Thịnh rất muốn hỏi bé Bin rằng Đăng là ai, nhưng anh không muốn làm nó sợ. Vẻ mặt căng thẳng hiện giờ của anh khiến nó e dè.
- Chú Đăng là ai vậy? Con có thể kể về chú ấy cho bố được không?
Thằng bé liếc nhìn anh một cái, rồi chần chừ. Như thể nó đã nghĩ xong, cuối cùng cũng trả lời lại.
- Chú hàng xóm nhà con đó. Chú ấy tốt lắm.
Thịnh ngờ vực. Tại sao một người đàn ông lạ lại đối tốt với người khác như vậy? Anh ta có ý đồ gì đây? Anh phải giữ cho Hồng và bé Bin tránh xa khỏi anh ta.
Thịnh vỗ lưng thằng bé.
- Được rồi. Con có muốn chuyển đến nhà bố ở không? Cả nhà mình sẽ sống cùng nhau.
Thằng bé im lặng. Nó lại liếc nhìn về phía Hồng. Thịnh có thể hiểu rằng thằng bé rất muốn có một gia đình, nhưng sợ Hồng không cho phép. Anh an ủi nó.
- Về nhà bố thì sẽ tiện chăm sóc mẹ con hơn. Mẹ sẽ mau khỏi bệnh hơn.
- Thật không ạ?
Thịnh gật đầu. Anh không hề lừa thằng bé. Nhà anh đương nhiên là đầy đủ về vật chất và tiện nghi hơn để cô dưỡng bệnh rồi. Hơn nữa còn có thể tránh xa khỏi tên Đăng kia.
Bé Bin gật đầu lia lịa, ra vẻ sung sướиɠ lắm. Nó mong mẹ mau tỉnh lại, để được về nhà bố ở.
Bỗng nhiên có tiếng gõ cửa, Thịnh giật mình ngẩng đầu lên, thắc mắc rằng sao lại có người đến vào giờ này. Trang đứng trước cửa phòng bệnh, giơ tập tài liệu lên.
- Em đưa cái này đến cho anh.
Thịnh buông bé Bin ra, vội vàng đi về phía Trang, đẩy cô ra khỏi phòng bệnh và đóng cửa lại. Anh tỏ rõ thái độ, không muốn cho cô tham gia vào chuyện của mình.
- Em đến đây làm gì?
- Đưa cái này cho anh mà.
Trang giơ cái tập tài liệu lên. Cô ta nghiêng người ngó vào trong. Thịnh nhích người lên, che hết tầm nhìn của cô ta.
Trang cúi đầu, khẽ bĩu môi một cái rồi rũ người xuống.
Mục đích cô ta đến chỉ là để xem Hồng là ai. Vất vả suốt năm năm, chưa một lần nào chiếm được sự chú ý của Thịnh. Vậy mà chỉ trong nháy mắt, anh đã ở cạnh người khác. Thật là không cam tâm.
- Đừng quên anh sắp phải đi công tác đó nhé.
- Hủy luôn đi. – Thịnh nhanh chóng cắt lời. Hiện tại anh có chuyện quan trong hơn là những buổi công tác dai dẳng và nhám chán.
Trang cau có, cuống lên.
- Nhưng đó là buổi họp quan trọng. Anh quên là vốn của công ty sẽ phụ thuộc vào nó à?
- Vậy thì em sẽ đi cùng Dũng, phó giám đốc của công ty. Anh thật sự không thể đi được.
Trang hậm hực. Cô tỏ ra khó chịu.
- Em không muốn đi cùng anh ta.
- Đây là công việc, không có chuyện tình cảm riêng tư.
Thịnh lạnh lùng cắt lời. Trang bị chặn họng thì bực lắm. Cô khoanh tay trước ngực, nhìn anh đầy kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
- Vậy ư? Thế còn anh thì sao?
Thịnh ngớ người ra. Đúng là anh đang bỏ bê việc công vì chuyện riêng của mình. Anh không cãi được. Thịnh đành cãi cùn, lần đầu tiên sử dụng quyền hạn của mình để làm việc xấu.
