Kim Bài Nhân Sinh

Chương 332: Ngông cuồng, ông dám không?

Người đứng ở cửa không phải ai khác, mà chính là ông nội của Hàn Thanh Chí, người đứng đầu nhà họ Hàn – Hàn Tu Dương.

Trước khi đến đây, tôi đã gọi điện cho Hàn Tu Dương, bảo rằng đêm nay tôi sẽ cho ông ta xem một vở kịch lớn, còn bảo vở kịch này chắc chắn sẽ khiến ông ta cực kì giận dữ. Thấy ông ta không hào hứng cho lắm, tôi lại khích thêm, rằng nếu tôi không làm ông ta hài lòng, tôi có thể đồng ý một yêu cầu của ông ta. Còn nếu tôi khiến ông ta hài lòng, thì ông ta phải đáp ứng một yêu cầu của tôi.

Bây giờ có thể thấy rất rõ, Hàn Tu Dương không chỉ cực kì tức giận, mà thậm chí còn tức đến nỗi sắp hộc máu. Ông ta từ từ đi vào phòng, mắt sắc như dao trừng Hàn Thanh Chí, nghiến răng nghiến lợi nói: “Thằng bất hiếu! Mày làm mất hết thể diện của nhà họ Hàn chúng ta rồi!”

Đi đằng sau Hàn Tu Dương còn có một ông già nữa. Ông ta vừa bước vào, Quách Đức Cao giòn giã gọi “Ông nội”. Hắn còn giới thiệu tôi với ông ta, nói: “Ông nội, đây chính là anh Trần - Trần Danh mà hai ngày nay cháu đã nói với ông.”

Ông Quách gật đầu với tôi coi như chào hỏi. Tôi cũng gật đầu mỉm cười với ông ta, nhưng mắt lại nhìn Hàn Tu Dương, nói: "Hàn lão tiên sinh, ban nãy cháu ông nói cái gì, làm cái gì, chắc ông cũng nghe rõ rồi chứ?”

Ông Quách hừ lạnh một tiếng, nói: “Ông Hàn, ông biết dạy bảo thật đấy, dạy kiểu gì mà cháu ông có cả ý định gϊếŧ cháu tôi. Hơn nữa, trước mặt những người khác nó còn tự tin như thế, giọng điệu ngông cuồng như thế. Là ai đã cho nó chỗ dựa và can đảm? Chắc không phải ông chứ hả?”

Hàn Tu Dương nhíu mày, trầm giọng nói: “Ông Quách, tôi thấy tốt nhất là không nên suy đoán vô căn cứ thì hơn. Như thế làm tổn hại tình cảm giữa hai nhà chúng ta biết bao chứ?”

Ông Quách lạnh lùng đáp: “Tình cảm? Giữa hai nhà chúng ta thì có tình cảm gì được? Cháu ông cũng nói rồi đó. Bây giờ bốn dòng họ lớn chúng ta đang tranh đấu gay gắt với nhau, vậy nên nó mới muốn xử cháu trai tôi, giảm bớt một đối thủ cạnh tranh mạnh mẽ cho mình. Từ trước tôi đã biết nó thù địch cháu tôi rồi. Dù gì thì Đức Cao đúng thực là người có tiền đồ, có đầu óc kinh doanh, cũng là người giỏi nhất trong bốn thiếu gia ở Hàng Châu. Nhưng tôi tuyệt đối không ngờ tới nó lại cả gan làm xằng làm bậy đến mức này. À đúng rồi, vừa nãy nó nói gì ấy nhỉ? Ai giữ bí mật cho nó, đi theo nó thì sẽ cho người đó sống, nếu không thì chỉ có chết. Câu này ý là nó còn có thể sẽ gϊếŧ hai anh em nhà họ Nhan với cả Vệ Sảng nữa hả?”

Lời ông Quách nói khiến Hàn Tu Dương càng tức giận hơn. Ông ta bắt Hàn Thanh Chí đứng dậy, rồi hung tợn tát hắn năm sáu cái. Cả căn phòng toàn là tiếng bạt tai “chát chát chát”, nghe thôi cũng thấy đau.

Trong lòng tôi đang âm thầm sung sướиɠ. Mặt Hàn Tu Dương đỏ lên, ông ta quát lên giận dữ: “Mày làm mất hết mặt mũi nhà họ Hàn chúng ta rồi! Có biết không hả?”

