Chồng Hờ

Chương 13

Hồng hốt hoảng khi bị đèn rọi thẳng vào người. Cô vội ngồi thụp xuống, tránh né ánh đèn.

Trang dắt theo con chó béc giê to đùng đi ra cửa, kéo theo một đám vệ sĩ của ông Hưng, cùng với ông Hưng ở phía sau cùng. Giống như là bắt tại trận một tên trộm mới vào nghề vậy.

- Sao cô lại ở đây? Cô đến đây làm gì? Vào giữa đêm khuya thế này hả? Lại còn lén lén lút lút…

Hồng không kịp phản ứng gì, một vai tay vệ sĩ đã xông tới và giữ chặt cô lại, kéo cô đến trước mặt Trang cùng ông Hưng.

Trang giả bộ hốt hoảng ngạc nhiên.

- Không lẽ cô định tới đây ăn trộm đồ của nhà chúng tôi.

- Tôi… không… - Hồng ấp úng.

Hồng ngoái lại phía sau lưng, nhìn ra ngoài cổng. Cô muốn biết Đăng còn ở đó hay không. Cổng nhà tối om, ánh đèn đường lờ mờ không đủ sáng để cô có thể nhìn rõ bất cứ một thứ gì. Dường như Đăng đã biến mất, hoàn toàn chìm vào trong bóng đêm.

Tim Hồng đập thình thịch. Chuyện gì thế này? Cô đã quá vội vàng ư? Đáng ra cô nên có một kế hoạch cẩn thận, hơn là việc cứ tay không đến đây để rồi bị tóm được.

- Ấp úng như thế là có ý gì? Có đúng là cô muốn ăn trộm cái gì không?

Ông Hưng lên tiếng, gõ cây quải trượng xuống mặt đất. Như chợt nhớ ra điều gì, ông ngẩng lên và nhìn thẳng vào mặt cô.

- Có phải cô định đưa cháu tôi đi?

Ông trừng mắt nhìn ông ta.

- Đúng vậy đấy. Thằng bé là con của cháu, nó phải được ở cùng cháu chứ không phải ở với người xa lạ khác.

Hồng cứng miệng, cô ngẩng cao đầu và đứng thẳng lưng, cố gắng thể hiện rằng mình không hề sợ hãi.

Ông Hưng bật cười.

- Con của cô ư? Từ khi nào mà cô có đủ tư cách nuôi nó? Thằng bé cũng là cháu tôi, con của con trai tôi. Ở đây ai cũng là người có đủ khả năng và tư cách nuôi nó hơn cô hết !

Ông Hưng giang tay ra, trong đám người đứng đó còn có cả Trang. Trang cười thầm, hào hứng ra mặt vì có bệ đỡ vững chắc.

Hồng không cãi được. Ông Hưng hất đầu một cái, ra hiệu cho đám vệ sĩ đưa cô đi. Hồng vùng vẫy nhưng không thể thoát khỏi sự kiềm kẹp của đám vệ sĩ. Cô lại một lần nữa bị lôi ra khỏi nhà. Trước khi bị ném ra ngoài, Hồng cố rướn người lên, nhìn vào trong. Cô không thấy được bé Bin, nhưng thấy được bà Ngọc đang đứng ở ngoài cửa phòng khách. Bà tỏ ta lo lắng, gật đầu để đáp lại ánh mắt của cô.

Hồng cũng nhẹ nhõm được đôi chút khi biết bà Ngọc vẫn ở đó và chăm sóc bé Bin.

Lại một lần nữa, cô không biết phải đi đâu. Hồng không muốn về nhà Đăng, hiện tại anh ta không còn dáng tin nữa. Hồng cứ thế ngồi bên vệ đường, chờ cho đến khi trời sáng.

Trời nổi gió to, không thể nhìn thấy trăng hay sao, hay một chút ánh sáng nào cả. Hồng đoán rằng chuẩn bị mưa. Nhưng cô còn có thể đi đâu được đây? Cô chẳng có chỗ nào để về.

