Thủy đã bồn chồn và hồi hộp vô cùng trong buổi sáng khi phải chờ đợi Chi rời khỏi nhà để tới cửa hàng. Chi cứ lởn vởn trong nhà, cố ý nán lại, không muốn rời đi. Tuy nhiên thì có vẻ như Chi chẳng thể kéo dài được lâu. Phía cửa hành liên tục gọi điện giục giã và trông đợi sự có mặt của Chi. Cuối cùng thì Chi cũng phải rời khỏi nhà.
Thủy thở phào, ngay lập tức ôm lấy con trai, lựa một bộ đồ thật xinh xắn và mặc cho thằng bé. Khi cô vừa thay đồ cho bé con xong thì ngoài cửa nhà cũng vang lên tiếng chuông. Thủy hào hứng chạy ra mở cửa. Đúng như cô dự đoán, Khang đứng trước cửa, cùng với một bó hoa như thường lệ.
Cô bế con trai ở một bên, vươn một tay ra đón lấy bó hoa kia. Bé con nhìn thấy bó hoa như một thứ đồ chơi mới lạ, ngay lập tức bị những bông hoa đầy màu sắc thu hút, tóm lấy chúng và bắt đầu nghịch.
- Anh chờ một chút nhé. Tôi còn phải chuẩn bị sữa cho thằng bé.
- Không sao. Để tôi giúp em.
Khang đón lấy bé con, giúp Thủy bế thằng bé và theo cô vào trong phòng ngủ. Anh đi lại trong nhà tự nhiên và tạo cảm giác thân thuộc đến mức như thể đây chính là nhà mình, và Thủy là vợ mình, bé con là con của mình vậy. Giả như Đại mà nhìn thấy cảnh này, có lẽ anh ta sẽ tức chết.
Thủy đứng pha sữa, Khang nhìn chằm chằm từng động tác của cô, ánh mắt đặt trên người cô không rời một ly.
- Từng đó nước không phải bị loãng quá à?
Khang hỏi, có vẻ như cực kỳ quan tâm đến vấn đề pha sữa cho con này. Thủy gật gù, lắc sữa trong bình rồi bỏ vào trong bát nước nóng để ủ ấm.
- Đúng vậy. Không loãng đâu. Sữa của trẻ con không giống sữa cho người lớn.
Khang gật đầu, cúi người dí sát mặt vào bình sữa, miệng lẩm bẩm phân tích mực nước và quan sát độ nóng của chúng. Thủy có cảm giác như Khang đang thật sự học cách chăm con. Đột nhiên cô thấy chột dạ, có chút lo lắng, lại có chút sợ hãi, nhưng cũng khá là hạnh phúc. Hành động của Khang cho thấy anh quan tâm đến cô và cả con trai. Khang tiếp nhận cô không phải chỉ vì sự thu hút nhất thời, không phải chỉ muốn chiếm đoạt được cô và bỏ mặc bé con của cô. Nghĩ đến điều đó, Thủy càng yên tâm hơn.
Sau khi chuẩn bị xong xuôi, Thủy bế con, theo Khang rời khỏi nhà. Đến khi nhìn thấy chiếc xe hơi sáng bóng và có vẻ như rất đắt tiền của Khang, Thủy mới chợt nhận ra mình chẳng biết gì về anh cả. Cô không biết Khang lại có tiền như thế. Cô thậm chí không biết cả nghề nghiệp của anh là gì, bối cảnh gia đình thế nào,… Những gì cô nhận thức được về Khang, đó là anh khá lịch thiệp, anh luôn ăn mặc đơn giản và sạch sẽ. Lần duy nhất Thủy nhìn thấy Khang trong bộ dạng hoa lệ và bóng bẩy là đêm gặp mặt đầu tiên ở tại quán pub đó.
