một tiếng, ngắt lời vợ.
Thư Dĩ
Nhu giật mình, nhìn hắn vẻ bất khả tư nghị.
Diệp Cương bực bội kéo vợ đứng lên tựa vào lan can trên ban công nhìn ra phía xa xa, trong lòng thấy không vui chút nào.
Thư
Dĩ
Nhu nhìn
vẻ mặt âm trầm của hắn, cũng nhíu mày theo.
“Em không hiểu sao anh lại giận, đó chỉ là một chuyện vặt thôi mà.”
Dĩ Nhu lại gần, tựa vào người hắn.
“Những người mà anh quan tâm không nhiều, nhưng nếu anh đã quan tâm thì việc nhỏ cũng đều là chuyện lớn hết.”
hắn ôm vai cô, chỉ muốn giam cầm cô trong lòng mình.
Bị hắn
ôm
đến phát
đau, cô
đẩy tay hắn ra, hỏi
“Thế
anh muốn em làm gì?”
“Muốn em dừng học cùng Simon, muốn em chỉ làm phu nhân của anh thôi.”
hắn nói.
Thư
Dĩ
Nhu nhìn hắn không chớp mắt, chợt cảm thấy mình không hiểu hắn lắm.
“Không học cùng Simon nữa, chuyên tâm làm vợ anh là hai việc khác nhau mà, làm sao có thể
đánh đồng vào một?”
cô nhăn trán hỏi lại.
“Anh muốn em giảm bớt giờ làm ở quán sách, dành thời gian ở bên anh nhiều hơn.”
“Không được, làm việc ở quán sách là công việc mà em rất thích.”
Cô
nghiêm túc phản đối.
“Không phải hy vọng của chúng mình là có
được một gia đình đầy đủ hay sao?”
hắn mặt sốt ruột hỏi, nắm lại tay cô.
“Bỏ công việc của mình thì em sẽ không còn là em nữa. Nếu như thế thì em cũng không thể cho anh một gia đình theo đúng nghĩa được.”
Dĩ Nhu rút tay về, đôi mắt sáng nhìn hắn không chớp.
Diệp Cương sắc mặt
tối sầm lại, đôi tay nhanh chóng nắm lại thành nắm đấm, rồi vội vã buông ra.
“Anh chỉ
đưa ra quan điểm của mình thôi, không bắt buộc em phải nghe theo. Thôi, không nhắc lại chuyện này nữa, em muốn thế nào thì cứ làm theo thế
ấy đi.”
Diệp Cương không kiên nhẫn nói, xoay người trở về phòng. Hắn ngồi ở ghế sô pha, đôi mày rậm nhíu chặt lại, lửa giận đang cháy lên trong hắn, lộ ra ngoài ánh mắt. Thư Dĩ Nhu đứng ở ban công, nhìn rõ ràng vẻ tức giận của Diệp Cương.
Cô
biết hắn có thói quen thường xuyên ra lệnh cho người khác, nhưng cô có phải là nhân viên của hắn đâu. Nếu hắn muốn cô thay đổi cách sống thì hắn cũng phải bỏ chút công sức thuyết phục chứ. Cô chậm rãi đi vào phòng, đến chỗ hắn, ngồi lên lòng hắn rồi nâng khuôn mặt đang tối sầm kia lên nói:
“Em sẽ vẫn tiếp tục học tiếng Anh, nhưng em cũng sẽ rất để ý đến lo lắng của anh, như thế được chưa?”
cô tặng cho hắn nụ cười tươi mà hắn vẫn thích nhất.
Diệp Cương ôm chầm
lấy thân hình vợ, hôn lên môi cô, dần dần sự tức giận trong hắn mới lui đi, lòng bình tĩnh trở lại.
“Tuần sau anh phải về
Đài Loan một tuần, em về cùng anh.”
hắn không muốn cô lo lắng nên không nói gì đến chuyện tranh quyền đoạt lợi ở gia tộc.
“Lần này em không đi cùng có
được không? Vì tuần sau quán sách có hoạt động tầm bảo
(tìm báu vật)
của khu phố, mỗi chủ quán đều phải phụ trách phạm vi của mình.”