Hồng gục đầu xuống lòng bàn tay mình. Cô bị sao thế này? Vì sao cô cứ mãi im lặng để cho người khác ức hϊếp mình như thế? Thậm chí ngay cả con của mình cô cũng không thể bảo vệ được, chỉ biết đứng trơ ra đó và nhìn thằng bé bị cướp đi.

Hồng tự hỏi cô đã làm được gì. Trốn tránh, mất trí nhớ, quên đi cuộc sống, và rồi tiếp tục đánh mất mọi thứ. Rốt cuộc cô đang sống vì mục đích gì đây?

Hồng bật cười trong cay đắng. Mưa trút xuống. Hồng vẫn ngồi yên đó, mặc kệ những hạt mưa táp lên cơ thể khiến toàn thân cô trở nên lạnh ngắt. Đây là sự trừng phạt mà ông trời dành cho cô.

Đột nhiên có một người đứng chắn trước mặt cô, cán ô chìa ra che chắn trên đầu cho cô. Hồng ngẩng mặt lên. Đôi mắt kèm nhèm, sưng húp vì khóc khiến cô không thể nhìn rõ mặt đó là ai.

Thịnh ngồi xổm xuống.

- Em không thể như thế này được.

Nghe thấy tiếng Thịnh, Hồng cười khẩy một cái. Cô giật lấy cái ô trên tay anh, ném đi.

- Cút đi! Tôi không cần sự thương hại của anh.

Thịnh lại nhặt chiếc ô lên.

- Anh không thương hại em. Chúng ta không đáng thương. Chúng ta là hai kẻ tội lỗi, vì không thể bảo vệ được điều mà chúng ta yêu quý.

Hồng chưa bao giờ thấy Thịnh trở nên trầm lắng quá mức như vậy. Anh thậm chí còn nhận lỗi sai về phía mình. Cô không thể tiếp tục cứng cỏi được. Hồng gục đầu vào vai anh, khóc nấc lên. Thịnh vỗ về lưng cô. Anh kéo cô đứng dậy, đưa cô vào xe của mình.

Hồng cầm khăn bông có sẵn trong xe lên để lau tóc.

- Anh sẽ nói hết tất cả sự thật cho em. Chỉ xin em đừng bỏ cuộc.

Hồng ngước lên nhìn anh. Cô ném cái khăn ra ghế sau của xe và quay hẳn người về phía Thịnh, bày ra trên mặt vẻ chờ đợi.

- Tôi đang nghe đây.

Thịnh thở ra một hơi dài. Anh cảm thấy giống như là mình đang ở trong một phiên tòa với thẩm phán là lương tâm của mình, và nạn nhân là Hồng. Tất cả đều đang chờ đợi anh thú nhận những việc mà anh cho là sai trái.

- Đúng là chúng ta chưa từng kết hôn. Năm năm trước, em và anh mới chỉ là… người yêu.

Thịnh hơi ngượng ngùng khi nói ra mối quan hệ của cả hai. Hồng vẫn nhìn anh chăm chú, chờ đợi một điều gì đó mà cô chưa biết.

- Bố anh không muốn hai chúng ta đến với nhau, vì gia cảnh nhà em không được tốt lắm. Bố nói không tương xứng. Ông ấy muốn anh kết hôn với Trang, em biết đấy, chính là thư ký hiện tại của anh.

- Tôi biết cô ta. – Hồng nhún vai. – Có vẻ như cô ta muốn cướp đi con trai của tôi đấy. Cô ta đứng sau tất cả chuyện này.

- Đúng vậy. Năm đó, cô ta đuổi em khỏi công ty, rồi lừa em rằng anh và cô ta đang nɠɵạı ŧìиɧ. Anh thật sự có lỗi trong chuyện này. Nếu như anh cảnh giác hơn thì đã không bị cô ta lừa lên giường…

Hồng ngạc nhiên. Còn có chuyện này nữa ư? Đó là lý do vì sao cô bỏ đi, ngay giữa lúc có thai bé Bin hay sao? Lúc này, Hồng chợt nghĩ rằng sao mình lại ngốc nghếch đến vậy.

- Cô ta làm sao mà lừa nổi anh? – Hồng hỏi vặn lại. Cô không tin lắm vào chuyện này.

