Trọng Sinh Tinh Tế Vạn Nhân Mê

Chương 58: Màu vàng tua rua

Alfie đang nằm trên ghế sô pha dán chặt đôi mắt đen láy tràn đầy vẻ khó hiểu vào khuôn mặt của người đối diện đeo kính râm, nói thật, trước đây hắn thật sự không để ý đến người này, có lẽ là bị người khác chặn lại, nhưng hiện tại, khi phòng khách đã biến mất những người làm biếng và những người khác, hắn đột nhiên cảm thấy người này hơi khó có thể rời mắt được.

Người kia đeo kính râm nên hắn không thể nhìn rõ mặt , nhưng chiếc cằm mà kính râm không che được lại cực kỳ trắng trẻo với đôi môi màu nhạt, trông rất xinh đẹp ... Tầm nhìn vốn trở nên hơi càn rỡ thì đột nhiên bị một bóng người chặn lại, chính là người tên là Anya, hắn nhìn Alfie một cách lạnh lùng, ánh mắt loé lên sự cảnh cáo, nhưng trên môi lại nở một nụ cười không chút sợ hãi.

Anya nhíu mày, lúc này cũng không thèm để ý đối phương, quay đầu nhìn Mạc Lý vẫn đang xem xét hoàn cảnh phòng ngủ, nhẹ giọng nói: "Khát nước sao? Để tớ rót nước cho cậu."

"Ừ." Đối với sự ân cần của Anya, Mạc Lý rất tự nhiên gật đầu, thấy Anya chuẩn bị rót nước, cậu đi tới ghế sô pha trống không ngồi xuống, tháo chiếc kính râm trên mặt xuống, nhìn hai người bạn cùng phòng tương lai trong phòng khách , cậu cười nói: "Tôi quên chưa tự giới thiệu, tôi cũng là bạn cùng phòng tương lai của hai cậu, tôi tên là Mạc Lý."

Khi Yuli và Alfie bị nụ cười của Mạc Lý làm cho sững sờ, Anya đã bưng một cốc nước đến bên cạnh Mạc Lý, đương nhiên là dùng cốc của chính mình, Mạc Lý đi cả buổi chiều quả thật rất khát nước, không chút do dự cầm lên uống một hơi.

Khi Mạc Lý đang uống nước, Yuli và Alfie để mắt đến cái miệng đang hé mở của Mạc Lý để uống nước, và vô thức theo động tác của đối phương mà nuốt nước bọt. Phát giác được ánh mắt của hai người này, Anya ngay lập tức đen mặt lại, dường như có loại xúc động muốn đoàn bảo hộ Mạc Lý ngay tức thì kéo ra khỏi phòng. Nhưng đây là trong ký túc xá chung của họ, và hai người này cũng là bạn cùng phòng trong tương lai của họ, cho nên rõ ràng hắn không có tư cách làm việc này. Anya cau mày thật chặt. Chắc chắn rồi , hai kẻ này sau này sẽ ở cùng ký túc xá với Mạc Lý đều là những kẻ phiền phức, nhưng xét theo vẻ ngoài của Mạc Lý, có thể đoán rằng ai ở chung ký túc xá với Mạc Lý đều sẽ rắc rối.

Sau khi Mạc Lý uống nước xong, cậu ngẩng đầu lên và mỉm cười nhìn hai người bạn cùng phòng tương lai của mình, khi họ bắt gặp ánh mắt của Mạc Lý, hai người họ dường như vừa tỉnh dậy từ một giấc mơ. Alfie lên tiếng trước, với giọng khàn khàn và ánh mắt sâu thẳm: "Rất vui được gặp cậu, mình là Alfie."

Bị ánh mắt thẳng tắp của Alfie nhìn thấy, Mạc Lý theo bản năng cảm thấy da đầu tê rần, mặc dù thường xuyên có thể bắt gặp loại ánh mắt nồng nàn như vậy, nhưng cậu luôn cảm thấy trong ánh mắt của người trước mắt này có gì đó khác lạ, giống như là... rất tự tin, nhưng vẻ ngoài của người này......