Ngược lại, dường như Khang lại biết mọi thứ về cô. Từ hoàn cảnh gia đình, từ việc nhà cô ở đâu, cô đã kết hôn và có con, cuộc sống của cô gò bó và tù túng thế nào…
Thủy ngập ngừng, bế con trai đứng trước cửa xe, trù trừ không dám bước vào. Trong phút chốc, cô bỗng cảm thấy sợ hãi bởi không biết việc mình đang làm thế này có đúng hay không? Liệu cô đã sẵn sàng bước vào một mối quan hệ… sai trái như thế này chưa? Cô đang nɠɵạı ŧìиɧ. Dù rằng giữa hai người chưa thật sự có bất kỳ xác nhận nào, nhưng hành động này, và cả cảm xúc bối rối, hơi xấu hổ, lén lút mà lại đầy kí©ɧ ŧɧí©ɧ ấy, nói cho Thủy biết rằng cô đang nɠɵạı ŧìиɧ với Khang.
- Có chuyện gì sao?
Khang nhận ra biểu hiện lạ lùng của Thủy. Anh đặt tay lên vai cô, rồi nắm lấy tay cô.
- Em sợ à? Hay là em hối hận?
Khang thẳng thừng hỏi. Dường như anh cũng hồi hộp chẳng khác gì Thủy. Trong khi Thủy đang mông lung với quyết định của mình, thì Khang lại đang nóng ruột chờ đợi đáp án của cô. Anh thật sự không muốn ép buộc Thủy làm những chuyện mà cô không muốn.
Thủy nghĩ ngợi hồi lâu, bé con lần đầu được ra ngoài chơi, háo hức không thôi, nhoài người ra khỏi vòng tay cô khiến Thủy bừng tỉnh khỏi những suy nghĩ của mình. Cô giữ chặt lấy thằng bé, bỗng dưng cảm thấy có chút hụt hơi. Những ngày qua cô đã quá mệt mỏi với vô vàn suy nghĩ rồi. Cơn đau đầu đêm qua cũng khiến cô choáng váng đến tận giờ. Thủy chẳng muốn nghĩ nữa.
- Kệ đi. Cô chỉ muốn được hạnh phúc mà thôi.
Nghĩ thế, cô ngẩng đầu lên nhìn Khang, trao cho anh một nụ cười.
- Không hối hận. Đi thôi. Đi chơi công viên nào.
Thủy nói, nhanh chóng chui vào trong xe. Khang hơi lo lắng cho Thủy, nhưng cô đã không muốn chia sẻ với anh những suy nghĩ của mình thì anh cũng không gặng hỏi nữa. Anh cũng vào trong xe, bắt đầu khởi động. Chiếc xe vừa rời khỏi khu chung cư một lúc thì một người đàn ông khác cũng hớt hải xuống khỏi xe taxi, vội vàng lao vào trong tòa chung cư.
Đại thở hồng hộc phi thẳng về căn hộ của mình. Cánh cửa nhà im lìm, Đại áp tai lên cửa để nghe ngóng âm thanh bên trong. Trong nhà im lặng đến đáng sợ. Điều mà anh lo lắng dường như đã thật sự xảy ra. Đại run rẩy đặt tay lên ổ khóa, tiếng quét dấu vân tay vang lên, chói vào tận ốc tai. Cánh cửa bị đẩy ra, Đại chậm rãi bước vào trong nhà.
- Thủy?
Đại khẽ gọi, không dám lớn tiếng. Anh sợ khi cô đáp lời anh lại không nghe thấy. Tuy nhiên trái với sự sợ hãi đó của Đại, chẳng có ai đáp lời anh cả. Anh cũng chẳng nghe thấy tiếng con trai mình đang trò chuyện hay là khóc lóc. Đại hoảng hốt, lùng sục khắp các phòng, không tìm thấy hình bóng quen thuộc của Thủy mà vẫn hay quanh quẩn ở nhà chờ đợi anh.
Đến khi phải chấp nhận sự thật rằng Thủy đã rời khỏi nhà rồi, Đại mới thẫn thờ ngồi bệt xuống sàn nhà. Anh đã bỏ dở công việc, chạy thẳng về nhà sau cuộc gọi của Chi từ đêm qua. Đáng ra sáng sớm hôm nay Đại đã có thể về nhà, nhưng chẳng hiểu tại sao anh lại gặp rắc rối khi nhập cảnh ở sân bay. Đại đã gần như phát điên. Sau khi xử lý xong mọi thủ tục ở sân bay, Đại muốn bay về nhà ngay lập tức. Ấy thế mà vẫn không kịp.
