Đoàn Thanh Hồ nói thời gian qua chị ấy cảm thấy rất vui, còn cảm ơn tôi, sau khi nói xong thì tiến về phía chồng sắp cưới từ trên trời rơi xuống của chị ấy.
Lúc này, tôi vô cùng đau khổ, tôi nghĩ, chuyện nực cười nhất trên đời này chính là bạn và người mình yêu nhất sau khi trải qua một đêm ân ái mặn nồng, thì ngày hôm sau cô ấy lại nói với bạn rằng cô ấy phải rời đi. Có lẽ người bình thường còn có cơ hội hỏi một câu, là đêm qua tôi thể hiện không tốt sao? Nhưng tôi đến một câu trêu đùa như vậy cũng không nói ra được, chỉ có thể sững sờ nhìn phía bóng lưng chị ấy.
Đoàn Thanh Hồ đến bên người đàn ông đó, lạnh lùng nói: “Hàn Thanh Chí, tôi đi cùng anh, nhưng tôi không còn trong trắng nữa, anh còn muốn lấy tôi không?”
Hai người đó đột nhiên rơi vào trạng thái vô cùng căng thẳng, người đàn ông được gọi là Hàn Thanh Chí nhìn về phía tôi, rồi nói: “Đoàn Thanh Hồ, nỗi ô nhục cô cho tôi, thì lúc khác tôi sẽ khiến cho cô phải trả giá gấp nghìn vạn lần!”
Tôi giật mình, trừng mắt nhìn Hàn Thanh Chí một cách căm phẫn, Đoàn Thanh Hồ lại nói một cách rất chi là dửng dưng: “Tôi sẽ đợi.”
Chị ấy nói xong liền hỏi bọn họ có thể đi được chưa? Mẹ chị ấy bực tức nhìn chị ấy, nói chị ấy đã làm mất thể diện của nhà họ Nhan, nói rồi định kéo chị ấy đi, chị ấy nhanh chóng né sang một bên rồi nói: “Con họ Đoàn, không phải họ Nhan.”
“Mẹ nói con họ Nhan thì con chính là họ Nhan!” Bà Đoàn nói một cách rất dữ tợn.
Khi bà ta tức lên thì mặt mũi dữ tợn, bỗng chốc làm hỏng mất vẻ đẹp ban đầu, còn Đoàn Thanh Hồ không cự nự với bà ta nữa, mà đi thẳng một mạch về phía chiếc xe. Bà Đoàn và Hàn Thanh Chí đều nhìn tôi, ánh mắt toát lên vẻ khinh bỉ và coi thường như khiến tôi vô cùng xấu hổ.
Hai người đi từ từ về hướng chiếc xe, lúc Đoàn Thanh Hồ chuẩn bị lên xe, tôi bước chầm chậm về phía trước, nhìn ba người họ, rồi nói: “Đoàn Thanh Hồ, em không cho phép chị đi.”
Đoàn Thanh Hồ sững sờ, từ từ quay người ra, tôi nhìn chị ấy một cách đau lòng rồi nói: “Em không cho phép chị đi, chị có nghe thấy không hả?”
Đoàn Thanh Hồ nước mắt lưng tròng nhìn về phía tôi, hỏi tôi sao phải làm vậy chứ?
Tôi bước chậm về phía chị ấy, thấy hơi buồn cười, rồi nói: “Sao phải? Chị đã là người phụ nữ của em rồi, chị yêu em, em cũng yêu chị, nếu đã như vậy, vì sao em phải để chị rời khỏi em chứ? Em đã nói rồi không cho phép chị đi, thì chị không được đi!”
Đám đông vây xem xung quanh đột nhiên đều hô lên một tiếng hay lắm, khiến cho sắc mặt của Hàn Thanh Chí và bà Đoàn trở nên rất khó coi, bà Đoàn nhìn mấy vệ sĩ đằng sau một cái, mấy người vệ sĩ đó lập tức giải tán mọi người đi chỗ khác. Tôi nghĩ bụng tác phong làm việc của người phụ nữ này quá hung hăng, thế mà lại dám bảo vệ sĩ của mình xua đuổi dân chúng ngay trên phố của Nam Kinh? Bà ta coi chỗ này là cửa nhà bà ta đấy hả?
