Thương Vụ Ái Tình

Chương 4

Diệu Hoa được đưa đến một căn nhà kho, xung quanh đều tối om, mùi ẩm mốc và cũ kỹ lẩn quẩn quanh khoang mũi khiến cô nhăn mặt.

Cô không thể quan tâm đến những thứ xung quanh nữa, mà chỉ cố căng mắt, tập trung tìm kiếm xem Hương đang ở đâu.

Và cô thấy anh đang bị treo lên như cái móc áo, ở góc tường. Áo của Hưởng đã bị ai đó lột phăng ra, còn cơ thể thì đầy những vết sứt đang rướm máu. Hưởng gục đầu xuống, trông như chẳng còn tí sức sống nào. Nếu không phải vì l*иg ngực anh vẫn còn phập phồng một chút thì cô còn nghĩ rằng anh đã chết.

Diêu Hoa vội chạy đến bên cạnh Hưởng, ôm lấy người anh ta.

- Anh sao thế này? Sao họ lại đánh anh?

Hưởng thở phì phò. Anh không nói được gì, trong miệng tràn lan mùi máu vừa khét, vừa hăng nồng. Gương mặt sưng vù của anh lại thêm vài vết sẹo nữa.

Diệu Hoa quay phắt về phía tên mặt sẹo. Cô chỉ tay vào hắn, hét lên.

- Mấy người điên à? Tôi sẽ kiện các người đấy!

- Cứ kiện đi.

Một giọng nói lạnh lẽo vang lên. Bà Ngân bước vào trong nhà kho, xung quanh là mấy tay vệ sĩ đứng che chắn, kín bưng đến mức chẳng con ruồi nào lọt qua được.

- Cô chẳng còn đồng nào đâu. Để xem cô kiện thế nào?

- Bà là ai? Bà cho vay nặng lãi đúng không? Chúng tôi nợ bà bao nhiêu tiền, tôi sẽ trả, không thiếu một đồng. Nhưng bà không có quyền làm thế này với chúng tôi!

Bà Ngân nhướng mày, bật cười như thể đã nghe thấy điều gì đó hài hước lắm.

- Không ư? – Bà tiến đến trước mặt Diệu Hoa, nắm cằm cô kéo lên. Bà hằn học nói với cô. – Nếu mày không trả được tiền, tao còn có thể moi gan ruột của mày ra bán. Dăm ba vết cào kia đã là gì?

Bà Ngân hất tay ra, Diệu Hoa mất đà, ngã xuống đất.

- Chỉ là tiền thôi mà! Bà thiếu gì tiền đâu đúng không? Bà muốn nhắm vào tôi chứ không phải anh tôi với mấy đồng bạc kia đâu đúng không?

Diệu Hoa từng rất giàu, tiền của nhiều không đếm xuể. Mới hơn hai mươi tuổi mà đã có thể xài thẻ hạng bạch kim. Cô hiểu rất rõ với những người này, tiền chẳng là gì. Họ cũng sẽ không vì một chút nợ nần mà đánh người ra thừa sống thiếu chết. Dù sao Hưởng cũng đã đem căn nhà gán nợ, trả không nổi, trực tiếp lấy nhà đi là được rồi, không phải hay sao?

Nhưng bà ta không làm vậy. Rõ ràng là có mục đích khác.

- Cũng thông minh ghê nhỉ? Nói thẳng luôn nhé, tôi thích hành hạ cô đấy. Cả nước này, làm gì có ai không biết cô từng kiêu ngạo thế nào? Giờ quỳ xuống làm chó dưới chân tôi, cảm giác có vui không?

Bà Ngân mỉa mai. Đúng là bà chẳng cần chút tiền cỏn con mà Hưởng nợ. Bà chỉ muốn trả thù, những lời cay đắng mà con gái bà tửng phải chịu trong một thời gian dài. Đỗ Quyên đã phải lăn lộn trong giới này bao lâu, phải đấu tranh bao lâu, vất vả lắm mới có cơ hội ngóc đầu lên. Bà không muốn con gái mình mất đi niềm vui mới chớm có được này.