Mạc Lý lặng lẽ nhìn vào đôi mắt sâu hơn người bình thường của đối phương, và trong lòng không chắc chắn đánh giá, nếu vẻ ngoài hoàn hảo không thể tìm ra bất kỳ khuyết điểm nào của anh trai thuộc về người bình thường, và vẻ ngoài đẹp trai nhưng tao nhã của Anya thì rất nổi tiếng, thì trong mắt mọi người, người trước mắt này... hẳn là... cũng thuộc loại nhiều người săn đón, tuy rằng hốc mắt của đối phương sâu hơn người thường, nhưng cũng có thể xếp vào loại sắc đẹp lạ mắt, bởi vì những chỗ khác của đối phương cũng không xấu, mặc dù ở thế giới này, rất khó tìm được một người xấu xí.

Alfie đương nhiên cũng chú ý tới cảnh Mạc Lý nhìn chằm chằm vào mặt mình hồi lâu, trong lòng không khỏi có chút đắc ý, quả nhiên mỹ nam trước mặt hình như có hứng thú với hắn. Alfie đang muốn nói điều gì đó thì hắn liền nghe Yuli bên cạnh mình lên tiếng, giọng nói mỏng manh nhưng tự khuếch đại lên: "Xin chào, tôi là Yuli."

Mạc Lý tự nhiên bị giọng nói làm cho mất tập trung, và cậu chuyển ánh mắt từ khuôn mặt của Alfie sang khuôn mặt của Yuli, đôi mắt của cậu sáng lên gần như không thể phát hiện ra, thật là đẹp! ╰(✧∇✧)╯ Mặc dù trước đó cậu đã nhìn thấy Yuli trông như thế nào, nhưng khi đột nhiên chuyển hướng nhìn ra khỏi khuôn mặt của Alfie, nó rõ ràng đã ảnh hưởng trực tiếp đến vẻ đẹp của Yuli.

Yuli trông hơi lo lắng khi bắt gặp ánh mắt của Mạc Lý, hắn cũng không nghĩ về bất cứ điều gì trước đó, mà chỉ nhìn thấy Alfie nhìn chằm chằm vào người đàn ông tên Mạc Lý này, nên hắn đã vô thức cắt ngang. Hắn có thể cảm thấy phía Alfie nhìn hắn cực kỳ khó chịu, nhưng hắn đã xoay sở để lấy hết can đảm một lần vì hắn không muốn bỏ cuộc giữa chừng. Ngay khi Yuli mở miệng định nói điều gì đó để trì hoãn bên kia và ngăn cậu ta tương tác với Alfie, hắn đã bị một bóng người đứng chắn giữa hắn và Mạc Lý.

Khi Mạc Lý nhìn Yuli trong mắt lóe lên tia sáng rồi biến mất, có thể người bình thường không chú ý nhưng Anya sẽ không bỏ qua, trong lòng hắn vô cùng u ám, nhưng lại tao nhã cười nói: "Mạc Lý, cậu có muốn uống thêm nước không?

"Cảm ơn cậu nhưng không phải bây giờ."

Lúc này, tiểu đệ trong phòng ngủ của Anya đã thu dọn xong hành lý, bọn họ lại đi ra, ngoài mặt trò chuyện hòa thuận nhưng trong lòng mỗi người đều nghĩ ngợi riêng, quan hệ vô cùng hỗn loạn rốt cuộc đi đến hồi kết, phòng khách ngay lập tức thay đổi một lần nữa, lại trở nên chật chội. Anya không có nhiều hành lý, và có rất nhiều người giúp, vì vậy có thể hiểu khi mọi thứ được sắp xếp nhanh chóng.

Mạc Lý ngẩng đầu nhìn những tiểu đệ này đều là thành viên của đội hộ vệ Cadilla, một mực trung thành giúp hắn ngăn cản các loại phiền phức, cười nói: "Các cậu làm việc cả buổi chiều mệt mỏi, có muốn uống chút gì không? "

Giờ phút này, đám tiểu đệ đang trực tiếp nhìn thấy nụ cười của đại ca như thấy hoa nở rộ, nhưng khi trong lòng đang kích động chợt nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của anh Anya sau lưng đại ca, không khỏi rùng mình một cái, vội vàng lắc đầu nói: " không vất vả thưa đại ca, em không cần uống đâu ạ!"