- Anh là giám đốc.
Thịnh nói xong thì cầm lấy tập tài liệu trên tay Trang, mở cửa ra và chui vào trong phòng, trông khá là hèn.
Trang bực bội và ấm ức. Cô đứng trước cửa phòng bệnh, nhìn chằm chằm vào tờ giấy thông báo. Tên bệnh nhân "Vũ Nguyệt Hồng".
Lại là cái tên này. Tại sao cô ta cứ luôn quanh quẩn ở cạnh Thịnh như vậy?
Hồng tỉnh lại khi đã chiều muộn. Cô thấy Thịnh và bé Bin đang hào hứng ở cạnh mình, sắp xếp đồ đạc và bỏ vào trong một cái vali.
Ống truyền trên tay cô đã được rút ra, vết kim đâm nhói lên dù đã được bịt lại.
- Mọi người đi đâu vậy? – Hồng hỏi với giọng hoang mang.
- Con với bố đang xếp đồ để về nhà đó. Chúng ta sẽ được về nhà b…
Bé Bin chưa nói hết câu thì Thịnh đã nhanh chóng bịt mồm nó lại. Anh nháy mắt với nó.
- Chúng ta sẽ về nhà. Nằm viện không thoải mái.
Bé Bin ngậm ngùi gật đầu khi lỡ lời nói ra vài điều mà bố đã dặn là không được nói. Nhưng Hồng luôn nhanh nhạy với những sơ hở đó. Cô giữ tất cả lại trong lòng, và sẽ tự mình tìm hiểu về chúng.
Cô luôn có cảm giác không đáng tin đối với Thịnh. Dù cùng là hai người lạ đối với cô, hai người chưa từng xuất hiện trong trí nhớ của cô, nhưng cô có xu hướng tin vào bé Bin hơn là Thịnh.
Thịnh đỡ cô xuống khỏi giường, thậm chí còn định bế cô ra xe nhưng cô đã từ chối. Như thế trông thật là ngu ngốc chết đi được, chứ chẳng hề lãng mạn chút nào. Cô bị thương ở đầu, gãy tay, nhưng không gãy chân, vậy thì vẫn có thể tự đi.
- Hai mẹ con đợi ở đây, anh ra lấy xe nha.
Hồng gật đầu. Cô nắm tay bé Bin, bé Bin cũng siết chặt lấy tay cô. Nó cảm thấy mẹ nó đang sợ hãi và lo lắng, nên nó muốn nắm tay cô để trấn an.
Một người đàn ông chạy vụt qua. Gương mặt anh ta tỏ vẻ lo lắng, hớt hải.
- Ơ, chú Đăng kìa.
Bé Bin níu tay cô, chỉ về phía người đàn ông tên Đăng kia.
Hồng ngoái lại nhìn anh ta. Gương mặt anh ta thật kỳ lạ, nó khiến cô có cảm giác lạ lùng nhưng cũng quen thuộc.
- Anh ta là ai vậy?
Hồng nghiêng đầu, suy nghĩ. Có vẻ như bé Bin biết người này. Cô có thể hỏi nó, nhưng không phải bây giờ, bởi vì xe của Thịnh đã đỗ lại trước cửa bệnh viện rồi.
***
Đăng chạy thẳng vào quầy lễ tân. Anh không có tâm trí đâu mà để ý đến những chuyện xung quanh. Mấy ngày tìm kiếm cô đến mức gần như lật tung cả thành phố lên, cuối cùng cũng nhận được tin cô bị tai nạn.
Anh chạy vội đến bệnh viện. Anh nghĩ rằng mình cần phải nhanh chân lên trước khi bị người khác tìm ra cô.
- Cho hỏi bệnh nhân Vũ Nguyệt Hồng nằm ở phòng nào ạ? Cô ấy bị tai nạn ô tô, cách đây khoảng một tuần.
- Anh chờ một chút.
Y tá ở quầy cúi xuống tra sổ bệnh nhân.
- Xin hỏi anh là gì của bệnh nhân?