Hàn Thanh Chí chắn trước mặt Đoàn Thanh Hồ, nhìn về phía tôi rồi cảnh cáo: “Trần Danh, tôi khuyên cậu đừng có tự sỉ nhục mình, nếu hôm nay cậu giữ Đoàn Thanh Hồ ở lại, chính là đối đầu với nhà họ Nhan và họ Hàn chúng tôi, cậu tưởng thằng hề như cậu có thể chống chọi được với hai nhà chúng tôi sao?”
Đây chính là sự hống hách của con ông cháu cha sao? Đối với bọn họ mà nói, lấy gia thế của gia tộc bọn họ ra để ép người hình như là một việc rất vinh dự, chẳng lẽ những người bình thường không có gia tộc chống đỡ như chúng tôi thì đáng để bị các người chèn ép sỉ nhục sao?
Tôi bình thản nhìn Hàn Thanh Chí, rồi nói: “Xin lỗi nhé, tôi ít va chạm, chưa bao giờ nghe đến nhà họ Nhan và nhà họ Hàn, tôi chỉ biết đây là Nam Kinh, là địa bàn của tôi, muốn cướp người con gái của tôi từ trong tay tôi, thì anh cũng phải hỏi tôi và các anh em của tôi có đồng ý hay không!”
Tôi nói xong, có âm thanh vang lên từ phía xa, giống như âm thanh nghe được trong quân ngũ vậy.
“Một, hai, ba, bốn! Một, hai, ba, bốn.”
Tất cả mọi người đều nhìn về phía âm thanh phát ra, chỉ thấy hai chiếc xe đi ở phía trước, còn một đám người phía sau thì chạy một cách ngay ngắn thẳng hàng rồi hét theo khẩu hiệu, không lâu sau họ đã đến nơi, hai chiếc xe đó một chiếc chặn đầu một chiếc chặn đuôi khiến dãy xe Bentley kia bị kẹt ở giữa. Hai chiếc xe đó đều là xe rất bình thường, nếu so với hàng xe Bentley màu trắng kia càng thấy hai chiếc xe này vô cùng kém sang, nhưng lúc này nhìn lại cảm thấy hống hách một cách chướng mắt.
Tôn Nam Bắc, Mạt Tang, Thẩm Nặc Ngôn, Tráo Tử, bốn người bọn họ bước xuống từ hai chiếc xe đó, dẫn theo một đám người rồi chạy đến chỗ tôi, Tôn Nam Bắc miệng ngậm điếu thuốc nói: “Anh Danh, xin lỗi nhé, chúng tôi đến muộn rồi.”
Người của hai bên đứng song song với nhau, nhưng phía chúng tôi nhìn qua cũng thấy tình thế áp đảo so với bọn họ, Hàn Thanh Chí đi về phía trước, nhìn tôi nói: “Trần Danh, đây là đường cái, lẽ nào cậu muốn ngang nhiên đánh lộn với tôi ở đây sao?”
Tôi hạ giọng nói: “Nếu đúng vậy thì đã làm sao? Lẽ nào anh tưởng rằng tôi không dám sao?”
Hàn Thanh Chí cười khẩy nói: “Cậu không sợ phiền phức? Hay là cậu tưởng có Triệu Kiến Hoa chống lưng cho cậu rồi thì không cần biết sợ ai?”
Tôi khựng lại, không ngờ tên này lại nắm rõ về tình hình của tôi như vậy, hắn bắt đầu để ý tôi từ lúc nào vậy? Còn nữa, hắn biết chuyện này, là do có người mật báo, hay là hắn tự phân tích ra?
Nén lại mạch suy nghĩ này, tôi lạnh lùng nhìn Hàn Thanh Chí, rồi nói: “Hàn Thanh Chí, anh nghe rõ đây, dù hôm nay có ai chống lưng cho tôi hay không, chỉ cần tôi chưa đồng ý, thì anh không được đưa chị ấy đi!”
Nói xong, tôi nhìn về phía Đoàn Thanh Hồ, chị ấy lắc đầu với tôi, tôi nói: “Em đã từng nói với chị rằng, nếu một ngày nào đó chị cảm thấy chán ghét em, em sẽ để chị đi, nhưng với điều kiện là chị đã không còn yêu em nữa, nhưng mà bây giờ, tình cảm của chúng ta đang sâu đậm, em sẽ không buông tay đâu, càng không thể đẩy chị vào chỗ hố lửa được, kể cả người muốn đưa chị đi là mẹ chị, là chồng sắp cưới trên danh nghĩa, nhưng em chỉ biết là chị yêu em, em chỉ cần biết em mới chính là người đàn ông của chị, cho nên, em không cho phép chị đi!”