"A, ký túc xá của chúng em cũng không xa, muốn uống nước có thể trở về rót."

"Đúng, đúng, không quấy rầy đại ca và anh Anya nữa."

Nhìn thấy những người này sáng suốt đưa ra đáp án chính xác, Anya trong mắt lại có chút nhiệt độ, mà tất cả tiểu đệ trong đội hộ vệ đều ở trong lòng khóc rống lên, thật đáng sợ, thật sự là đáng sợ, vừa rồi anh Anya nhìn mà bọn họ suýt chút nữa tưởng không sống nổi . Huhu, ...(̥ ̥এ́ ̼ এ̥̀)̥̥  tại sao đại ca của họ nhẹ nhàng như vậy, nhưng lại coi trọng anh Anya như vậy, điều đáng xấu hổ nhất là họ vẫn không thể đánh bại anh Anya, thậm chí một vài người trong số họ cộng lại cũng không thể đánh bại anh Anya Ah, họ không thậm chí không có cơ hội để cho đại ca thấy rằng họ hữu ích hơn Anya.

Đương nhiên, Mạc Lý cũng không biết dưới nụ cười gượng gạo, đám đàn em mình đã rơi ra những giọt nước mắt chua xót gì, thấy bọn họ đều không chịu uống nước, nghĩ rằng Anya chắc là không có đủ cốc nước nên đành chịu thua. Cậu giơ cổ tay lên và nhìn vào thiết bị quang não, cậu nhận ra rằng trời đã tối, có lẽ anh cả phải đi họp về, nghĩ đến việc anh trai yêu cầu mình quay về sớm trước khi rời đi, Mạc Lý lập tức đứng dậy và nói: "Cũng muộn rồi, tôi về trước đây."

"Để tớ tiễn cậu." Anya vừa dứt lời, trong phòng lại truyền đến một cái kinh ngạc thanh âm: "Tại sao cậu phải rời đi? Không phải cậu ở lại tại ký túc xá sao?"

Mạc Lý nhìn người đặt câu hỏi phát hiện chính là Alfie, dù sao cũng là bạn cùng phòng mới hiện tại cũng không có mâu thuẫn gì lớn, vì vậy Mạc Lý cười trả lời: "Tôi sống ở Ferro, hôm nay tôi chỉ đến để tham quan thôi, ngày mai tôi mới chính thức ở tại đây"

Nghe Mạc Lý trả lời vậy Alfie tuy rằng có chút mất mát, nhưng nghĩ đến ngày mai đối phương sẽ ở, tâm tình lập tức tốt lên, lúc này cũng mỉm cười, quyến rũ nói: "Vậy ngày mai tớ sẽ chờ cậu đến ."

So với tâm trạng tốt tiết ra hormone mạnh mẽ của Alfie, tâm trạng của Anya không được vui vẻ cho lắm, bàn tay buông thõng bên người bất giác nắm chặt lại một chút, tên này thật không biết sống chết.

Trong hơn mười năm Mạc Lý sống ở thế giới này, cậu ấy đã gặp phải vô số người theo đuổi, và một ít dây thần kinh vốn chậm chạp cuối cùng đã được tôi luyện mạnh mẽ hơn một chút. Cậu nhận thấy rằng thái độ của người bạn cùng phòng mới này có gì đó không ổn, sau tất cả, bên kia muốn câu dẫn cậu. Thái độ quá rõ ràng, nhưng cậu thực sự không biết sự tự tin mạnh mẽ của bên kia đến từ đâu. Cậu lặng lẽ rời mắt khỏi khuôn mặt của bên kia với hốc mắt sâu và quay sang Yuli , người đang cúi đầu và không có cảm giác hiện diện, nếu thực sự muốn nói kiểu nhìn này dễ nhìn hơn.

Tất nhiên, ý tưởng này chỉ lóe lên trong đầu Mạc Lý một lúc rồi biến mất, cậu chưa có kế hoạch tìm bạn trai hay bạn gái.