- Tôi là… anh trai cô ấy. – Đăng nghĩ một hồi, quyết định chọn một vai vế nào đó nhẹ nhàng và dễ chấp nhận.
Cô y tá gật đầu, tra sổ một lúc, rồi ngẩng lên nhìn anh, tiếc nuối.
- Xin lỗi anh, cô ấy vừa ra viện lúc chiều rồi.
- Ai đã đưa cô ấy về vậy?
- Chồng cô ấy.
Đăng bần thần một lúc lâu. Chồng cô ấy ư? Hồng đâu có chồng? Cô ấy chỉ là mẹ đơn thân, một mình nuôi một đứa con, lấy đâu ra một người chồng nữa?
Liệu có phải người đó đã tìm thấy cô ấy không?
Đăng vội vàng cảm ơn, rồi rời khỏi bệnh viện.
Thịnh sắp xếp chỗ cho Hồng, cất quần áo của cô và của bé Bin vào tủ. Anh để Hồng nằm trên giường, gém chăn cẩn thận lại cho cô.
Anh cúi người hôn lên trán cô một cái.
- Em nghỉ ngơi đi nhé. Anh sang phòng bên làm việc.
Hồng gật đầu.
Đợi Thịnh đi rồi, cô nhảy bật xuống khỏi dường. Vì động tác quá nhanh nên cô hơi choán váng một chút.
Hồng đi quanh phòng dò xét.
Thịnh nói cô là vợ anh, tức là cô từng sống cùng anh, cùng ở tại căn phòng này. Nhưng cô chẳng có chút ký ức gì về nó. Hồng đang cố gắng tìm kiếm xem có chút gì đó liên quan đến mình, hay là gợi nhớ ký ức của mình hay không.
Nhưng chẳng có gì cả.
Bé Bin ngồi yên trên ghế sô pha, nhìn theo hành động kỳ lạ của mẹ mình.
- Mẹ đang tìm gì vậy?
Hồng giật mình, ngoái ra sa, nhận ra rằng trong phòng không phải chỉ có một mình mình. Cô lại gần đứan nhỏ, ngồi xuống cạnh nó.
Bé Bin trèo vào lòng cô.
- Con tên gì?
- Con tên là Bin. Mẹ còn quên cả tên con luôn ấy hả?
Hồng gật đầu. Biết rằng thằng nhỏ sẽ buồn lắm khi nghe được điều đó, nhưng cô buộc phải làm rõ mọi chuyện nếu không muốn bị lừa.
- Không sao. Bố nói cứ từ từ là mẹ sẽ nhớ lại thôi.
- Con có thể kể lại những chuyện trước đây cho mẹ được không?
Bé Bin gật gù. Nó thao thao bất tuyệt kể lại những chuyện trước đây cho cô nghe, nhưng tất cả đều là lời của Thịnh. Vì vậy, Hồng không thể biết được trước đây mình thật sự sống như thế nào.
- Thế mẹ không đi làm à?
- Có. Mẹ làm ở tiệm bánh. – Thịnh đã quên không dặn bé Bin điều này. Nó suy nghĩ một chút rồi quyết định kể thật. – Chú Đăng cũng làm ở đó đấy mẹ.
- Chú Đăng là ai vậy con?
Hồng bắt được câu trả lời của thằng bé, hỏi về người đàn ông vừa lạ, vừa quen mà cô gặp ở bệnh viện.
- Chú hàng xóm nhà mình đó. Chú ấy tốt lắm, thi thoảng chú ấy đi đón con từ trường về, xong còn cho con ăn bánh ngon ơi là ngon.
Hồng nhíu mày. Thịnh không hề nhắc gì về người này. Nhưng cũng có thể là vì cô không kể với anh. Nhỡ như cô lại có một mối tình ngoài luồng thì sao? Hồng cố suy nghĩ về tất cả những khả năng có thể xảy ra. Cô không thể chắc chắn được, vì cô chẳng còn nhớ gì nữa.
Thật là mệt mỏi.
Nhưng có một điều mà cô buộc phải làm. Cô phải đi tìm người đàn ông tên là Đăng kia.