Tình cảm không biết bắt đầu từ đâu, ngày càng đậm sâu. Những lời này của Đoàn Thanh Hồ giống như một viên thuốc độc ngọt ngào, ngọt đến nỗi tôi chết cũng cam lòng.
Không biết xung quanh là ai hét lên đầu tiên: "Hôn đi!" Ngay sau đó, tất cả mọi người vỗ tay và hét lên: "Hôn đi! Hôn đi! Hôn đi!”
Tôi thậm chí còn nhìn thấy có người hóng chuyện đã cầm điện thoại lên quay hình lại rồi, tôi vừa định đưa chị ấy đi, ai ngờ chị ấy mỉm cười với tôi, quay người lại, đối mặt với tôi, rồi nhắm mắt lại.
Ánh đèn sáng lấp lánh trên đầu. Còn dưới ánh đèn là hình ảnh người đẹp như ngọc, tôi vuốt ve má chị ấy, chậm rãi đặt xuống một nụ hôn. Đôi môi của Đoàn Thanh Hồ giống như con người chị ấy vậy, mềm mại nhưng băng giá, có mùi vị của hoa hạnh trong mưa xuân, khiến người ta muốn nếm thử nhiều hơn nữa.
Trong tiếng hô vang bùng nổ, tôi miễn cưỡng rời khỏi đôi môi của Đoàn Thanh Hồ, mặc dù chỉ là một lần nếm thử, nhưng đủ để khiến tôi nhớ suốt cuộc đời. Tôi kéo Đoàn Thanh Hồ ra khỏi đám đông, vui sướиɠ đi về phía đài phun nước, ai ngờ mới đi được nửa đường thì bị một cặp vợ chồng già ngăn lại, họ hỏi chúng tôi có thể tham gia một cuộc thi với họ hay không, nói đó là cuộc thi nhảy tập thể tương tác giữa người già và người trẻ, còn nói rằng các giải thưởng rất phong phú.
Mặc dù tôi rất có hứng thú, dẫu sao thì tôi thực sự muốn xem Đoàn Thanh Hồ nhảy, nhưng tôi biết rằng Đoàn Thanh Hồ vừa mới để cho tôi hôn chị ấy ở nơi công cộng, đó đã là một việc hiếm thấy rồi, chị ấy sẽ không đồng ý mặc sườn xám để nhảy tập thể với tôi đâu, ấy thế mà chị ấy cười và nói: "Đồng ý với họ đi."
Tôi hơi ngạc nhiên nhìn sang Đoàn Thanh Hồ, tôi hỏi chị ấy nói gì? Đoàn Thanh Hồ nói: "Chị cho phép em đồng ý với họ."
Đôi vợ chồng già kia lập tức cười vui vẻ và nói Đoàn Thanh Hồ là một cô gái tốt bụng và hiểu chuyện, tôi mỉm cười và đồng ý, hai người họ đi trước dẫn đường và dặn chúng tôi nhanh chóng đi qua đó.
Nhìn bóng lưng vui vẻ của bọn họ, tôi hỏi Đoàn Thanh Hồ: "Chị ơi, chuyện gì đã xảy ra với chị tối nay thế? Chị đã uống nhầm thuốc à?"
Đoàn Thanh Hồ nhướn đôi mày rồi mỉm cười nhìn tôi và hỏi: "Bây giờ em là được hời rồi còn giả bộ ngây thơ sao?"
Tôi lắc đầu và nói: "Tất nhiên là không phải, em chỉ nói thế thôi, chỉ là cảm thấy chị đột nhiên trở nên thật dễ tính, khiến em có chút không quen."
Đoàn Thanh Hồ nhìn bóng dáng của đôi vợ chồng già kia, nhẹ nhàng nói: "Chị chỉ muốn tận dụng tốt hiện tại để trải nghiệm mùi vị của hạnh phúc, muốn biết tình yêu là như thế nào, muốn nhìn xem cặp vợ chồng già ở cùng với nhau hòa đồng như thế nào, những điều đó chị chưa từng làm, chị muốn được trải nghiệm một lần.”
Khi tôi nghe thấy điều này, tôi nắm lấy tay chị ấy, dịu dàng nói: “Chị ơi, những điều chị chưa được trải qua, em sẽ đưa chị đi trải nghiệm từng cái một, chỉ cần chị không ghét em, bàn tay nắm lấy tay chị này sẽ không buông đâu.”
