Editor, beta-or: Dalia
_________________________________
Sự thật chứng minh, Mạc Lý cho rằng Rhede cùng Lena đi rồi về sau hắn sẽ càng thêm tự do là một ý tưởng sai lầm. Bởi vì anh trai tốt của hắn chỉ cần có thời gian, tuyệt đối sẽ ở bên cạnh hắn, mỹ danh là để chăm sóc hắn.
Nếu như là bình thường còn rất tốt, chung quy Lance còn có việc học của hắn, có thể ở nhà một thời gian chỉ có giữa trưa cùng buổi tối, nhưng nếu như đυ.ng phải ngày nghỉ, Mạc Lý liền bi đát. Một ngày 24 giờ, Lance đều ở nhà, hắn tuyệt đối đều nằm dưới mí mắt của anh trai.
Thời gian dài, Mạc Lý không thể không hoài nghi, anh hắn có phải hay không buông bỏ thời gian giải trí của mình, trừ bỏ việc học, thời gian khác đều đặt lên người hắn. Trải qua một quãng thời gian quan sát, Mạc Lý phát hiện thật đúng là như vậy, Mạc Lý trong lòng liền có chút áy náy.
Hắn lặng lẽ giương mắt nhìn về vóc người thon dài cân xứng cạnh mình, khuôn mặt tinh xảo hoàn mỹ của Lance, đúng vậy, mặc kệ xem như thế nào, anh hắn đều cảnh đẹp ý vui như vậy. Hoàn mỹ như anh hắn, không biết tại học viện người theo đuổi có phải hay không là xếp thành hàng dài, 12 tuổi cũng có thể yêu sớm, a, không biết anh lúc nào sẽ yêu đây, đến thời điểm hắn muốn cùng anh tham mưu, tìm một bạn gái có thể xứng đôi với anh ấy.
Tầm mắt Lance sắc bén phát giác được, hắn tùy tay buông sách xuống, nhấc bổng tiểu Lý đặt ở trên người mình, ôn nhu cười khẽ nói, "Làm sao thế?"
Lance cười, nhìn vẻ mặt khờ khờ, tinh thần đang não bổ phun trào chưa kịp hồi về của Mạc Lý.
Lance cúi đầu nhìn biểu tình ngốc ngốc của em trai trong lòng, đôi con ngươi đen nhánh trong mắt phản chiếu rõ rệt bóng dáng của hắn, tinh thuần đến khó có thể tin tưởng, Lance không biết như thế nào, nhịn không được liền nhẹ nhàng tại đôi mắt xinh đẹp ấy hạ xuống một nụ hôn.
Mạc Lý một phen gạt Lance đang dựa sát gần mặt qua một bên, có chút bất mãn lầu bà lầu bầu nói, "Lại hôn em nữa rồi."
Trong giọng nói của hắn có chút ý vị căm giận, thật sự trong mấy năm qua, số lần hắn bị hôn hôn ôm ôm nhiều lắm, trẻ nhỏ thì không có nhân quyền sao? Trẻ nhỏ liền có thể tùy tiện ôm ôm sao? Bị không biết bao nhiêu người chiếm vô số tiện nghi, Mạc Lý đối với cái này oán hận chất chứa cao như núi.
Lance lập tức bị dáng vẻ em trai tức giận bất bình chọc cười, hắn cũng không nghĩ nhiều về tâm tình vừa rồi của chính mình, khuôn mặt chứa đầy tiếu ý nhìn đứa em nhỏ khả ái của mình.
Mạc Lý cuối cùng hoàn toàn thua dưới ánh mắt của Lance, hắn chính là một người ăn mềm không ăn cứng, đời này người trong nhà khiến cho hắn bế tắc nhất chính là anh trai.
Hồi nhỏ ấn tượng khắc sâu nhất của anh đối với hắn là khuôn mặt lạnh khốc, không biểu tình đến cùng đã chạy đi đâu? Tại sao bây giờ hắn hoàn toàn không có cảm giác được một chút lãnh khốc nào của anh trai nữa vậy?
"Lại nghĩ đi đâu, đến, đem dịch dinh dưỡng uống." Hai má truyền đến xúc cảm bị niết niết, lập tức một gói dịch dinh dưỡng đã được mở đưa tới bên miệng của Mạc Lý.
Mạc Lý cúi đầu, liền cầm lấy tay Lance, cắn lên dịch dinh dưỡng hút một hớp, 2 giây sau, được rồi, thức ăn một ngày đã giải quyết xong.