Hàn Thanh Chí chửi một cách căm phẫn: “Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt.”
Hắn nói rồi, đấm một phát về phía tôi, tôi giật người né sang bên, tránh được cú đấm của hắn, ngay sau đó hắn hạ người xuống, giơ căng chân đá tôi, tôi lùi lại một bước, đồng thời nhảy lên, hai tay nắm thành đấm, cúi người xuống rồi đấm hai phát mạnh vào đầu gối hắn, hắn lùi về phía sau, lấy lại thăng bằng, tôi thừa thắng xông lên, đấm một phát vào ngực hắn, hắn không hề né mà dùng hai tay túm lấy cánh tay tôi, nhưng hắn đã đánh giá thấp sức mạnh của tôi, sau khi bị tôi đấm cho một phát, hắn lùi về phía sau vài bước, hai tay cũng tuột khỏi cánh tay tôi.
Tôi đang định tiến về phía trước, thì Thẩm Nặc Ngôn đi ngang qua tôi, anh ấy nói: “Đưa chị dâu qua đây.”
Thẩm Nặc Ngôn nói xong, liền xông vào đánh Hàn Thanh Chí, Hàn Thanh Chí vốn kém hơn tôi một bậc, Thẩm Nặc Ngôn lại lợi hại hơn tôi, hắn tất nhiên sẽ không thể đánh lại được Thẩm Nặc Ngôn, không lâu sau, hắn thua liên tiếp.
Tôi đi về phía Đoàn Thanh Hồ, nhưng lúc nắm lấy tay chị ấy, đột nhiên cảm thấy có nguy hiểm ập đến, tôi nhanh chóng né sang một bên, tuy vậy nhưng vẫn bị đấm trúng vai, cú đấm này rất mạnh, khiến tôi bị đấm bay ra, vết thương của tôi cũng vì thế mà nứt ra, nỗi đau đơn thấu tim truyền tới.
Đoàn Thanh Hồ hét lên: “Trần Danh, có sao không?”
Tôi lắc đầu nói không sao, nhìn về phía người đã tấn công tôi, người này là một phụ nữ khoảng năm mươi, sáu mươi tuổi, tuy là phụ nữ mà khỏe vô cùng, bà ta vừa rồi luôn đứng ở gần đó, không thể hiện mình, nhìn có vẻ bình thường đến mức nếu ở trong lẫn trong đám đông thì không thể tìm ra được kiểu người đó, nhưng bà ta vừa ra tay, tôi mới biết bà ta thì ra cũng là người luyện võ, hơn nữa vô cùng lợi hại, về tốc độ hay sức mạnh đều khiến người khác phải kinh ngạc.
Bà Đoàn lạnh lùng nói: “Đánh gãy hai cánh tay cậu ta đi.”
Người phụ nữ trung niên đó đó nghe thấy liền ngay lập tức đáp lại: “Vâng.”
Bà ta nói xong liền lao vào tôi, tôi như gặp phải kẻ địch rất mạnh, căng thẳng đấu tay đôi với bà ta. Đoàn Thanh Hồ ngay lập tức ra tay, giằng co với bà ta.
Bà ta có vẻ lợi hại hơn Đoàn Thanh Hồ rất nhiều, xem ra cũng ngang ngửa Nhất Diệp Phù Bình, có điều vì nể thân phận của Đoàn Thanh Hồ, nên bà ta cũng tương đối nhẹ tay, vậy nên không làm cho Đoàn Thanh Hồ bị thương.
Bà Đoàn tức lên, hỏi: “Đoàn Thanh Hồ, con có biết con đang làm gì không hả?”
Đoàn Thanh Hồ đến phía trước tôi, lạnh lùng nói: “Mẹ từng nói sẽ không động vào cậu ấy, nhưng hôm nay mẹ đã nuốt lời, cho nên con sẽ không đi về với mẹ đâu.”
Nghe được câu này, những người bạo gan cố nán lại xem ngay lập tức đều vỗ tay, các anh em của tôi cũng vô cùng vui mừng, tôi cảm động đến mức nắm lấy tay chị ấy rồi nói: “Chị”.
Đoàn Thanh Hồ nghiêng mặt qua, rồi nói với giọng áy náy: “Trần Danh, xin lỗi em, em nói rất đúng, chị là người phụ nữ của em, chị không được rời xa em.”