Đây là đã lần thứ hai Hàn Tu Dương nhắc lại câu này, từ đó có thể thấy được ông ta tức đến mức nào.

Hàn Thanh Chí cúi đầu nói: “Ông nội, cháu sai rồi. Xin ông chú ý sức khỏe.”

Không thể không nói Hàn Thanh Chí là một kẻ rất thông minh. Vào thời điểm này, hắn khôn ngoan đặt việc quan tâm đến sức khỏe của Hàn Tu Dương lên đầu tiên, điều này rất dễ khiến Hàn Tu Dương mềm lòng. Hơn nữa hắn còn là đứa cháu trai Hàn Tu Dương yêu thương nhất, coi trọng nhất.

Vẻ mặt Hàn Tu Dương quả nhiên dịu hơn một chút, nhưng ông ta vẫn rất giận. Ông hỏi Hàn Thanh Chí: “Được, mày nói mày sai rồi, mày nói cho ông mày sai ở đâu. Nếu để ông phát hiện ra mày chỉ đang nói ngọt để lừa ông mà hoàn toàn không biết nhận lỗi, chuyện hôm nay chúng ta không xong đâu!”

Hàn Thanh Chí vội vàng gật đầu, cúi đầu hổ thẹn nói: “Lỗi sai đầu tiên, cháu sai khi đã nói một kiểu làm một kiểu với ông. Cháu đã hứa sẽ không đối phó Trần Danh nữa, nhưng bởi vì cháu không thể bỏ qua nỗi đau bị hủy dung, nên đã làm trái lại lời hứa với ông, làm việc sai trái. Lỗi sai thứ hai, cháu sai ở việc đã quá kiêu căng. Ông từng dạy bảo cháu, rằng bốn dòng họ lớn ở Hàng Châu chính là bộ mặt của giới thượng lưu Hàng Châu. Thân là gia chủ tương lai, cháu nên cố gắng tạo quan hệ tốt với các anh em nhà khác, cùng bọn họ giữ vững bộ mặt Hàng Châu. Nhưng cháu lại vì nhà mình hơi mạnh hơn nhà bọn họ một bậc, nên đã kiêu ngạo không tự biết mình, khiến ông Quách buồn lòng, làm tổn hại đến tình cảm giữa các nhà.”

Hắn nói đến đây thì ngẩng đầu lên, thoáng nhìn sắc mặt Hàn Tu Dương. Vẻ mặt ông ta đã đỡ hơn trước thêm một chút nữa, bởi vì Hàn Thanh Chí đã thông minh vơ hết mấy lời ngông cuồng ban nãy vào người mình, quên sạch câu “Ông tao nói với tao” vừa rồi đã nói. Điều này vừa bảo vệ được mặt mũi của Hàn Tu Dương, cũng giữ gìn được danh tiếng nhà họ Hàn.

Bất kể con người Hàn Thanh Chí có như thế nào thì có một điểm đáng để khẳng định, đó là hắn rất giỏi phỏng đoán suy nghĩ của người khác, đặc biệt là người ông nội Hàn Tu Dương mà hắn hiểu vô cùng rõ. Tôi nghĩ nếu để hắn tự do phát huy, e rằng hôm nay Hàn Tu Dương sẽ chỉ phạt hắn nhẹ nhàng.

Lúc này, Hàn Thanh Chí lại lên tiếng: “Lỗi sai thứ ba của cháu, cũng là lỗi sai lớn nhất. Đó là cháu thân là người cầm quyền của nhà họ Hàn trong tương lai, mà lại không có sự độ lượng, trung thực mà người lãnh đạo nên có, cũng không có bản lĩnh dám làm dám chịu. Cháu thực sự đã làm mất hết thể diện của nhà họ Hàn.”

Nói đến đây, Hàn Thanh Chí đột nhiên quỳ xuống “rầm” một tiếng. Hắn nói với khuôn mặt đầy nước mắt: “Ông nội, cháu không xứng đáng với sự dạy bảo của ông. Cháu tự biết mình không có đức cũng không có tài, không thể đảm đương vị trí gia chủ nhà họ Hàn, cháu sẵn sàng từ bỏ quyền thừa kế của mình.”