Lance mắt nhìn Mạc Lý uống xong dịch dinh dưỡng, chính mình cũng xé ra một túi, nhanh chóng giải quyết .
Sau đó xem trên vi tính lượng tử, phát hiện thời gian không còn sớm, hiện tại cũng nên đi, Lance nhấc tay xoa xoa mái tóc đen nhánh của em trai nói, "Mạc Lý, anh đi lên lớp học trước, buổi chiều ngoan ngoãn ở trong nhà. Nếu mệt mỏi liền ngủ một giấc, anh lên lớp xong thực nhanh liền trở về, có chuyện tùy thời liên hệ với anh."
"Vâng." Mạc Lý lười biếng đáp lại, nâng lên một tay xuy xuy anh mau đi, người ghé vào bên giường một điểm động tĩnh đều không có, giống như thật sự đã ngủ.
Lance liền đắp lên người em trai nằm trên giường cái chăn lông mao mềm mại, sau đó dè dặt bước ra cửa, đem cửa trong nhà toàn bộ khóa chặt. Lance đem cất đi chìa khóa duy nhất trong nhà yên tâm cưỡi xe bay ly khai.
Lance tuyệt đối sẽ không biết, khi nghe tiếng khóa cửa dưới nhà vang lên, người ban đầu nằm trên giường ngoan ngoãn giống như ngủ, Mạc Lý lập tức bò đứng lên.
Hắn trốn ở bức màn phía sau nhìn tới khi Lance cưỡi xe bay đi xa, mới đĩnh đạc lười biếng duỗi eo, sau đó hướng đến phòng huấn luyện tiếp tục hoàn thành cho xong bài huấn luyện dang dở vào buổi sáng. Haiz, ai bảo hắn hiện tại trừ huấn luyện cơ bản bên ngoài còn bắt đầu huấn luyện trọn bộ quyền pháp chứ. Này, nếu anh trai nhìn thấy liền không có cách nào giải thích, chỉ có thể phiền toái như vậy.
Lance vội vàng trở lại học viện, cách thời gian vào lớp không bao nhiêu. Hắn hướng trong phòng đảo mắt qua chỉ thấy bạn tốt Kim Địch của mình đang ngồi ở vị trí phía trên hướng hắn vẫy tay, Lance bước nhanh đi đến chỗ Kim Địch ngồi xuống, mới buông quyển sách trên tay liền nghe được âm thanh oán giận của bạn tốt, "Tớ hỏi cậu, tại sao mỗi buổi trưa đều chạy về nhà làm gì chứ? Tổng cộng có hai giờ giải lao, thời gian cậu chạy qua lại trên đường đã tiêu phí một giờ, cậu liền không chê mệt hả. Cậu xem chúng ta trong học viện trừ cậu ra còn có ai làm như vậy."
Lance nhanh chóng mở vi tính lượng tử nhìn lướt qua khóa học buổi chiều của mình, bận rộn trăm việc liền trả về cho Kim Địch hai chữ, "em trai."
Kim Địch liền lập tức thất bại, hắn nhấc tay đầu hàng nói, "được rồi. Tớ hiện tại biết cậu muốn chăm sóc em trai bảo bối, nhưng cũng không cần ân cần đến mức giữa trưa đều chạy về như vậy chứ, thật không biết cậu ép buộc như vậy vì cái gì? Lại còn có thể không bị rớt chức hội trưởng hội học sinh, giống y như quái vật."
Lance bình tĩnh không nhìn Kim Địch lải nhải, bởi vì hắn biết đối phương nói không được bao lâu.
Quả nhiên ngay sau đó, thời gian lên lớp bắt đầu, Kim Địch còn có nhiều lời chưa nói xong cũng chỉ có thể tự nuốt xuống đi.