Mạc Lý chuẩn bị rời đi, Anya cũng đi theo tiễn đưa, đương nhiên mấy đứa tiểu đệ đi theo cũng cùng nhau rời đi, kết quả là trước đây náo nhiệt ký túc xá trong nháy mắt trở nên yên tĩnh trở lại. Trong lòng mọi người lại không bình tĩnh nỗi, Alfie nhìn về phía Mạc Lý trước kia đã ngồi, trong mắt có loại nào đó ngọn lửa sáng lên: "Mạc Lý. . ."

Nhìn thấy bộ dạng của Alfie, Yuli không khỏi có chút chua xót, quen biết Alfie nhiều năm như vậy, cũng đã hiểu rất rõ hàm ý trong biểu hiện của đối phương, điều này cho thấy Alfie quyết tâm thu phục người đó mà thôi. Trong những năm qua, Alfie đã thể hiện dáng vẻ này với vô số người, nhưng trong số đó lại không có hắn. Yuli biết rằng mình trông rất bình thường và Alfie không thích mình chút nào, và điều ước xa vời chỉ là một điều ước không bao giờ thành sự thật. Nhưng hắn hoàn toàn không thể rời xa Alfie, và thậm chí để có thể ở bên Alfie mọi lúc, hắn đã cố gắng hết sức để đóng vai một người bạn của Alfie, một người bạn có thể đến và đi ngay khi hắn được gọi, và có thể làm bất cứ điều gì cho anh ta.

Có thể là anh ấy cảm thấy mình rất hữu dụng, cho nên Alfie đối với việc hắn theo sau cũng không quá chán ghét, cũng bởi vậy, hắn đã thấy quá nhiều nam nữ qua lại Alfie, nhìn hồi lâu sau, mặc dù hắn vẫn phải lòng Alfie, nhưng đôi khi hắn không khỏi cảm thấy vui mừng trong lòng, biết ơn vì mình vẫn là bạn của Alfie, và rốt cuộc mình đã không đi bước cuối cùng.

Ở bên cạnh Alfie nhiều năm như vậy không ai rõ hơn hắn, Alfie mỗi lần gặp ai đó đều quyết tâm giành giật như thế nào, nhưng một khi theo đuổi được rồi thì có thể chỉ là một tháng hoặc nhiều nhất là vài tháng sẽ tàn nhẫn bỏ rơi đối phương. Hành vi của Alfie đương nhiên đã khiến danh tiếng của anh ấy trở nên vô cùng tồi tệ, nhưng với khuôn mặt kia thì vẫn có rất nhiều người sẵn sàng vùi dập mình trước mặt Alfie, họ lao tới như thiêu thân lao vào một ngọn lửa. Bây giờ tình cờ là ở học viện mới, ở đây ít người biết Alfie nên có thể sẽ thuận tiện hơn cho anh ấy làm mọi việc.

Trước đây, bất kể Alfie theo đuổi ai, hắn chỉ im lặng theo dõi, có lẽ vì trong thâm tâm hắn biết rằng đối phương và Alfie sẽ không tồn tại được lâu, nhưng hôm nay, lần đầu tiên sau nhiều năm, hắn đã vi phạm nguyên tắc xưa nay của mình. Dựa trên nguyên tắc của người xem, hắn đã chủ động can thiệp vào cuộc săn lùng người đẹp của Alfie. Alfie hẳn đã bắt đầu chán hắn, nhưng người hôm nay ... thật quyến rũ, ngay cả Alfie và hắn khi so sánh mà nói thì kém xa bội phần, lần đầu tiên hắn cảm thấy khủng hoảng, cảm giác cấp bách rằng hắn có thể thực sự mất Alfie, mặc dù chưa bao giờ nhận được một cái nhìn nhỏ nhất từ Alfie.

