Long Vệ Siêu Đẳng

Chương 58: Lôi Thần giáng thế

Cây búa lớn phang xuống, mười hai người khác cũng tiếp tục tấn công. Quyền cước, các chiêu kiếm với khí thế mạnh mẽ khiến người xem xung quanh không khỏi sợ hãi lùi về phía sau. Họ chưa từng thấy nhiều tông sư như vậy, quả thực vừa ra tay đã như muốn làm nổ tung cả sân vận động.

Thấy búa lớn sắp bổ vào đầu La Thuần, Ngải Vũ Phi thót tim, không khỏi nín thở.

La Thuần đột nhiên ngoảnh lại, đánh một quyền vào cạnh đầu búa lớn.

"Người này muốn chết à? Sao có thể dùng nắm đấm liều mạng với búa của người ta được!" Trong đầu người xem nào cũng hiện lên suy nghĩ như vậy.

Nắm đấm của La Thuần và búa lớn quả thực chênh lệch như bao cát và cối xay, hai cái đụng vào nhau vang lên tiếng "ầm". Diệp Lập Hồng chỉ cảm thấy toàn thân như bị điện giật, cây búa cũng tuột khỏi tay, văng ra ngoài.

La Thuần hơi cúi xuống, sau đó bỗng tung người nhảy lên cao chừng mười mấy mét, đưa tay bắt lấy chiếc búa lớn trong không trung.

Đòn tấn công của mười hai người khác đều trượt hết, bọn họ ngẩng đầu lên nhìn thì không khỏi ngạc nhiên, sắc mặt ai cũng thay đổi.

La Thuần cầm búa lớn, mấy chục tia sấm sét quấn quanh người anh, ánh điện đánh mạnh vào cây búa, trông anh hệt như một vị Lôi Thần hạ phàm.

Người trong sân vận động dồn dập nín thở, khó tin nhìn cảnh tượng trên không, trong lòng thì cực kỳ kinh hãi. Đây còn là người không vậy?

"Chạy thôi!"

Không biết ai hét lên một tiếng, mười ba tông sư chật vật bỏ chạy. Cây búa trong tay La Thuần mang theo sấm sét cuồn cuộn bổ xuống khiến mặt đất nứt ra một khe rãnh sâu, hai tông sư bị bổ thành hai nửa ngay tại chỗ.

"Chuyện này..." Môi Đường Hoán Phong run rẩy, trong lòng trào dâng một cảm giác bất lực, trong đầu thì chỉ có suy nghĩ duy nhất là chạy trốn. Kẻ này quá đáng sợ, e rằng chỉ có ông cụ trong nhà mới khống chế được anh.

"Ở lại đi!" La Thuần hét lớn rồi lại phang cây búa xuống thêm một lần nữa. Hai tông sư của nhà họ Ngải cũng bị bổ thành hai nửa.

Lòng Thượng Toàn vô cùng đau đớn, quay đầu hét: "Tôi liều mạng với cậu!" Ông ta khụy gối xuống, hai tay bỗng tấn công, Nội Kình ập về phía La Thuần như hai con rồng khổng lồ.

"Ầm!"

La Thuần phang búa xuống, hai con rồng khổng lồ của Ngải Thượng Toàn như bị ánh điện nuốt chửng, biến mất không còn dấu vết nào.

Ngải Thượng Toàn cũng bị luồng chân khí sấm sét mãnh liệt bổ trúng, lông tóc toàn thân dựng ngược, hộc máu lùi về sau.

Xung quanh hội trường đã sớm hỗn loạn, rất nhiều người sợ hãi đến mức chạy trốn, chỉ sợ mình bị liên lụy. Thoáng chốc trên hội trường chỉ còn một phần mười số người ban đầu.

Đám tông sư được mời đến cũng chạy sạch, dù sao bọn họ cũng đến để trợ uy chứ không phải đến liều mạng. Một khi gặp nguy hiểm đến tính mạng, ai cũng muốn bảo toàn mạng sống của mình, chỉ còn Nhị Lão Âm Dương ở lại.

Khóe miệng Ngải Thượng Toàn rỉ máu, ông ta ôm ngực cười gượng: "Tôi vẫn đánh giá thấp cậu, đúng là tre già măng mọc."

Ông ta im lặng một lúc rồi nói tiếp: "Chuyện này đều do mình tôi khơi mào, tôi chết cũng được, nhưng cậu tha cho nhà họ Ngải được không?"

"Cụ ông!" Người nhà họ Ngải gào thét đau đớn. Bọn họ đều biết một khi ông cụ chết, nhà họ Ngải sẽ đi đời.

Thấy tông sư nhà họ Ngải gần như đã chết hết, La Thuần gật đầu nói: "Ông chết chắc rồi, lời cầu xin của ông không có giá trị gì cả, nhưng tôi vẫn sẽ tha cho nhà họ Ngải, bởi nhà họ Ngải các ông có người là bạn tôi."

Anh quay đầu nhìn Ngải Vũ Phi ngồi sau khán đài rồi khẽ vẫy tay, Ngải Vũ Phi lập tức đứng dậy đi tới hội trường.

"Bắt đầu từ hôm nay, nhà họ Ngải sẽ do Ngải Vũ Phi làm chủ, các người có ý kiến gì không?" La Thuần nhìn người nhà họ Ngải.

Người nhà họ Ngải biết đã không thể cứu vãn nữa, nên buộc phải nghe theo, bọn họ đồng loạt gật đầu.

Vốn Ngải Vũ Phi muốn từ chối, nhưng khi nhìn thấy bóng lưng của La Thuần, cô lại đổi ý.

"Cảm ơn anh!"