Không để Kim Địch này lảm nhảm nói chuyện, tuyệt đối là tra tấn lớn nhất đối với hắn. Không dễ dàng đợi đến chương trình học buổi chiều chấm dứt, Kim Địch chuyển đầu liền phát hiện không biết từ khi nào Lance đã thu thập xong mọi thứ rất tốt đã xoay người rời đi, hắn bận rộn không ngừng theo đi lên, "Ai ai, chờ tớ với~"
Kim Địch không dễ dàng gì chạy đến bên cạnh Lance, lại tiếp tục lải nhải, "Tớ nói nè, cậu mỗi ngày khóa học vừa kết thúc là liền lập tức trở về sao? Chính cậu nói đi, đến cùng đã bao nhiêu lâu cậu không theo bọn tớ ra ngoài chơi rồi? Được được, tớ biết cậu không yên lòng để em trai yêu dấu ở nhà một mình. Nhưng không phải em trai bảo bối của cậu năm nay đã 5 tuổi rồi sao? 5 tuổi có thể đi học tại học viện sơ đẳng rồi, chúng ta không phải 5 tuổi đều đi học viện sơ đẳng cả sao? Xem cậu vất vả như vậy, còn không bằng đem em trai đi học đi. Như vậy vừa an toàn vừa bớt lo, em cậu ở học viện còn có thể tìm được bạn mới."
Lúc này bước chân Lance cuối cùng cũng dừng lại một chút, đem em trai đưa vào học viện sơ đẳng sao... Lance trong đầu tức thì hiện ra cảnh tượng đứa em khả ái của hắn bị một đám nhóc đầu củ cải vây quanh.
Hả? Phát sinh cái gì vậy? Hắn như thế nào cảm giác không khí xung quanh có chút lạnh. Kim Địch đang có chút nghi hoặc liền thấy Lance bỏ xuống một câu, "Chuyện này về sau rồi nói." Sau đó nhanh chóng rời đi.
Đối với Lance cái gọi là về sau hẳn nói chính là kéo dài đến khi Mạc Lý 7 tuổi, đã đến tuổi không thể không đưa vào học viện sơ đẳng.
Thời gian đã qua hai năm, mẹ Lena thành công tại Đắc Thánh tinh hạ sinh một đôi bé trai song sinh. Bất quá hai em trai sinh đôi này cơ thể có chút suy yếu, hiện tại còn phải ở lại tinh cầu Nhất Thánh điều dưỡng thêm. Rhede cùng Lena xem hai năm nay Lance vẫn chăm sóc Mạc Lý rất tốt, liền cũng yên tâm lưu lại tinh cầu Nhất Thánh.
Ánh sáng trong phòng huấn luyện có chút ảm đạm, tại một bãi đất trống tương đối rộng rãi, trang bị tại đỉnh dụng cụ không theo quy luật chuyển động phóng ra từng tia laze màu đỏ. Tia laze di chuyển với tốc độ cực nhanh, đối với người thường mà nói, muốn trốn tránh di chuyển trong các tia này phải hết sức chăm chú, không thể khinh thường. Nhưng hiện tại ở nơi này, bên trong dụng cụ phóng ra không chỉ một tia mà là ba tia laze. Hơn nữa, số lượng tia laze còn không ngừng gia tăng, bốn tia, năm tia, sáu tia,...
Thẳng đến khi mười hai tia mới ngừng tăng. Mười hai tia laze này nhanh chóng quét động, khi thì giao nhau cùng một chỗ, khiến tình huống càng trở nên phức tạp.
Ở tại trung tâm của tia laze, một bóng người nhỏ bé đang chắp tay sau lưng thành thạo xuyên qua ở trong đó. Bộ pháp của hắn cực kì kỳ quái, nhìn như thông thả nhưng kì thật nhanh chóng, lộ ra một quy luật vận động kỳ lạ, càng thêm khiến người kinh dị là, tại không gian càn quét của tia laze đều không có tia nào chạm được vào hắn, mỗi một tia đang sắp sửa quét đến hắn thì đều bị hắn xảo diệu lách đi qua. Loại cảnh tượng này nếu như bị người ta nhìn thấy tuyệt đối sẽ kinh ngạc rớt cả cằm.
Nhưng mà, như thế còn không có chấm dứt, mười hai tia laze hiển nhiên còn không khiến hắn đến cực hạn, loại tình huống này duy trì một khoảng thời gian, ngay sau đó tia laze thứ mười ba xuất hiện.
Đừng nhìn chỉ nhiều thêm một tia laze, thế nhưng độ khó khăn lại tăng lên gấp bội. Dáng người bay nhanh xen kẽ rốt cuộc kiên trì một phút đồng hồ sau bị một tia laze chạm đến bả vai.