Hắn vừa nói câu này, trên mặt Hàn Tu Dương lập tức xuất hiện vẻ bất ngờ. Phải biết rằng, trở thành gia chủ đồng nghĩa với sở hữu vô số của cải, còn có địa vị rất cao. Tài sản cá nhân của bọn họ không xuất hiện trên bảng xếp hạng tỷ phú thế giới của Forbes gì đó, hay là bảng xếp hạng những người giàu có của Hồ Nhuận, nhưng cũng là “tỷ phú ngầm” hàng thật giá thật. Bởi vậy, gần như không có ai lại chủ động từ bỏ quyền thừa kế. Vậy nên nói, lời nói của Hàn Thanh Chí đã thể hiện sự sám hối của hắn rất rõ ràng.

Tôi thấy chiêu lấy lui làm tiến này của Hàn Thanh Chí quả thực được sử dụng rất xuất sắc. Nhìn dáng vẻ của Hàn Tu Dương, tôi cũng biết ông già này giờ đã thực sự mềm lòng rồi. Dù gì Hàn Thanh Chí cũng do một tay ông ta dạy dỗ, hắn không chỉ là cháu ông ta, mà còn là một “tác phẩm” ông ta tự hào.

Hàn Tu Dương thở dài, nói: “Thôi vậy, đây cũng không hoàn toàn là lỗi của cháu. Lúc đó quả thực ông không suy xét đến cảm nhận của cháu. Cháu là con cưng của trời, lại từng là công tử đứng đầu Hàng Châu, bị hủy dung, lòng tự tôn của cháu phải chịu đả kích nặng nề nhất. Vậy mà ngay từ đầu, ông không đả thông tư tưởng cho cháu, không an ủi cháu mà lại ép buộc ra lệnh cho cháu phải đè nén cơn giận trong lòng. Ông đã quên mất chuyện hủy dung gây ra ảnh hưởng lớn thế nào cho cháu, thế nên cháu trở nên điên cuồng vì chuyện này không phải trách nhiệm của mình cháu, mà cũng là trách nhiệm của ông.”

Lúc này, ông Quách cười lạnh nói: “Ai dà, tôi thật bái phục Hàn đại thiếu gia. Chỉ hai ba câu thôi mà đã khiến ông nội cậu hết giận. Có điều hai người là ông cháu ruột, Hàn đại thiếu gia làm sai, nói mấy câu nhận lỗi là ông có thể tha thứ, nhưng mấy người chúng tôi không dễ xử lý như vậy đâu. Chuyện đêm nay, nếu ông không cho tôi một lời giải thích và đền bù hợp lý, tôi không giữ mồm giữ miệng được đâu.”

Ông ta dừng lại một lát, hừ lạnh nói: “Hay là ông cháu ông gϊếŧ cả lão già tôi đi, bịt miệng tôi lại?”

Nghe thấy câu này, Hàn Tu Dương vội vàng nói: “Ông Quách, ông lại nói linh tinh rồi. Chúng ta là bạn già bao nhiêu năm, lẽ nào ông còn không hiểu tôi là người thế nào ư? Mặc dù bảo là biết sai rồi sửa là tốt nhất, nhưng lần này Thanh Chí đúng thật là đã quá trớn, nếu không phạt nó thì khó mà bảo đảm nó sẽ không phạm sai lầm gì lớn. Thế này đi, tôi tạm thời thu hồi lại quyền thừa kế vị trí gia chủ nhà họ Hàn của nó. Ngoài ra, vụ làm ăn nhà họ Hàn và nhà họ Quách bàn lúc trước, đã thỏa thuận là chia bốn sáu, giờ chuyển thành chia năm năm, thế nào?”

Ông Quách nhướn mày, cười gian xảo, nói: “Không, bốn sáu chuyển thành ba bảy, tôi bảy ông ba.”

Hàn Tu Dương vừa nghe câu này, sắc mặt càng khó coi hơn, nhưng sau khi suy nghĩ tới toàn cục, dù ông ta có không bằng lòng hơn nữa thì cũng chỉ còn cách đồng ý. Vậy nên ông ta chỉ đành nhịn đau gật đầu, nói: “Được, vậy chuyện đêm nay...”

Ông Quách lập tức phối hợp đáp: “Chuyện gì đêm nay? Không phải đêm nay cháu tôi đến tham gia party sinh nhật cháu dâu tương lai của ông à? Nó uống nhiều, nên đi rồi.”

Ông nói rồi gọi Quách Đức Cao một tiếng. Quách Đức Cao chau mày, nhìn tôi một cái, không cam tâm gọi: “Ông nội?”