Yuli im lặng cúi đầu, hắn không dám xúc phạm Alfie quá nhiều nên chỉ có thể dừng lại ở đó, còn lại là cầu nguyện người đàn ông tên Mạc Lý sẽ không bị Alfie đuổi theo dễ dàng như vậy. Đã theo dõi Alfie nhiều năm như vậy, bất kể theo đuổi ai, anh ta đều có thể dễ dàng bắt được, nhưng không biết vì sao, hắn chỉ có cảm giác người mà Alfie lựa chọn lần này hẳn là không dễ dàng thành công như vậy. Cậu ấy đã trưởng thành theo cách đó hẳn phải có nhiều người cầu hôn hơn Alfie từ khi còn nhỏ, có lẽ cậu ấy sẽ không dễ dàng bị lừa bởi những lời hoa mỹ của Alfie.

Ngay lúc Yuli đang trầm tư thì cửa ký túc xá lại mở ra, hắn nhìn lên thì thấy bạn cùng phòng Anya đã trở về, không biết vì sao, hắn cảm thấy Anya trở về một mình lần này có chút khác biệt so với khi lúc mới bước vào. Trước đó mặc dù bên kia không thể hiện bất kỳ sự tức giận nào nhưng có một cảm giác khủng khϊếp, vẻ ngoài đẹp trai và tươi cười trước đó với bây giờ thật giống như hai người, Yuli không khỏi nao núng.

Anya lạnh lùng liếc nhìn Yuli rồi đi thẳng đến chỗ Alfie, nhìn xuống Alfie đang nằm trên ghế sô pha.

Dưới ánh mắt như đang cầm dao của Anya, nụ cười lười biếng trên mặt Alfie dần dần biến mất, hắn ngồi thẳng người, trong ánh mắt không chút nhu nhược nói: "Không biết bạn học Anya có lời khuyên gì cho mình không?"

Anya nhìn bộ dáng bình tĩnh không sợ hãi của Alfie thì đột nhiên nở nụ cười, nhưng nếu như một đàn em quen biết nhìn thấy nụ cười này, nhất định sẽ sợ hãi run lên, chỉ nghe Anya chậm rãi nói: "Tôi không dám chỉ dạy ai , tôi chỉ muốn nói với cậu một điều, có một số người mà cậu không được phép nghĩ đến cũng không nên chạm vào, tốt hơn hết cậu nên ghi nhớ điều này."

"Ồ, nếu tôi vẫn cứ muốn chạm vào đó, thì sao?" Alfie nhướng mày, và nói với giọng không sợ gì.

Nghe được lời nói của Alfie, Anya thậm chí mất đi nụ cười lạnh lùng trước đó trên mặt, hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm Alfie nói: "Cậu có thể thử nhưng tôi sợ đến lúc đó, hậu quả ấy cậu..... gánh không nỗi."

Có lẽ là ánh mắt của Anya lúc này quá đáng sợ, ngay cả Alfie vốn không chút kiêng kỵ cũng sững người trong giây lát, lúc này Anya đã cầm lấy một nửa ly nước còn lại trên bàn bước vào trong phòng ngủ.

Khi tiếng cửa phòng ngủ bị đóng sầm lại, Alfie thở ra một hơi mà anh đã kìm nén trong tiềm thức, nhận ra rằng mình vừa rồi thực sự bị ánh mắt của người kia làm cho sợ hãi, Alfie có chút u ám, hắn nhìn về phía cánh cửa phòng ngủ đã đóng lại cửa nói: "Khẩu khí của mày cũng lớn lắm, vậy để tao xem, có hậu quả gì mà tao chịu không nỗi nào....."

********

Sau khi về đến nhà, Mạc Lý phát hiện anh trai mình đã ở nhà, anh đang ngồi trên ghế sô pha trong sảnh đọc tài liệu, nghe thấy tiếng mở cửa, anh mới ngẩng đầu nhìn cậu nói: "Đã về rồi à." Sau đó, anh ấy tiếp tục cúi đầu xem tài liệu.

Thần kinh nhạy bén của Mạc Lý nhất thời đứng lên, không, tình huống rất không đúng, anh trai thấy cậu trở về sao có thể lạnh lùng như vậy, cho nên đây là... tức giận sao? Nhận ra có gì đó không đúng, Mạc Lý vội vàng tiến lên, ngồi xuống sô pha bên cạnh anh, giả vờ tò mò nhìn tài liệu trong tay anh, động tác rất cường điệu: "Anh đang nhìn cái gì đó?"