Tại thời điểm khi tia laze chạm đến nhân ảnh kia, các tia laze đều đột ngột biến mất, bóng người kia cũng đầy đầu mồ hôi nằm trên mặt đất, đồng thời phòng bên trong vang lên một đạo âm thanh máy móc: "thời gian huấn luyện lần này: mười lăm phút hai mươi sáu giây, hoàn thành tích phân:235867. Lịch sử xếp hạng vị trí thứ ba, đã đổi mới kho số liệu."
Mạc Lý ghé mặt trên mặt sàn lạnh lẽo, lẳng lặng nghe xong kết quả lần huấn luyện này mới nhấc tay lau mồ hôi trên mặt. Lại không có đột phá, hắn gần đây có phải hay không rất hời hợt?
Lúc này Mạc Lý đối với hoài nghi của bản thân đều không biết, thành tích xếp hạng thứ ba của hắn nếu như cầm ra tuyệt đối sẽ tạo ra oanh động. Bất quá Mạc Lý vẫn không có mở ra bất cứ dụng cụ huấn luyện kết nối mạng cộng hưởng với số liệu dụng cụ huấn luyện cho nên hắn vẫn duy trì sinh hoạt bình tĩnh như vậy.
Mạc Lý nghỉ ngơi một hồi, xem thời gian rất nhanh đến thời điểm anh trở về, liền đứng dậy đóng kín phòng huấn luyện, đi về phòng ngủ tắm rửa. Sau đó một thân hình bổ nhào trên giường, mở điện tử xem tin tức thời sự cùng với một ít việc thú vị khác.
Lance trước sau như một tan học, dùng tốc độ nhanh nhất chạy về nhà, khi mở cửa, thanh thanh lãnh lãnh nhìn quanh đại sảnh không thấy bóng người hắn cần tìm. Không ngoài ý muốn hắn trực tiếp đi thẳng đến phòng ngủ trên lầu hai. Mới đẩy cửa phòng vào liền nghe được một trận tiếng cười vui thích, biểu tình của Lance theo bản năng dần nhu hòa hơn mà ngay chính hắn cũng không biết, hắn nhìn bé trai quay lưng lại với hắn đang ghé đầu trên giường mềm mại. Trong lòng hắn liền mềm nhuyễn, đó chính là tiểu thiên sứ của hắn, là bảo bối chỉ thuộc về hắn trong hai năm nay.
Hắn bất ngờ nghĩ tới buổi chiều hôm nay được bạn tốt khai sáng, tâm tình đang tốt lúc trước liền lập tức biến mất không còn sót lại chút gì, nhưng Mạc Lý đã 7 tuổi, việc này cũng không cách nào tránh được.
Hắn có thể đem em trai bảo bối của mình giấu kín suốt hai năm nhưng lại không thể giấu một đời.
Lance cố gắng điều tiết lại tâm tình, đợi cho đến khi trên mặt một lần nữa khôi phục nụ cười mới đi đến trước nói, "Tiểu Mạc Lý của anh, nhìn thấy cái gì mà vui vẻ thành như vậy?"
Mạc Lý vừa nghe được âm thanh quen thuộc liền ngay sau đó rơi vào trong lòng ngực ấm áp, dứt khoát lười quay đầu, trực tiếp chỉ vào màn hình nói, "Anh, anh xem, ha ha, thật khôi hài, sao có thể hài hước được như vậy chứ?"
Lance nghiêng đầu nhìn một chút, phát hiện Mạc Lý đang xem một chương trình giải trí khôi hài đang khá nổi tiếng hiện nay. Chương trình này nói về một nam chính ngốc nghếch luôn gặp những việc bi đát khiến cho người xem phải phì cười, thế nhưng Lance nhìn một hồi lại không có bất cứ cảm giác buồn cười nào. Hắn hoàn toàn không thể lí giải vì sao khi xem cái tiết mục này em trai lại cười thành như vậy.
Trên thực tế, điểm Mạc Lý chú ý tuyệt đối không giống với Lance. Tiết mục này tuy rằng tình tiết cố gắng khiến người khác bật cười nhưng kỳ thật cũng không phải rất phấn khích, chỉ dựa vào tình tiết này không thể khiến hắn cười thành như vậy.
Chân chính khiến Mạc Lý buồn cười là nam chính lớn lên khuôn mặt tuấn mĩ tuyệt luân, nếu như không nói lời nào đó liền có khí chất ưu nhã cao quý, cực kỳ giống hình tượng tôn gia trưởng tử đương mẫu mà ông nội luôn muốn hắn hướng tới, nhưng ở nơi này, nam chính lại luôn gặp phải đủ loại bi đát đem khí chất của hắn phá hư không còn một mảnh. Cái loại chật vật đáng thương này thật sự khiến Mạc Lý thập phần đồng cảm.