Bà Đoàn mắng một tiếng ‘hồ đồ’, rồi nói: “Đoàn Thanh Hồ, lẽ nào con thật sự muốn ở bên cạnh người đàn ông này sao? Con đã quên cậu ta và con...”
“Cậu ấy và con yêu nhau, đối xử với con rất tốt, vì cậu ấy, con đồng ý từ bỏ tất cả.” Đoàn Thanh Hồ ngắt lời bà Đoàn rồi nói thẳng.
Bà Đoàn hổn hển nói: “Con… con không thấy có lỗi với bố con ư?”
Đoàn Thanh Hồ nắm chặt tay tôi, không nói gì cả.
Bà Đoàn trừng mắt nhìn chị ấy, lúc sau lại hổn hển nói: “Được, được lắm, Đoàn Thanh Hồ, nếu con khăng khăng muốn ở lại bên cạnh cái thứ vô dụng này, vậy mẹ cũng tác thành cho con, nhưng con đừng có hối hận, vì sự trả thủ của nhà họ Nhan và nhà họ Hàn sẽ rất đáng sợ đấy, đến lúc đó con đừng có quỳ xuống mà xin mẹ tha cho mạng cho người đàn ông này.”
Nghe được những câu này, tôi liền ôm Đoàn Thanh Hồ vào lòng, rồi lạnh lùng nói: “Cô à, cô yên tâm, nếu cháu đã chọn Thanh Hồ thì đã chuẩn bị tinh thần sẽ đón nhận giông tố, cháu nhắc cô một câu, chị ấy là con gái của cô, đúng thế, nhưng khi chị ấy đang phải vật lộn giữa sự sống và cái chết, phải lang bạt giữa mưa giông bão tố, thì sao cô không nhớ tới người con gái này của mình, bây giờ, cũng đừng mơ lợi dụng chị ấy để đạt được mục đích liên hôn của cô.”
Bà Đoàn bị tôi nói trúng tim đen, xấu hổ quá hóa giận, giơ tay lên tát cho tôi một cái, mặt tôi nóng bừng lên, bà ta căm phẫn nói: “Tôi vốn định nói với cậu thêm vài chuyện, nhưng giờ cảm thấy cậu chịu khổ cũng tốt, Trần Danh, cậu tưởng rằng cậu đã thắng rồi sao? Tôi nói cho cậu biết, ngày đau khổ vẫn còn ở phía sau đấy!”
Bà Đoàn nói xong liền quay người đi lên xe, còn Hàn Thanh Chí bị Thẩm Nặc Ngôn đánh cho gục xuống đất cũng đang bò dậy, siết nắm đấm trừng mắt lên nhìn tôi và Đoàn Thanh Hồ một cách căm phẫn, rồi hầm hầm quay người đi khỏi.
Những chiếc xe Bentley từ từ lái đi khỏi Cẩm Tú, mọi người đều hoan hô vì chiến thắng, tôi hỏi Tôn Nam Bắc: “Sao các anh biết chỗ tôi đang có chuyện vậy?”
Tôi vốn không định liên hệ bọn Tôn Nam Bắc, vì tôi biết có gọi thì cũng không kịp đến, ai ngờ bọn họ lại đến rồi, lúc tôi nhìn thấy xe của bọn họ, cảm giác vô cùng ngạc nhiên và vui mừng.
Tôn Nam Bắc nói là Tam gia gọi điện bảo bọn họ đến.
Thì ra là vậy.
Tôi cười, rồi quay người nhìn về phía Đoàn Thanh Hồ, chị ấy đứng ở đó, nhìn tôi với sắc mặt vô cùng áy náy, hỏi tôi vết thương còn đau không, tôi lắc đầu, rồi đưa hai tay lên bẹo má chị ấy, chị ấy liền chảy nước mắt. Chị ấy rất ít khi khóc, lần này khóc khiến tôi đau lòng khôn xiết, tôi lau nước mắt cho chị ấy, rồi dịu dàng nói: “Chị ngốc, chị nghe đây, sau này em không cho phép chị rời xa em nữa.”
Đoàn Thanh Hồ đột nhiên nước mắt lã chã, ôm lấy tôi rồi khóc nức nở.
Tôi vuốt nhẹ mái tóc suôn mềm của chị ấy, rồi nói một cách dịu dàng: “Em yêu chị.”