Trên tài liệu đột nhiên xuất hiện một cái đầu màu đen che gần hết chữ viết, Lance đương nhiên không đọc được nữa, anh cũng không thể tiếp tục giả vờ xem như Mạc Lý không tồn tại được nữa, vươn tay muốn đặt lên đầu cậu nghĩ muốn đẩy ra, nhưng khi lòng bàn tay chạm vào chỗ mềm mại trơn bóng kia, không khỏi ngứa ngáy, suýt nữa theo bản năng xoa xoa hai cái.

Mạc Lý chú ý tới sự buông lỏng của anh trai, nhân cơ hội này lập tức rút tài liệu đặt lên bàn, không biết xấu hổ đưa đầu cho anh sờ, tựa hồ cảm thấy tư thế này không có điểm tựa nên rất khó chịu, vì vậy cậu dứt khoát nằm ở trên người anh trai, đồng thời vòng tay ôm eo anh lắc lắc hai cái, sau đó ngẩng mặt cười nói: "Đừng đọc, tài liệu không dễ nhìn bằng em đâu." Vừa nói ra lời này, bản thân Mạc Lý đã bị cảm lạnh rồi, nhưng để cho anh cả bình tĩnh lại, cậu đã cố gắng chịu đựng!

Lance nhìn khuôn mặt ngây thơ đang ngước lên trong lòng mình, lập tức lửa giận dù lớn đến mấy cũng mất đi, hơn nữa tư thế bị người ta ôm thân mật này không có cách nào nổi giận, chỉ có thể xoa đầu đối phương vào lòng một lúc, nhưng không có nói gì cả.

Mạc Lý nhìn thấy phản ứng của đối phương thì biết mình đã thành công được nửa đường, anh cả vừa vào cửa đã rất tức giận, nếu không thì anh luôn xử lý công việc trong thư phòng nay lại có thể ngồi trên sô pha phòng khách đọc tài liệu, đúng rồi, rõ ràng là đang chờ cậu trở về. Nghĩ như vậy, Mạc Lý dứt khoát ôm eo anh lắc lắc hai cái: "Anh à, nhìn em hôm nay có ngoan không, nghe lời anh về cũng chưa muộn, trời còn chưa tối mà."

Mạc Lý vừa nhắc tới chuyện này, Lance sắc mặt trầm xuống: "Em đến đón Anya lâu như vậy sao?"

"Em không chỉ đến đón Anya, mà sau khi đón Anya xong, em đã cùng cậu ấy đến trường đại học để làm thủ tục nhập học. Em cũng đi xem ký túc xá nơi chúng em sẽ ở trong tương lai, và đã làm nhiều thứ lắm. Em trở về vào giờ này đã là nhanh lắm rồi đó, có được không?"Mạc Lý giải thích đại khái về hành trình buổi chiều của mình.

Nghe Mạc Lý giải thích xong, tâm trạng Lance hiển nhiên tốt lên rất nhiều, nhưng vẫn nói: "Không cần vội vàng đi xem phòng ngủ, ngày mai anh cùng em đi xem."

"Em biết, em đây chỉ là hiếu kỳ thôi mà."

Mạc Lý vừa nói vừa lén liếc nhìn biểu tình của anh trai, rất hiểu anh của mình, cậu biết nguy cơ hiện tại đã được giải quyết đang định lập tức đứng dậy lại bị một bàn tay to lớn đè lên cổ. Khi cậu đi được nửa đường liền bị ấn trở lại vào l*иg ngực rắn chắc đó, Mạc Lý đang nằm sấp ngơ ngác ngẩng đầu lên liền thấy khuôn mặt hoàn mỹ của anh trai vô cảm nhìn xuống mình: "Em chỉ là muốn khi nhận lỗi thì cố tỏ ra đáng yêu, bây giờ không sao rồi thì muốn trở mặt cự tuyệt người ta đúng không?"

Mạc Lý bị nói ra suy nghĩ của mình, nhất thời cảm thấy có lỗi: "Ha ha, làm sao có thể!"