Diệu Hoa cảm thấy nhục nhã. Cô chưa bao giờ phải cúi đầu. Nhưng hiện tại, tự trọng đâu có thể cứu người được. Cô đã hết sạch tiền, chỗ ở cũng không có, đừng nói đến tiền trả nợ, ngay cả tiền ăn, sống qua ngày cũng không đào đâu ra được. Hơn nữa, cô còn phải đưa Hưởng đến viện. Trông anh thật tàn tạ và nhếch nhác. Với khối lượng thương tổn thế kia, nằm viện cũng phải ít nhất cả tháng trời để hồi phục.

Chung quy ra, tất cả chỉ vì tiền và địa vị. Cuối cùng thì cô cũng phải đưa ra quyết định cho mình. Vừa hay, hợp đồng bán thân kia có vẻ sẽ phát huy tác dụng.

- Được. Vậy cho tôi một ngày. Tôi sẽ trả lại bà đầy đủ số tiền mà chúng tôi đã nợ.

- Nếu không trả được thì sao?

Diệu Hoa với lấy con dao được giắt ở cạp quần tên vệ sĩ. Cô tháo vỏ, dĩ lưỡi dao vào ngực mình.

- Muốn chém hay gϊếŧ gì thì tùy bà định đoạt.

***

Diệu Hoa đứng trước mặt Tú, trong phòng khách nhà anh. Đó là một căn biệt thự rộng lớn, to gấp ba lần nhà cô. Diệu Hoa hít một hơi thật sâu, hưởng thụ một chút cái không khí của kẻ có tiền, có quyền, và có tự do.

- Cô cũng biết là mình thuộc về ai rồi đấy hả?

Tú mỉa mai. Anh nhìn Diệu Hoa một lượt từ đầu đến chân. Bộ dạng cô trông thật chẳng ra sau, bẩn thỉu và rối tung rối mù. Trong lòng anh chợt có một chút lo lắng, nhưng ngay lập tức, anh đè nén cảm giác đó xuống.

- Tại sao anh lại muốn mua tôi?

Tú cứng họng. Anh suýt thì bật ra cái ý định trả thù của mình, nhưng đã kịp thời ngậm mồm lại. Tú suy nghĩ một chút. Vì sao ư? Vì anh muốn thế, hay vì anh cần phải làm thế? Anh cũng không rõ ràng được.

- Đôi khi có những việc thì không cần biết lý do. Con lợn bị cắt tiết và bỏ nồi cũng đâu cần biết nó chết để làm gì? Như thế thật lãng xẹt.

Diệu Hoa bật cười. Anh ta đang so sánh cô với con lợn ư? Bỏ tiền ra mua người, làm trái với pháp luật, và giờ thì anh ta lại tự cho rằng mình cao quý hay sao chứ?

- Tất nhiên. Nhưng thịt lợn thường, lợn đen, lợn rừng, có giá khác nhau. Nếu như tôi biết mình là ai, thì tôi có thể đòi hỏi chứ đúng không?

- Sao cô không tự nhìn lại mình trước khi nói ra câu ấy? Giờ cô không còn ở cái vị thế có thể khinh rẻ người khác nữa đâu, Diệu Hoa ạ.

Tú nghiến răng. Dường như Diệu Hoa đang tìm cách moi thêm tiền của anh. Cô ấy vì sao lại phải cần tiền gấp như vậy chứ?

Diệu Hoa không biết nói gì hơn. Mọi mánh khóe khích bác của cô đều bị anh lật tẩy. Cô nắm chặt tay, cố gắng suy nghĩ xem mình nên làm gì. Cô chỉ còn có một ngày, nếu không thì cả cô, cả Hưởng đều sẽ chết.

Đúng lúc này, Tú nhận được một tin nhắn từ phía trợ lý. Anh nhíu mày khi đọc nó, rồi lại nhìn Diệu Hoa bằng ánh mắt không thể tin được. Xong xuôi, Tú quăng cái điện thoại lên ghế sô pha.

Anh ngồi dậy, chồm người về phía trước.

- Có vẻ như cô cũng khá là thông minh đấy nhỉ? Thế này đi, mỗi lần cô ngủ với tôi, trả thêm mười triệu. Được không?

- Có thể ứng trước không? – Diệu Hoa run rẩy hỏi. Cơ hội của cô đến rồi, dù nó hơi hèn hạ và không mấy sạch sẽ.

- Bao nhiêu lần?

Diệu Hoa cúi đầu nhẩm tính. Hai tay cô đẫm mồ hôi, và nhịp tim chùng hẳn xuống. Cô thì thào.

- Một nghìn lần.

