Long Vệ Siêu Đẳng

Chương 68: Lão gia nhà họ Diệp

Lộ Tinh tức giận nói: “Tại sao các người nhất định bắt con phải gả cho một người tàn phế?”

“Hãy nghĩ cho nhà họ Lộ!” Lộ Chiến Phong quát lớn: “Con phải biết rằng con sinh ra trong nhà họ Lộ, số mệnh đã không còn là của riêng con nữa rồi, nhà họ Lộ chúng ta kết thông gia với nhà họ Đường là việc lớn liên quan đến sự phát triển trong tương lai của cả 2 nhà, làm sao có thể để con đùa cợt, làm càn như vậy!”

“Đúng đấy Tiểu Tinh à, con phải nghĩ cho nhà họ Lộ, nhà họ Lộ chúng ta trên dưới nhiều người như vậy, vận mệnh tương lai đều nằm trong tay con cả đấy!” Một số người lớn nhà họ Lộ cũng ân cần chỉ bảo.

“Con làm càn?”

Lộ Tinh tức giận nói: “Con thấy người làm càn là các người mới đúng, dựa vào cái gì mà sự hưng suy của nhà họ Lộ phải gửi gắm trên thân một người phụ nữ? Bởi vì các người muốn hưởng thụ sự giàu sang quyền lợi, thì phải hy sinh con, trong tương lai cũng sẽ hy sinh nhiều người hơn, phải vậy không? ”

“Mẹ của con nói đúng, đây là số mệnh.” Lộ Chiến Phong mặc kệ nói: “Nhà họ Lộ hưởng thụ vinh quang huy hoàng như thế này, không có hi sinh là điều không thể, vả lại con gả đến nhà họ Đường chỉ càng hạnh phúc hơn thôi, con vì lý gì phải làm ầm ĩ lên như thế này!”

Cuối cùng Lộ Tinh cuối cùng đã hiểu, cô ta căn bản không thể nói chuyện được với bố mẹ mình, trong mắt họ chỉ có sự giàu sang quyền lợi, không có hạnh phúc vui vẻ, thê lương cười nói: “Hoặc là như con rối, vậy còn có nghĩa gì?”

Lộ Chiến Phong hừ lạnh nói: “Con xem con suốt ngày đi theo lũ bạn bè xấu của mình làm xằng làm bậy, bị lừa cho u mê rồi. Con đang hưởng thụ danh vọng tối cao của hai nhà họ Lộ Đường, là người ở vị trí cao nhất trong toàn Kinh Thành, muốn gì được nấy, còn muốn cái gì nữa đây?”

Lộ Tinh ngước đầu nói: “Con không muốn gì cả, con chỉ muốn làm chủ bản thân!”

“Tiểu Tinh!” Hoàng Ngọc Anh cầm con dao ăn đâm vào người, khóc lóc nói: “Con còn nhỏ, con không hiểu chuyện, hãy nghe lời mẹ, mẹ chỉ muốn tốt cho con, sau này con sẽ hiểu! Mẹ hỏi con lần nữa, con có bằng lòng kết hôn với nhà họ Đường hay không?”

Lộ Tinh biết rõ tính cách của mẹ mình, sợ rằng hôm nay bà ta thật sự sẽ tự tử trước mặt nhiều người như vậy. Trong phút chốc rơi vào trong sự giãy giụa khổ sở, cô ta thật sự không muốn lại bị thao túng nữa, cô đã chịu đựng đủ tất cả điều này rồi! Nhưng sự ân cần chăm sóc thường ngày của mẹ đối với mình lại hiện ra trong tâm trí làm Lộ Tinh sắp phát điên rồi!

La Thuần cười phá lên, chắp tay sau lưng nói: “Xem ra lật đổ vẫn chưa đủ triệt để, không sao, chút nữa tôi sẽ đạp đổ luôn nhà họ Đường, xem xem các người còn muốn kết thông gia với ai nữa!”

“Ngông cuồng!”

Một giọng nói già nua mơ hồ vang lên từ bên ngoài, mọi người đều nghe thấy giọng nói này ở bên ngoài, lại đều cảm nhận rõ ràng giọng nói đang ở bên tai.