Ngải Thượng Toàn chắp tay cảm ơn La Thuần, nhưng đột nhiên toàn thân ông ta mềm nhũn, ngã xuống đất. Người nhà họ Ngải vội vàng tiến lên đỡ thì phát hiện ông ta đã tự hủy tâm mạch tự sát, sau đó ai cũng khóc to.

Đường Mộng Quân và Bành Tuyết núp ở chỗ kín cảm thấy khó hiểu, vừa nãy hai người họ còn dùng mọi cách giễu cợt Ngải Vũ Phi, không ngờ người ta có đôi mắt sáng như đuốc, không những tìm người mạnh mẽ hỗ trợ mà giờ còn trở thành chủ nhân của nhà họ Ngải, tương lai địa vị cao quý, quả thực hơn hẳn bọn họ. Nghĩ đến đây, hai cô đều thấy hơi hối hận, sớm biết thế này thì lúc đầu đã không nói những lời đó.

La Thuần nhấc búa, nói với Nhị Lão Âm Dương: "Sao hai người không chạy?"

Phó Âm thản nhiên đáp: "Sư phụ của chúng tôi nhận ân huệ của nhà họ Ngải, trước khi chết dặn dò chúng tôi phải làm việc cho nhà họ, nên sao có thể chạy trốn. Cậu muốn giết chúng tôi thì cứ ra tay đi."

"Không sai, anh em chúng tôi cũng không phải là những kẻ tham sống sợ chết kia." Phó Dương ngạo nghễ ngẩng đầu như chuẩn bị vươn cổ chờ chết.

Thú vị thật!

La Thuần bật cười nhìn người xem còn lại ở hiện trường, trong đó đa số đều là người ủng hộ mình như đám Lưu Kim Đỉnh, Hình Hoài và các đệ tử. Anh chắp tay cám ơn: "Cám ơn các vị đã ủng hộ, phiền các vị chuyển lời, bắt đầu từ hôm nay, hội Đồng Minh này sẽ giải tán, mọi người được tự do rồi."

"Giải tán ư?"

Lưu Kim Đỉnh và Hình Hoài sững sờ, hai người cứ nghĩ nếu La Thuần đánh bại nhà họ Ngải thì tất nhiên sẽ làm hội trưởng hội Đồng Minh, quản lý tốt các võ giả ở cả Tề Lỗ, nhưng không ngờ anh lại giải tán hội một cách qua loa như vậy.

Người nhà họ Ngải ai cũng thấy đau lòng, bọn họ khổ tâm tính toán bao năm mới hoàn thành nghiệp lớn, vậy mà giờ lại phải giải tán vì một câu nói của La Thuần. Nếu biết thế, lúc đầu cần gì phải làm vậy.

"Sư phụ La quả là bậc hào kiệt, Lưu Kim Đỉnh tôi bội phục." Lưu Kim Đỉnh đứng dậy đầu tiên, chắp tay nói: "Chẳng qua con người tôi say mê võ thuật, tự biết mình kém cỏi nên vẫn muốn đọ sức cùng sư phụ La, không biết sư phụ La có bằng lòng chỉ bảo vài chiêu không."

Thấy vẻ mặt hắn ta thành khẩn, rõ ràng là muốn thỉnh giáo, anh mỉm cười đáp: "Hoan nghênh bất cứ lúc nào, ai muốn ở lại thì cứ tới nhà họ Ngải, tôi sẽ dành thời gian ba ngày để so tài, tỉ thí với các vị."

Đám người Lưu Kim Đỉnh lập tức vui mừng rời đi, trong hội trường chỉ còn người nhà họ Ngải. La Thuần bảo bọn họ thu dọn tàn cuộc, còn mình và Ngải Vũ Phi thì quay về biệt thự của nhà họ Ngải nghỉ ngơi.

Ngải Vũ Phi cố ý nhường căn phòng lớn của mình cho La Thuần, anh cũng dứt khoát vào ở. Không lâu sau cô ấy đưa hai viên hỏa tinh lớn chừng ngón tay cái đến, nói là Ngải Thế Quốc đặc biệt nhờ đưa tới để bày tỏ thành ý của nhà họ Ngải.

La Thuần bật cười, thầm nghĩ Ngải Thế Quốc này gió chiều nào theo chiều nấy nhanh thật, đúng là kẻ ba phải, không đáng tin.

Anh hấp thu hai viên hỏa tinh như trước kia, lần này đã có kinh nghiệm nên không còn thấy sợ nữa. Chỉ có điều thời gian hấp thu dài hơn một chút, hai viên hỏa tinh lớn hơn viên lúc trước nhiều. Khi anh hấp thu xong thì trời cũng đã tối.

Anh thử uy lực với cái ao sau biệt thự, hai cột lửa trong mắt bắn ra, mặt ao lập tức bốc hơi thành hai lỗ thủng, ngay cả bùn đất dưới đáy ao cũng bị đốt thành hai hố sâu. Hơn nửa cột lửa lần này còn lớn hơn lần trước, thời gian duy trì cũng dài hơn chừng ba giây.

Ba giây đủ để đốt một ngôi nhà thành tro bụi, huống chi là người.

Anh đang định về phòng nghỉ ngơi thì bỗng trên cái cây bên cạnh vang lên tiếng tút tút tút. Anh đã nghe thấy âm thanh này trên chiến trường vô số lần nên bổ nhào xuống đất theo bản năng.

"Ầm ầm", quả bom trên cây nổ tung, mảnh bom bắn tung tóe, xẹt qua quần áo sau lưng La Thuần.

Bóng người bên ngoài hàng rào ở phía xa lay động, có một thanh niên hơn 20 tuổi vội vàng chạy trốn. La Thuần nhanh chóng đứng dậy đuổi theo.