Mạc Lý vừa dứt lời liền bị anh đẩy trở lại trong lòng, ngẩng đầu liền thấy anh mình không biết từ lúc nào lại cầm văn kiện trên bàn lên, hình như chú ý tới ánh mắt của cậu, Lance cúi đầu xuống, liếc cậu một cái nói: "Nằm xuống, chờ anh làm xong."

Cái,....cái gì!! (☉_☉)

Mạc Lý sửng sốt hiểu ý của anh trai nhưng lại phát hiện anh của mình thật sự đang chú tâm đọc tài liệu, mà một tay vẫn luôn đè ở trên lưng của cậu, ý tứ không cho phép mình đứng dậy quá rõ ràng.

Mạc Lý thực sự muốn khóc một hồi, tự gây nghiệt không thể sống không phải là hành vi của cậu vào lúc này sao, nhưng nếu cậu ngoan cố khăng khăng rời đi, chẳng phải chính là nói cậu trở mặt với anh ấy hay sao? Aizz, vậy thôi, nằm sấp thì nằm sấp vậy, dù sao cũng không khó chịu lắm, đọc tài liệu cũng không mất nhiều thời gian.

Mạc Lý chán nản nằm trên người anh trai suy nghĩ lung tung, tự nhiên không nhìn thấy nụ cười trên môi anh trai.

Ôm người em trai yêu quý nhất trong lòng, tâm trạng Lance lúc này rất tốt, anh cầm tài liệu còn chưa đọc nhiều lên, đang định đọc tiếp, nhưng rất nhanh, anh phát hiện mình không thể tập trung hết sức vào văn bản.

Lúc này nhiệt độ cao, mọi người bình thường mặc quần áo rất nhẹ, ở nhà anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, điều này hoàn toàn không có gì, nhưng khi hoàn toàn yên tĩnh, giác quan của anh được phóng đại vô cùng. Bây giờ, anh phát hiện mình có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở của Mạc Lý phả vào l*иg ngực mình, hết hơi này đến hơi khác, ấm áp và dịu dàng khiến tim anh ngứa ngáy, nhưng anh không biết ngứa như thế là vì điều gì, hơi choáng váng, nhưng cảm giác đó khiến anh không thể tập trung vào hồ sơ được nữa.

Trong lúc nhất thời, Lance cúi đầu nhìn cái đầu nhỏ nhàn nhã nằm ở trên ngực mình, cũng không biết anh đang trừng phạt ai, nhưng khi anh đẩy ra, Lance liền phát hiện mình không nỡ, Mạc Lý tuy rằng ở gần anh mỗi ngày nhưng không phải ngày nào cũng nguyện ý nằm ngoan ngoãn như thế này, nếu bỏ lỡ lần này thì không biết chờ lần tiếp theo bao lâu nữa. Hơn nữa,...... trong lòng không khỏi ngứa ngáy khó hiểu , loại cảm giác này kỳ thật cũng không phải rất khó chịu, nghĩ như vậy, Lance lại cúi đầu nhìn em trai đang nằm trên ngực mình, quyết định giả vờ đọc tài liệu.

Mà Mạc Lý thì nằm ở trong ngực anh trai, ngây người một hồi, khẽ xoa một hồi, bởi vì sợ quấy rầy anh xem văn kiện, cậu cũng không dám có động tác lớn, chỉ nghĩ đến tại sao anh ấy vẫn chưa đọc xong, vẫn chưa xem xong ... Chờ đã, Mạc Lý đang ngẩn ngơ chợt nghĩ đến một chi tiết mà nãy giờ cậu vẫn bỏ qua, cậu đột nhiên giơ tay lên trừng mắt nhìn anh trai: "Anh, anh sao có thể đọc mãi một trang lâu như vậy chứ!" Mẹ kiếp, cậu nhớ rõ văn kiện anh có mấy tờ, nhưng cậu không nghe thấy tiếng lật trang sau một thời gian dài như vậy.