Một bóng dáng già nua xuất hiện ở lối vào đại sảnh, toàn bộ người nhà họ Diệp tiến lên tiếp đón, cúi đầu chào hỏi: “Nghênh tiếp lão gia!”

Rất nhiều người trên đại sảnh đều đứng dậy, có người thậm chí còn kiễng mũi chân, một số người trong giới võ thuật phấn khích nói: “Lão gia nhà họ Diệp, Diệp Lão tiên sinh Diệp Chấn Giang, cường giả Không Cảnh trong truyền thuyết đấy, hôm nay có thể nhìn tận mắt, chết cũng cam lòng!”

“Diệp Lão gia đích thân ra tay, sợ rằng Lôi Thần này phải trốn chạy mất dạng rồi!”

“Điều đó còn phải nói ư? Lúc trẻ Diệp Lão gia đã gϊếŧ chết không biết bao nhiêu bậc thầy, tên La Thuần này mới bao nhiêu tuổi? Luyện thêm mấy chục năm nữa có lẽ có khả năng so bì cao thấp với Diệp lão gia!”

Diệp Chấn Giang không nhanh không chậm bước đến đứng nơi cách trước mặt La Thuần mười mét, gật đầu khen ngợi: “Người thanh niên, cậu rất được, ở tuổi này có thể đạt đến Không Cảnh đã rất tài giỏi rồi!”

Tiếp đó chuyển đề tài, lạnh lùng nói: “Nhưng cậu ngang nhiên giúp đỡ kẻ phản bội nhà họ Diệp chúng tôi, còn năm lần bảy lượt kɧıêυ ҡɧí©ɧ tôn nghiêm của nhà họ Diệp, chặt đứt hai tay con cháu nhà họ Diệp, hôm nay chúng ta phải tính cho rõ ràng món nợ này!”

La Thuần nhìn ông ta đã khòm, nhưng có một luồng khí chất thậm chí làm lu mờ rất nhiều người thanh niên, già mà dẻo dai, chính xác là một đối thủ mạnh.

Diệp Lập Hồng đã băng bó xong vết thương, tức giận nói: “Lão gia, người này còn ngông cuồng muốn lật đổ nhà họ Diệp chúng ta ở thủ đô, nói là từ giờ trở đi trên đời này chỉ có nhà họ Diệp ở Hà Đông, không có nhà họ Diệp ở thủ đô!”

Mọi người vây xem đều phá lên cười, nhao nhao nói: “Người thanh niên không biết trời cao đất dày, chỉ cần Diệp lão gia còn đó, không ai cũng nhúc nhích được nhà họ Diệp, còn nhà họ Diệp ở Hà Đông là cái thứ gì? Còn chưa từng nghe qua mà!”

Diệp Chấn Giang giơ tay ra, bên cạnh lập tức có người dâng lên một thanh kiếm thời Hán tám mặt cũ kỹ, ông ta từ từ rút kiếm ra nói: “Hôm nay, tôi sẽ cho cậu kiến thức võ thuật thực sự của nhà họ Diệp!”

Những người xung quanh nhao nhao lùi lại, hét to: “Đều tránh hết ra, Lão gia sắp ra tay, mọi người đừng để bị thương!”

Rất nhiều bậc thầy Thiên Cảnh có mặt ở đó nói: “Lão gia ra tay chẳng qua là một vài chiêu kiếm, có cần phải chuyện bé xé to vậy không? Tôi cá một triệu, tên tiểu Lôi Thần này tuyệt đối chống đỡ không quá ba chiêu.”

“Sao anh lại kêu người ta là tiểu Lôi Thần?”

“Anh không biết đấy thôi, ở Bằng Thành phương Nam có một Lôi Thần đã nổi tiếng từ lâu, ở vùng Giang Nam không có đối thủ, người ta mới là Lôi Thần thật sự, tên tiểu tử này giỏi lắm cũng chỉ là tiểu Lôi Thần!”