Thịnh mím môi, cúi gằm mặt xuống.

- Cô ta không lừa được anh. Nhưng Đăng thì có. Anh ấy là anh trai cùng cha khác mẹ của anh.

Hồng còn bất ngờ hơn cả lúc trước. Cô không ngờ mối quan hệ trong gia đình anh ta lại phức tạp như vậy.

- Và có phải anh ta cũng thích tôi?

Thịnh gật đầu. Hồng phì cười khi thấy xác nhận của Thịnh. Mọi chuyện có lý nào lại dễ đoán thế ư?

- Anh nghĩ tôi sẽ tin sao?

Thịnh vội vàng cầm lấy tay Hồng.

- Anh không nói dối em câu nào hết. Đúng là anh đã từng lợi dụng việc em mất trí nhớ để cha giấu một vài chuyện, nhưng anh không có ý xấu nào. Anh chỉ muốn em có thể quên hết đi những chuyện đau buồn và sống thất vui vẻ. Anh đã rất hạnh phúc khi tìm được em và con…

Hồng cắt ngang lời Thịnh, cô gạt tay anh ra.

- Chuyện đó bây giờ còn quan trọng hay sao? Ngay cả con tôi cũng bị họ cướp đi rồi.

Thịnh nhoài người lên, cầm lấy tay Hồng một lần nữa. Anh nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt không thể nào kiên quyết và chân thành hơn.

- Anh sẽ bảo vệ em và con mà. Cho anh một cơ hội nữa thôi.

Hồng chần chừ. Cô có nên như vậy không đây, khi mà chẳng còn ai xung quanh cô là đáng tin nữa. Nhưng nhìn ánh mắt khẩn cầu của Thịnh, trái tim cô lại chùng xuống. Vậy thì tin anh ta một lần nữa thôi.

Hồng hạ quyết tâm, gật đầu với Thịnh. Thịnh mừng rỡ. Anh đưa cô đến một căn nhà chung cư ở cách khá xa khu nhà của mình, tạm thời sắp xếp cho cô ở đó.

***

Thịnh nói với Hồng rằng hãy ở yên nhà và chờ anh. Nhưng cô cảm thấy bồn chồn không yên. Việc Đăng biến mất bất ngờ vào đêm qua khiến cô bị tất cả bọn họ tóm được khiến cô cảm thấy khó chịu. Rốt cuộc là anh ta muốn gì đây?

Hồng không chờ được. Cô quyết định đi tìm Đăng, nhưng anh ta không có ở quán trà bánh Daho. Hồng không biết được anh ta đã đi đâu, cô gọi điện cho anh ta cũng không được. Đăng đã biến mất như thể là bốc hơi khỏi thành phố này vậy.

Một người đàn ông lạ mặt đột nhiên xuất hiện, vỗ vai cô. Hồng giật mình, quay lại phía sau.

- Anh là? – Hồng hỏi dò, sợ rằng là người quen của mình trong quá khứ.

- Là anh đây mà! Anh Dũng đây mà. – Anh ta nói hơi to. Một vài người trong quán trà bánh nghe thấy và quay ra nhìn họ.

Hồng nheo mắt nhìn. Cô không thể nhớ ra người này. Đối với Đăng và Thịnh, hay thậm chí là Trang, cô ít nhiều còn có chút ấn tượng dù đã mất trí nhớ. Nhưng với người này thì không.

Dũng nhún vai.

- Thôi bỏ đi. Em cứ giả vờ như không quen biết anh cũng được. Anh chỉ muốn báo cáo là anh đã hoàn thành xong nhiệm vụ mà thôi.

Hồng ngớ người. Nhiệm vụ nào cơ? Cô đâu có giao phó cái gì cho anh ta cơ chứ? Cô thậm chí còn không biết người này.

Đột nhiên, bé Bin từ sau lưng anh ta thò mặt ra.

- Mẹ ơi! – Thằng bé thì thào. – Con đến rồi nè!

Hồng sửng sốt. Sao bé Bin có thể ra được khỏi căn nhà đó? Thằng bé sao lại có mặt ở đây?