Đại siết chặt tay lại, đấm xuống mặt sàn. Mu bàn tay của anh đỏ ửng lên. Mồ hôi trên mặt anh đã chảy đầm đìa và nhỏ giọt, nhưng đó không phải những điều mà anh quan tâm nữa.
- Tên khốn. Cậu không thể cướp cô ấy khỏi tay tôi đâu.
Đại nghiến răng nghiến lợi, tiếng kèn kẹt phát ra giữa kẽ răng khiến cho hàm răng của anh tưởng chừng như sắp nứt toác ra. Đại bật dậy, lao ra khỏi nhà.
***
Thủy đã có một buổi hẹn hò khá vui vẻ cùng với Khang. Nói là đưa bé con đi chơi, nhưng đối với đứa nhỏ chỉ vài tháng tuổi thì cũng chẳng có gì để nó chơi được cả. Thằng bé chỉ đơn giản là cảm thấy hứng thú và trừng mắt lên nhìn bốn xung quanh, trông đầy tò mò và háo hức. Tuy nhiên chỉ được một chốc, thằng bé đã mệt và lăn ra ngủ. Thủy đặt bé con vào trong xe đẩy trẻ em, bắt đầu tiến vào buổi hẹn hò thật sự với Khang.
Khang là một người đàn ông sâu sắc và uyên thâm, dường như anh có thể nói về tất cả mọi thứ trên đời này, khiến một kẻ khát khao tự do, học hỏi như Thủy cảm thấy hứng thú vô cùng. Quả đúng như Khang đã từng nói với cô, anh là một người thú vị.
- Anh… Anh có biết những ký ức bị chôn vùi không? – Thủy đột nhiên hỏi một vấn đề kỳ cục, đó là chuyện mà cô đã suy nghĩ suốt mấy ngày hôm nay. – Từ sau khi bị tai nạn, tôi mất trí nhớ. Tôi đã từng cố nhớ lại, nhưng không có kết quả gì. Tôi đã từ bỏ việc đào bới ký ức của mình. Thế nhưng mà dạo gần đây, những ký ức đó có vẻ như đang muốn quay về với tôi vậy. Thật lạ là nó bắt đầu khi tôi gặp được anh.
- Vậy sao? – Trái tim Khang nảy lên. Anh đã sẵn sàng để nói cho Thủy biết những sự thật kinh khủng mà anh đang nắm giữ trong suốt một thời gian dài.
- Ừ. Chính là, sau cái đêm nhảy cùng anh ở quán pub đó, mọi thứ rục rịch trở về với tôi. Cứ như là ông trời muốn tôi nhớ lại vậy. Mà, thật ra thì tôi cũng thấy ở anh một cảm giác quen thuộc. Thật là kỳ lạ.
Khang đột nhiên dừng bước. Anh xoay người, buộc Thủy phải đối mặt với mình. Cái ánh nhìn này của Khang làm cho Thủy cảm thấy hơi bối rối và hoang mang, như thể những lời anh sắp nói sẽ có ảnh hưởng khá lớn đến cô.
- Không kỳ lạ đâu. Thủy. Em có muốn nghe anh kể chuyện không?
Khang nói. Thủy nuốt nước bọt đánh ực. Sao tự dưng lại muốn kể chuyện? Buổi hẹn hò của họ sẽ trở thành buổi diễn thuyết của tác giả sao?
- Chuyện… chuyện gì? – Cô lắp bắp.
- Chuyện của anh. Cũng là chuyện của em.
Khang nói, hoàn toàn hạ quyết tâm đem quá khứ đau thương, những ký ức mà anh muốn chôn vùi mãi mãi, phơi bày trước mặt người phụ nữ mà mình yêu này. Thủy sửng sốt, tim cô cũng đập thình thịch, dường như cùng với quả tim đang đập như trống trong l*иg ngực của Khang hòa thành một nhịp.