Những người có mặt đều mang tâm thế hóng hớt, bọn họ từ nhỏ đã nghe thần thoại về Lão gia của bốn đại gia tộc mà lớn lên, biết rằng họ đều là cao thủ không xuất thế, một khi ra tay thì long trời lở đất, ngay cả rất nhiều lãnh đạo địa phương nhìn thấy họ đều phải khép na khép nép, đối phó với một nhân vật có chút xíu tiếng tăm như La Thuần chẳng qua như ăn cơm bữa thôi.

Thanh kiếm trên tay Diệp Chấn Giang sắc bén mạnh mẽ, dường như mang theo sự gϊếŧ chóc, ngay khi ra khỏi vỏ giống như có sự sống, trên không trung biến hoá huyền ảo ra hàng ngàn bóng kiếm, ùn ùn kéo đến tấn công về phía La Thuần.

Sắc mặt La Thuần có chút biến đổi, anh vẫn là đánh giá thấp thực lực của lão già này, nhanh chóng điều động tất cả chân khí, chiếc búa khổng lồ nhấp nháy điện quang trên tay, kèm theo chân khí lôi điện mạnh mẽ xông thẳng hướng hàng ngàn bóng kiếm trước mặt.

Ầm một tiếng, La Thuần bị chấn động lảo đảo lùi về phía sau, chiếc búa trên tay suýt chút nữa trật tay bay ra ngoài.

Diệp Chấn Giang bình tĩnh đứng chỗ cũ, liếc nhìn thanh kiếm dài trong tay nói: “Tiểu tử có thể đỡ được một chiêu kiếm này của tôi, truyền ra ngoài đủ để cậu vang danh thiên hạ rồi!”

La Thuần mỉm cười nói: “Nói khoác mà không biết ngượng, bản lĩnh binh khí của nhà họ Diệp, cũng chỉ thế mà thôi!”

“Lại thử thêm một chiêu này!” Bóng dáng Diệp Chấn Giang khẽ lướt, kiếm trong tay không gấp không chậm đâm về phía La Thuần.

Chiêu kiếm này bình thường không có gì lạ, nhưng lại khiến La Thuần nảy sinh ý nghĩ không thể tránh được. Cho dù anh tránh hướng nào, thanh kiếm này đều sẽ đuổi theo như hình với bóng đuổi theo, buộc anh chỉ có thể cứng rắn chống chọi.

Lão già này rất xấu xa, rõ ràng biết thực lực của hai người chênh lệch khá lớn, lại muốn khuếch trương ưu thế, lợi dụng chỗ mạnh của mình để chiến thắng đối thủ.

Nhất định phải cứu vãn tình thế bất lợi!

Ý nghĩ này xuất hiện trong tâm trí của La Thuần, bỗng nhiên nhún người nhảy lên, chiếc búa khổng lồ giơ lên trên đỉnh đầu, hét lên một tiếng, điện quang cuồn cuộn ngất trời hiện lên trên tay, cả con người dường như hóa thành một mặt trời nhỏ, đột nhiên hướng Diệp Chấn Giang xông tới.

Người trong đại sảnh lại bị dọa sợ, liên tục lùi về sau, chỉ sợ mình bị điện giật.

“Hay!” Diệp Chấn Giang ánh mắt tán thưởng, mũi kiếm chuyển hướng nhằm thẳng nghênh đón chiếc búa khổng lồ.

Ầm ầm!

Lại một tiếng ầm vang cực lớn, La Thuần phun ra máu bay về sau, Diệp Chấn Giang cũng không dễ chịu, chỉ cảm thấy cánh tay dường như bị sét đánh trúng, tê liệt không chịu nổi, phải mất rất lâu mới hóa giải được luồng khí tức sét điện này, nhưng chiếc búa khổng lồ của La Thuần sớm đã xông tới, liên tục ba phát chém như rồng tiến đến công kích Diệp Chấn Giang.

Diệp Chấn Giang lập tức lộ vẻ xúc động, ông ta vẫn là lần đầu tiên gặp loại võ thuật cao thâm như vậy.

Nhưng không biết đây là ký ức về Hải Lão Thanh trong tâm trí của La Thuần, chiếc búa được đánh cắp từ một môn phái nhỏ của Thiên Kình Cổ Tinh, đặt trên trái đất đã đủ để kinh hãi thế tục rồi.