Đoàn Thanh Hồ mỉm cười, kéo tôi đi về phía cặp vợ chồng già, đến chỗ khiêu vũ nơi quảng trường, vì hai chúng tôi vừa mới nhận được nhiều sự chú ý, nên khi nghe nói hai người chúng tôi sẽ tham gia cuộc thi nhảy tập thể. Rất nhiều người huýt sáo, sau khi nghe xong luật chơi, tôi mới biết được việc thi đấu rất đơn giản, đó là hai chúng tôi bắt chước các động tác nhảy của cặp vợ chồng già, nhảy không khác bước nào. Mà những ông lão bà lão này mời toàn những cặp tình nhân đi ngang qua. Nhìn nét ngại ngùng và tò mò trên khuôn mặt của những đôi tình nhân trẻ tuổi, tôi không khỏi nghĩ về câu nói kia của Đoàn Thanh Hồ.
Tình yêu là như thế nào? Tình yêu chính là như bây giờ. Tình yêu chính là có một vầng trăng sáng, có một làn gió mát, tôi và chị như thiêu thân trong dòng người, vẫn mỉm cười hạnh phúc trong từng khoảnh khắc.
Khi bắt đầu trò chơi, có một âm thanh nhẹ nhàng, hóa ra đó là một ca khúc cổ xưa "tình yêu của người kéo thuyền".
"Nàng ngồi trên mũi thuyền, ta sẽ lên bờ đi, tình yêu của chúng ta mãi mãi ân ân ái ái không bao giờ thay đổi."
Tiếng hát vang lên. Cặp vợ chồng già bắt đầu nhảy cuồng nhiệt, chỉ nhìn thôi cũng có thể cảm nhận được hạnh phúc mấy chục năm lắng đọng trong hai bọn họ, tôi cũng bị lây, thề nhất định sẽ cho hai người họ cầm được giải nhất, sau đó bắt đầu mô phỏng lại theo những kiểu khác nhau, tôi chăm chú nhìn Đoàn Thanh Hồ, tôi đã ngay lập tức bị sốc.
Tôi thấy Đoàn Thanh Hồ mặc một bộ sườn xám dài tay, mái tóc đen bồng bềnh đang thực hiện động tác đơn giản nhất ở dưới ánh trăng, mỗi cái giơ tay lên của chị ấy cũng đẹp đến nao người, nhóm người xung quanh đều choáng váng trước tư thái nhảy của chị ấy, mọi người sững sờ nhìn chị ấy nhảy múa một cách nhẹ nhàng, ngoài tiếng nhạc vang lên, quảng trường rộng lớn lặng ngắt như tờ.
Vẻ đẹp của Đoàn Thanh Hồ không chỉ ở một khuôn mặt xinh đẹp, mà còn ở khí chất duyên dáng và thanh lịch không dễ gì có được của chị ấy, và cả dáng người quyến rũ đầy mê hoặc của chị ấy nữa. Khi chị ấy không cười, vẻ đẹp đó giống như sương đêm vào mùa thu, tuyết trắng của mùa đông; còn khi chị ấy cười, đó là những ráng mây buổi sáng sớm, những vì sao vào ban đêm; khi chị ấy cau mày, giống như những bông hoa được tưới mát trong gió mưa; khi nhìn chăm chú, giống như một bông sen tuyết trên Thiên Sơn, ở mọi mặt, mọi nơi đều đẹp như khiến người ta đang nhìn vào một bức tranh, hay đang đọc một bài thơ.
Sau điệu nhảy, Đoàn Thanh Hồ đứng ở đó, tiếng vỗ tay vang lên như sấm ở xung quanh, tôi nhìn chị ấy, cười mà nói: "Chị ơi, dáng vẻ của nàng tiên có lẽ cũng chỉ như chị mà thôi." Đoàn Thanh Hồ khẽ mỉm cười và hỏi: "Chúng ta có thể đi được chưa?"
Người dẫn chương trình nói cuộc thi chưa kết thúc, còn có một cuộc thi nhảy đôi. Tôi nói thật thê thảm, tôi không biết nhảy đôi, Đoàn Thanh Hồ nhẹ nhàng nói: "Chị muốn tham gia. Chị sẽ dạy em."
Người xung quanh càng lúc càng đông, nhiều người thậm chí còn trèo lên mái nhà, trèo lên ngọn cây để xem điệu nhảy tuyệt mỹ của Đoàn Thanh Hồ, nhưng chị ấy chỉ nhìn tôi. Cho dù ánh đèn có rực rỡ đến đâu, cho dù có bao nhiêu người xung quang đang theo dõi chị ấy, chị ấy vẫn chỉ lặng lẽ nhìn tôi, khoảnh khắc này trong đôi mắt của chị ấy chỉ có hình dáng của tôi mà thôi. Tôi dường như cảm nhận được một điều, đó là tôi chính là cả thế giới của chị ấy.