“Nếu anh nói, anh hy vọng có em đi cùng thì sao?”
Diệp Cương thân hình cứng đờ, trầm giọng nói.
Dĩ
Nhu nhìn vẻ
tức giận thể
hiện ra ngoài của hắn, cảm thấy hắn thật cố
chấp, với cô
mà nói thì đây là chuyện rất nguy hiểm.
“Em yêu anh, cho đến khi ngừng hơi thở. Nhưng dù chúng ta không hề muốn thì vẫn có người này ra đi trước người kia, cho nên, anh phải thích nghi với việc không có em ở bên cạnh anh.”
“Chết tiệt, đây không phải là vấn đề anh muốn nói đến!”
Diệp Cương hét lên, bỗng nhiên đứng dậy đẩy cô ra, không thể tin nhìn vẻ bình tĩnh của cô.
Hắn không hiểu
tại sao cô lại có thể nói đến chuyện sinh lão bệnh tử một cách nhẹ nhàng đến thế, hắn không bao giờ nghĩ đến ngày bọn họ sẽ trải qua thời điểm đó!
“Từ sau khi mẹ em mất đi, em đã suy nghĩ rất nhiều, rồi đưa ra quyết định, cho dù chỉ còn lại một mình em, em cũng sẽ sống tốt. Vì thế em đã đồng ý lấy anh rất nhanh vì em biết anh chính là người đàn ông mà em ao ước.”
cô nâng khuôn mặt hắn lên, muốn nói để hắn hiểu được lòng mình.
“Chúng ta đã không để lãng phí thời gian để được bên nhau, nhưng sinh mệnh con người đối với trời đất là vô cùng ngắn ngủi. Cho nên, sau này, dù là ai rời đi trước thì người còn lại cũng phải sống thật tốt, có được không?”
“Anh không muốn nghe những lời này!”
Diệp Cương ôm chặt lấy cô, vùi mặt vào mái tóc cô, thân hình cường tráng của hắn không tự chủ mà run lên.
“Cuộc đời của anh biệt ly đã nhiều rồi. Ba tuổi bị cha mẹ ruột của mình bỏ rơi, năm tuổi được một gia đình nhận nuôi, bảy tuổi lại đến cô nhi viện, tám tuổi bị nhận về nuôi, đến khi hai mươi tuổi thì cha nuôi qua đời. Anh sẽ không cho em rời khỏi anh đâu!”
hắn nói.
Nếu số phận buộc cô phải rời khỏi dù cho hắn không để cô rời đi thì cô sẽ ở lại được ư? Thư Dĩ Nhu nhăn mày, muốn phản đối lại, nhưng rồi thôi, cô ngả đầu dựa vào vai hắn, ôm chặt hắn.
Có
lẽ
cô
không nên nói
đến chuyện này, con người ta sống thường có thói quen khuất mắt trông coi, những chuyện sinh tử vô thường có lẽ không phải là vấn đề bình thường để thảo luận.
Con người cứng rắn như hắn, cũng thế thôi.
Thư Dĩ
Nhu vuốt vuốt lưng hắn, cố nén một tiếng thở dài mà thay vào đó hít sâu vào một hơi.
Thôi
được, cô
thừa nhận hôn nhân so với tưởng tượng của mình có
nhiều
điều ràng buộc hơn.
Nhưng cô
lấy làm khó
hiểu là
nam nhân này
đã muốn cưới mình, cớ
sao lại phản
đối chuyện học hành của mình? Cô
vẫn luôn mong mỏi mình sẽ
là
người vợ
tốt, để hắn
được sống thoải mái. Chỉ
cần hai người đồng tâm thì
không việc gì
là
không làm
được, bình thường thì người ta cứ vẫn nghĩ như thế…
Thư Dĩ Nhu vuốt ve mái tóc đen dày của hắn, đột nhiên hắn lật người kéo cô nằm xuống nghế sô pha, cùng hắn trải qua khoảnh khắc nóng bỏng, như
muốn xóa đi mọi bất hòa, chỉ còn lại tiếng reo vui của hoan ái khi họ hòa vào nhau làm một thể……….