Được rồi, hắn thừa nhận, hắn chính là đem những tình huống của nam chính trong tiết mục cố ý thống khoái xem thành ông nội chướng mắt của hắn.
Lance tuy rằng không thể lí giải vì cái gì em trai lại thích xem loại tiết mục nhàm chán này, thế nhưng nhìn tới em nhà mình bộ dạng vui vẻ như vậy khiến Lance sau khi tắm xong liền bồi Mạc Lý xem thêm hai giờ nữa. Thẳng đến khi phát hiện thời gian quá dài mới thò tay tắt TV, "Mạc Lý, hôm nay muộn quá rồi, ngày mai hẵn xem đi."
Mạc Lý nhìn TV bị tắt đi, tuy rằng có chút đáng tiếc nhưng hắn vẫn nghe lời không có phản kháng.
Hắn tùy tay kéo lấy chăn mềm mại dưới thân, ngay tại đó lăn một vòng, đem chính mình hóa thành cái kén tằm. Nhưng rất nhanh, cái kén tằm này bị Lance cưỡng chế mở ra. Mạc Lý nhìn anh nằm ngay bên cạnh mình, hắn bình bình tĩnh tĩnh một lần nữa lấy chăn che kín hai người, không có phát biểu cảm tưởng gì.
Không sai, từ khi cha mẹ rời đi, hắn cùng anh đã ngủ chung một phòng gần hai năm nay. Tuy rằng lí do là vì hai người sống một mình, anh muốn chăm sóc tốt cho hắn mọi lúc mọi nơi nên mới cùng hắn chung phòng nhưng từ khi sinh ra hắn đã bắt đầu ở đơn độc một phòng đến khi 5 tuổi lại ngủ cùng anh trai lớn thật sự rất xấu hổ a~~
Dù xấu hổ nhưng bất quá Mạc Lý ngủ cũng đã hai năm nên cũng tạo thành thói quen. Hắn nhắm mắt nằm nửa buổi, phát giác không có buồn ngủ liền thuận thế hướng Lance bên kia nói, "Anh ơi, em không ngủ được."
Mạc Lý biết anh lúc này còn chưa có ngủ, nhưng kỳ quái là, khi hắn nói xong anh không lập tức đáp lại.
Cho tới khi Mạc Lý không nhịn được muốn nhổm người dậy nhìn xem biểu tình của anh mình thì một bàn tay ấm áp bao trùm đỉnh đầu hắn đồng thời ngăn cản động tác của hắn. Thanh âm quen thuộc từ phía trên truyền đến, "Ngủ không được sao? Đúng lúc anh cũng có chuyện muốn nói cho em biết."
"Vâng, chuyện gì vậy?"
"Qua vài ngày nữa chính là thời điểm học viện sơ đẳng khai giảng."
Có lẽ do Lance nói quá mức bình tĩnh cho nên Mạc Lý chưa phản ứng kịp ý tứ trong lời nói của anh. Qua hai giây sau, hắn mới cảm thấy một đạo sét giữa trời quang thẳng tắp bổ vào đầu hắn, "Anh, không phải, không phải là..."
"Không sai. Hai ngày này em chuẩn bị đi, ba ngày sau, anh đưa em nhập học."
"Đợi, đợi chút đã anh, em nhất định phải đi đến trường học sao? Có phải là sẽ tiếp nhận giáo trình video giáo dục linh tinh?" Mạc Lý khϊếp sợ, vội vàng hỏi.
Lance không thể không thở dài một hơi, ban đầu hắn vỗ nhẹ sau lưng trấn an tiểu Mạc Lý sau đó liền gắt gao ôm lấy hắn vào lòng, đứa nhỏ ngốc, em cho rằng anh bỏ được em sao...
Tuy trong lòng nghĩ như thế, nhưng Lance còn tẫn trách giải thích, "Tất yếu phải đi. Loại phương thức giáo dục như vậy chỉ tại học viện trung đẳng về sau mới được học."
Mạc Lý trong khoảng khắc cảm thấy đây là một thế giới tràn đầy ác ý, vì cái gì hắn đã sống qua mấy thập kỉ còn muốn hắn cùng với mấy nhóc con đi đến nhà trẻ!!!