Ông Quách nhíu mày, nói: “Đức Cao, cháu còn phải quay về chăm sóc chân rồi. Chúng ta chỉ cần chứng minh được sự trong sạch của bản thân là đủ, những chuyện khác cháu đừng để ý.”

Quách Đức Cao nói: “Nhưng mà...”

“Không có nhưng nhị gì cả. Ông biết cháu khó chịu với Hàn Thanh Chí, nhưng cháu đừng có quên mình là người Hàng Châu. Khuỷu tay quay ra ngoài còn ra thể thống gì nữa?”

Bình thường, người già đều có ý thức địa bàn rất mạnh, vậy nên dù ông ta đã giúp tôi, nhưng thực ra trong lòng vẫn rất bài xích người từ nơi khác đến là tôi đây. Bởi vì dưới góc nhìn của ông ta, uy danh của tôi tăng cao chính là dập tắt chí khí của bốn dòng họ lớn ở Hàng Châu bọn họ.

Tôi gật đầu với Quách Đức Cao, hắn áy náy cười cười với tôi rồi theo ông Quách đi về. Sau khi bọn họ đi, Hàn Tu Dương thở phào một hơi dài, bảo Hàn Thanh Chí đứng dậy. Hàn Thanh Chí gật đầu, nói: “Vâng thưa ông.”

Trên mặt Hàn Thanh Chí hoàn toàn không có vẻ buồn bã sau khi mất quyền thừa kế gia chủ mà ngược lại, hắn rất bình tĩnh. Không thể không nói người bình thường thực sự không thể bì kịp với tình tình của hắn. Nếu hắn không nhắm vào tôi, có lẽ chúng tôi thực sự có thể trở thành bạn bè hợp tác tốt. Chỉ đáng tiếc, hắn trăm ngàn lần không nên nhắm đến cô gái mà tôi yêu nhất.

Hàn Tu Dương chậm rãi quay mặt lại, hỏi tôi: “Trần Danh, cậu thắng rồi. Cậu có yêu cầu gì?”

Tôi nhìn Hàn Thanh Chí, lạnh lùng đáp: “Tôi muốn hắn chết.”

Một câu nói, khiến cho tất cả mọi người tại đây đều tái mặt. Ngay sau đó, tôi cười nói: “Chết tâm.”

Hàn Tu Dương thở phào nhẹ nhõm, hỏi: “Tôi hiểu ý của cậu. Cậu muốn chúng tôi không tổ chức đám hỏi với nhà họ Nhan phải không? Được, bắt đầu từ ngày hôm nay, tôi sẽ không suy nghĩ đến chuyện này nữa, bất kể là sẽ phải tổn thất bao nhiêu lợi ích vì chuyện này. Con nhóc nhà họ Nhan kia tự do rồi.”

Nhan Như Ngọc nghe thấy thế, chỉ ngồi trên sô pha trợn tròn đôi mắt to nhìn tôi một cách trống rỗng.

Tôi thản nhiên nói: “Hàn lão tiên sinh quả đúng là cực kì yêu thương đứa cháu trai này nhỉ. Chỉ là có một chuyện tôi phải nói trước với ông, đứa cháu trai của ông chọc giận tôi, lời thề trước đây của tôi đã không còn giá trị. Chuyện đại diện Án Thành gì đó lắm vết nhơ quá, hay là để tôi ra tay giúp ông xử lý nhé!”

Nghe thấy câu này, Hàn Tu Dương khó tin nhìn tôi, nói: “Cậu thực sự muốn làm thế? Trần Danh, làm gay gắt mâu thuẫn giữa chúng ta chẳng có lợi gì cho cậu cả!”

Tôi ôm eo Đoàn Thanh Hồ, thản nhiên nói: “Đúng, không có lợi. Nhưng ai bảo các người khiến nữ vương của tôi đau lòng, còn làm nữ vương của tôi bị thương chứ?”

Tôi nói dứt lời là chuẩn bị đi. Hàn Tu Dương trầm giọng nói: “Trần Danh! Cậu chớ quên tôi không động đến cậu là bởi vì trong tay cậu có điểm yếu đó. Nếu cậu làm trái lời hẹn, tôi cũng không ngại xử lý cậu luôn ở đây đâu.”

Tôi chỉ vào đầu mình, nói: “Nhắm vào đây này. Nhưng mà, ông dám sao?”