Thấy bị Mạc Lý phát hiện, Lance nhất thời có chút ngượng ngùng nhưng rất nhanh liền bình tĩnh lại, khẽ nhíu mày, nhìn về phía em trai nói: "Anh đang suy nghĩ hợp đồng này."

Có thật không đó??

Mạc Lý nhìn vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc của anh trai mình, trong lúc nhất thời có chút nghi hoặc.

Còn Lance, lợi dụng lúc em trai mình do dự, dùng tay đặt ở sau lưng em trai nhẹ nhàng đẩy trở về, đáng tiếc ý đồ của anh cuối cùng lại thất bại, Mạc Lý cho rằng hơn 60% là anh đang gạt mình, kiên quyết không chịu tiếp tục làm người gối ôm nữa, trực tiếp chạy lên lầu với lý do buổi tối phải đi đấu trường.

Còn Lance nhìn hai cánh tay đột nhiên trống rỗng của mình, nhất thời cảm thấy có chút mất mát, nhưng phải nói là sau khi Mạc Lý rời đi, hiệu suất đọc tài liệu của anh đã tăng lên rất nhiều, xử lý xong những tài liệu chính thức này, anh mới trở về phòng đi tắm, sau đó theo thói quen đến phòng Mạc Lý giục cậu đi ngủ, nhìn cậu đi ngủ mới trở về phòng.

Sau khi trở lại phòng ngủ, Lance cũng không bao lâu liền nằm ở trên giường, nhưng đêm nay Lance lại... Lại nằm mơ...

Tình huống trong mộng lần này so với mấy lần trước có chút khác biệt, khác biệt lớn nhất chính là không còn là mình đè đối phương xuống, mà là đối phương nằm ở trên người mình. Rất kỳ lạ, rõ ràng là một người kề bên, khuôn mặt của người kia vẫn trống rỗng, giống như giấc mơ của chính mình đã vô thức làm mờ đi khuôn mặt của người kia.

Tuy rằng không thấy rõ ràng khuôn mặt của đối phương, nhưng Lance trong tiềm thức biết người này chính là người trong mộng lúc trước của mình.

Nhận ra mình lại nghĩ đến những câu hỏi kỳ quái, Lance không khỏi bật cười. Đây là cái quái gì vậy? Tại sao trong mơ anh vẫn có đầu óc hoạt bát như vậy? Nếu là mộng ảo, vậy thì anh chỉ cần tận hưởng thôi Chính là nghĩ như vậy, Lance hơi híp mắt, thoải mái ngửa người ra sau, mặc cho người trên người mình làm việc...... Anh cảm giác được đối phương dễ dàng châm lửa đốt anh, sau đó ở bên tai anh cười to. Du͙© vọиɠ bị châm ngòi, Lance có chút không hài lòng du͙© vọиɠ không được thỏa mãn, anh kéo xuống, sau đó tùy ý nếm trải khoái lạc hương vị...

Sau khi say mê, anh một tay ôm lấy đối phương, tay còn lại vô thức vuốt ve eo đối phương, cảm giác xúc tu mềm mại ẩm ướt, vô cùng thoải mái, giống như, giống như lúc trước anh chạm vào vậy, nào đã đến lúc...

Trong mộng, Lance suy nghĩ có chút hỗn loạn, hắn mơ hồ cảm thấy mình không nên tiếp tục theo đuổi đáp án này, nhưng lòng hiếu kỳ nhàn nhạt lại để cho hắn chậm rãi trầm xuống... Lúc này, hắn cảm giác trên mặt có chút ngứa ngáy. , như thể có thứ gì đó đang nhẹ nhàng quét qua quét lại. Anh mở mắt ra và thấy thứ đang lướt qua mặt mình là một hàng tua vàng*, vàng nguyên chất, lấp lánh tinh xảo, thật tuyệt vời. Nhưng sau đó, đôi mắt anh đờ đẫn ở đó... Bởi vì ngoại trừ tua vàng, hắn còn nhìn thấy bên cạnh tua tua treo một huy hiệu thủ khoa, anh rốt cuộc nhớ tới, lễ phục màu trắng trên người đối phương tại sao lại quen thuộc như vậy....Dây tua rua trên cầu vai của lễ phục.