Tú nhún vai. Anh chỉ lên tầng.

- Cô còn đứng đấy à? Mau lên đi tắm đi. Tôi sẽ không ngủ với một người bẩn thỉu đâu.

Tú rời khỏi phòng, bước lên cầu thang. Diệu Hoa gọi với lại.

- Còn hợp đồng.

- Lát nữa sẽ có người đưa cho cô.

Diệu Hoa cắn môi, không muốn bật khóc lên ở đây. Cuối cùng thì cô cũng phải bán thân, phải phá vỡ lời thề giữ mình mà mười năm trước cô đã hứa.

Nhưng dù sao thì, người giám sát lời hứa đó cũng đã không còn. Lời hứa không nhất thiết phải tồn tại nữa, đúng không?

Trong căn hộ penthouse nằm trên tầng cao nhất của tòa Landmart, Đỗ Quyên lo lắng không thôi. Cô vừa đi qua đi lại, vừa cắn móng tay.

- Con cứ cảm thấy có gì không đúng lắm, mẹ à.

Con cứ ngồi xuống đi. Mẹ nhìn con cũng đủ chóng mặt.

Bà Ngân thở dài, không hiểu sao con gái mình lại lo lắng đến thế.

- Gần đây, có người gọi vào số điện thoại cũ của con. Mới nãy thôi. Cái số mà con không dùng từ mười năm trước ấy.

- Thì sao?

- Có người đang tìm kiếm vụ tai nạn từ mười năm trước.

Giọng Đỗ Quyên run lên. Cô ta ngồi thụp xuống ghế.

- Con đừng có thần hồn nát thần tính được không? Mẹ đã nói rồi, vụ đó mẹ xử xong hết rồi!

- Không! Làm sao con bình tĩnh được!

Đỗ Quyên hét lên với mẹ. Cô ta run rẩy, nước mắt đã trào ra. Bà Ngân vội vàng ôm lấy con gái mình.

- Ngoan. Tai nạn năm đó, thằng bé đó đã chết rồi. Con không cần phải sợ. Chính con cũng thấy nó đã cháy ra tro rồi đấy còn gì.

Đỗ Quyên thở ngắt quãng. Cảm giác lo lắng vẫn cứ bủa vây lấy cô ta. Linh tính mách bảo rằng, mọi chuyện không phải như vậy.

- Diệu Hoa…

- Con bé đó có vẻ như không biết gì đâu. Dù sao nó cũng sẽ chết thôi, gϊếŧ nhầm hơn bỏ sót, đúng không?

Bà Ngân xoa vai con gái mình, trấn an.

***

Diệu Hoa đứng trong phòng tắm một lúc lâu. Sau khi đã gột rửa cơ thể cho sạch sẽ, cô vẫn chưa đủ can đảm để bước ra ngoài.

Cô ngồi trên nắp bồn cầu, hai tay siết chặt vào nhau.

- Không sao, không có gì khó khăn cả. Mình chỉ đang cứu anh mà thôi. Nếu anh ấy biết, anh ấy sẽ tha thứ cho mình thôi.

Trong lòng cô cảm thấy bồn chồn không yên. Mặc dù đó là điều khó tin, nhưng đến tầm tuổi này, khi đã gần bước sang tuổi ba mươi, lại còn từng là một người nổi tiếng, nhưng việc cô vẫn chưa ngủ với một ai lại là sự thật. Đó là lời hứa của cô với Nam.

Diệu Hoa hít sâu một hơi. Cô đứng dậy, chuẩn bị đi ra ngoài. Bất chợt, cô phát hiện ra một vật gì đó được treo ở trên kệ trang trí.

Đó là một cái vòng cổ, trên đó treo một chiếc mặt dây chuyền bạc, kiểu dáng khá là lạ mắt. Nó trông gần giống với sợi dây chuyền trên cổ cô: hình một người đang nhảy múa.

Diệu Hoa lại gần cái vòng cổ. Cô kiễng chân, vươn tay lên, định túm lấy sợi dây và xem kỹ hơn, thì cửa phòng tắm bật mở ra.

- Cô làm gì mà lâu thế hả?

Diệu Hoa giật mình, trượt chân ngã ra sau. Người đàn ông không chạy đến đỡ cô, mà chạy tới, giật lấy sợi dây chuyền, nhanh chóng bỏ vào túi áo.