Đoàn Thanh Hồ đột nhiên cười với tôi rồi nói: "Em đang nhìn gì vậy?". Tôi nói: "Tất nhiên là nhìn chị."
Đoàn Thanh Hồ nhẹ nhàng nói: "Mau nhìn nhiều một chút, dẫu sao cũng là cơ hội không thể bỏ lỡ."
Tôi nhún vai, nói: "Nghịch ngợm, cơ hội không thể bỏ lỡ cái gì chứ? Sau này em còn có thể được nhìn suốt cả đời."
Đoàn Thanh Hồ híp mắt và nói: "Nhưng một đời rất dài, chị sẽ dần dần già đi trong cuộc đời này, tới khi đó dung nhan không còn…"
Không đợi chị ấy nói xong, tôi liền nói: "Khi chị già, em cũng đã già rồi, tới lúc đó thì chúng ta vẫn hợp nhau." Bốn mắt nhìn nhau, tôi nhìn thấy được sự hài lòng trong mắt Đoàn Thanh Hồ.
Lúc này, đôi vợ chồng già nhìn chúng tôi một cách ghen tị, bà lão nói: "Ông lão, hãy xem cái miệng của cậu bé này ngọt chưa kìa. Ông cũng học hỏi cậu ấy một chút đi."
Tôi lúc này mới nhớ đến đôi vợ chồng già này luôn ở bên cạnh, đột nhiên mặt đỏ lên, nói với bà lão: "Cô ơi, xin cô đừng cười những lời cháu nói, cho dù miệng cháu có ngọt thế nào, cũng không tốt được như chú đối xử với cô, có được ngày hôm nay không phải dựa vào miệng mà có được, mà phải dùng trái tim, dựa vào mỗi lời nói và hành động đã làm."
Bà lão nghe thấy điều này, bỗng mỉm cười vui vẻ và nói với tôi: "Cậu nói không hề sai, ông lão này trong gia đình chúng tôi, mặc dù ăn nói ông vụng về, nhưng lại giỏi trong cuộc sống hàng ngày. Có điều chàng trai trẻ này, tôi nhìn ra được, cậu là một người đáng tin cậy, ế, phải rồi, cậu là một quân nhân phải không? "
Tôi có chút tò mò hỏi: "Cô ơi. Sao cô lại nghĩ vậy?" Bà lão mỉm cười nói: "Ông lão nhà tôi khi còn trẻ cũng là một người lính, ông ấy à, lúc đó ông ấy đứng trước mặt tôi, giống hệt như cậu vậy. Tôi nhìn chọn ông ấy bởi vì ông ấy mặc đồng phục quân đội rất đẹp trai! Bố tôi nói rồi, tất cả những người lính đều là người tốt, vì vậy cậu cũng là người tốt. "
Nghe được lời này, tôi hơi khó chịu trong lòng. Nhìn bà lão đang cười mỉm, tôi nghĩ rằng vào thời của họ, tất cả mọi người đều cảm thấy như vậy, những người lính đều là những người tốt, đây là niềm tin của họ đối với đất nước, sự tin tưởng đối người lính của nhân dân, nhưng mà, thế giới đã thay đổi rồi.
Tôi đang mải suy nghĩ, người dẫn chương trình nói chúng tôi đã được vào trận chung kết với thành tích giải nhất, điệu nhảy tiếp sau đó là điệu nhảy đôi. Ông lão giơ tay ra trước, hơi cúi người. Trong một tư thế tiêu chuẩn, hết sức lịch lãm hỏi: "Quý cô xinh đẹp, không biết là tôi có may mắn được mời cô nhảy cùng hay không?"
Giữa tiếng la hét của đám đông, bà lão mỉm cười vui vẻ. Mặc dù đã lớn tuổi và có nhiều nếp nhăn rồi, nhưng bà vẫn rất đẹp. Bà ấy rụt rè đưa tay ra, ông lão nắm lấy tay bà ấy, ôm eo bà ấy và lướt vào sân khấu cùng với bà ấy trong tư thế chuẩn.
Tôi nhìn Đoàn Thanh Hồ, chị ấy gật đầu với tôi, tôi đã học được kiểu dáng của ông lão, bày ra tư thế đẹp rồi hỏi: "Quý cô xinh đẹp này, không biết em có may mắn được nhảy cùng chị một điệu nhảy không?"
Đoàn Thanh Hồ đặt tay vào lòng bàn tay tôi, đôi môi khẽ hé, nhẹ nhàng nói: "Thật lấy làm vinh dự cho tôi. Thưa ngài, xin hãy yên tâm giao sự dũng cảm của ngài cho tôi."