Mấy tên vệ sĩ lập tức tiến lên, chuẩn bị bắt Diệp Băng Bồng.
Diệp Thái đấm ngã một tên vệ sĩ, ông quát: “Đứa nào thử động vào con gái tao xem!”
Dù gì ông cũng đã từng đi lính, thời trẻ đánh nhau không ít. Ông tiện tay nhặt một hòn gạch ở dưới đất lên, nện vào đầu của một tên vệ sĩ khác khiến hắn hoa mắt chóng mặt.
Cuối cùng thì người đàn ông chột mắt đi theo sau Diệp Nguyên Phi cũng có động thái, thoắt cái ông ta đã xuất hiện phía sau lưng Diệp Thái, giơ hai chân lên đạp Diệp Thái ngã xuống đất. Hai tên bảo vệ ở bên cạnh lập tức tiến lên, giữ chặt lấy Diệp Thái.
Diệp Nguyên Phi rảo bước nhanh tới, đạp một cú lên bụng Diệp Thái, giận dữ quát: “Lão già cũng biết đánh đấm quá nhỉ, thử động tay động chân thêm phát nữa xem nào?”
Diệp Thái rên lên một tiếng, đau tới mức gập lưng.
Diệp Nguyên Phi lại giáng tiếp cho ông một bạt tai, sau đó kéo đầu ông lên nói: “Tôi nói cho ông biết, ông rời khỏi nhà họ Diệp chúng tôi rồi thì không còn là gì nữa cả, ngoan ngoãn mà làm một con chó ở Hà Đông đi, đừng nghĩ đến chuyện trở mình, vì ông không có cơ hội đâu. Ông không bao giờ có thể vượt qua được nhà họ Diệp chúng tôi, chỉ có thể ngửa mặt lên mà nhìn thôi, hiểu chưa hả? Còn nhà họ Diệp ở Hà Đông nữa, tôi nhổ vào!” Hắn vẫy tay nói: “Đánh chết lão cho tao, để lão biết mình là cái dạng gì, còn hai con đàn bà này thì lôi lên xe muốn chơi kiểu gì thì chơi!”
Mấy tên vệ sĩ cùng đáp lời, chúng bật cười ha hả, kéo Diệp Băng Bồng và Đường Thiền lên xe.
Diệp Băng bồng hét lơn lên: “Anh rể!”
Diệp Nguyên Phi bật cười nói: “Gọi anh rể á, mày có gọi bố mày cũng vô dụng thôi!”
Vù!
Đột nhiên một tiếng rít chói tai vang lên từ một phía cách đó không xa, khẽ lướt qua tay của tên vệ sĩ đang lôi kéo Diệp Băng Bồng, cứa đứt cổ tay gã, máu tươi phun tung tóe. Tên vệ sĩ đó sợ đến mức hét lớn lên, bịt cổ tay gào thét: “Tay tôi đứt rồi, tay tôi đứt rồi!”
Mấy tên vệ sĩ ở bên cạnh vội vàng buông tay, cùng né sang bên cạnh.
La Thuần đi từ phía xa đến, phi đao không ngừng múa lượn trên đầu ngón tay anh, như thể sẽ bắn ra bất cứ lúc nào.
“Mày là ai? Dám đánh vệ sĩ của tao bị thương?”
Diệp Nguyên Phi quan sát La Thuần, nhưng ánh mắt hắn lại hướng về phía Diệp Băng Dung nhiều hơn.
La Thuần khẽ giơ phi đao lên, ngắm chuẩn xác vào hai tên vệ sĩ đang giữ người Diệp Thái. Hai tên đó sợ tới mức hét lớn, quay người bỏ chạy. Diệp Thái chầm chậm đứng từ dưới đất dậy, lùi sang bên cạnh, ông biết một khi con rể mình đến thì không còn chuyện của mình nữa.
“Lúc nãy, anh dùng tay nào đánh bố vợ tôi?” La Thuần đứng cách trước mặt Diệp Nguyên Phi mười mét, lạnh lùng nhìn hắn chằm chằm.
Diệp Nguyên Phi cười điên cuồng nói: “Mẹ kiếp, chúng mày đều là một lũ ngu à? Có biết ông mày là ai không? Có biết nhà họ Diệp ở thủ đô có địa vị thế nào không?”
La Thuần hờ hững nói: “Nếu đã không chịu nói, vậy thì tôi sẽ lấy hai tay của anh!”
Diệp Nguyên Phi khinh bỉ nói: “Mày tưởng mình là ai? Muốn lấy tay của tao thì kiếp sau cố mà đầu thai cho tốt đi!”
Vèo!
Lại một âm thanh chói tai vang lên, một tia sáng màu vàng như tia laser xuyên qua cổ tay Diệp Nguyên Phi trong màn đêm. Người đàn ông trung tuổi chột mắt biến sắc mặt, còn chưa kịp ra tay thì phi đao đã cứa đứt một tay của Diệp Nguyên Phi.
Diệp Nguyên Phi nhìn bàn tay đứt rời dưới mặt đất, sắc mặt trắng bệch, một lúc sau mới thấy đau đớn, hắn bịt cổ tay gào lên thảm thiết: “Gϊếŧ nó, gϊếŧ nó cho tao!”
Nhưng người đàn ông trung tuổi chột mắt không động thủ, mà trầm giọng cất tiếng hỏi: “Cậu rốt cuộc là ai?”
Tông Sư Thiên Cảnh nổi tiếng trên đời này chỉ đếm trên đầu ngón tay, cơ bản ông ta đều biết cả. Nhưng người thanh niên này đã là Đại Tông Sư Thiên Cảnh đỉnh cấp, mà ông ta lại chưa từng gặp bao giờ.
“Vẫn còn một tay nữa!” La Thuần không trả lời, trên tay lại xuất hiện một phi đao.
“Tha cho người được thì nên tha, cậu định tuyên chiến với nhà họ Diệp sao?” Người đàn ông trung tuổi chột mắt quát lên một tiếng, chắn trước mặt Diệp Nguyên Phi, không có gió mà quần áo ông ta vẫn bay, khí thế đã đạt đến đỉnh cấp.
Vèo!
Phi đao vạch một đường màu vàng thuần thục trong không trung, bắn thẳng về phía tim của người đàn ông trung tuổi chột mắt, ông ta vội chắn hai tay trước người, vận công chống lại, nhưng phi đao thật sự quá nhanh, thoắt cái đã xuyên thủng hai bàn tay của ông ta.
Vào lúc then chốt, ông ta giơ tay lên, phi đao bay lệch hướng, đâm xuyên qua bả vai ông ta, cắm lên cửa kính xe ở phía sau.
Đó chỉ là một cây phi đao bình thường, nhưng vào tay La Thuần, nó đã có uy lực còn mạnh hơn cả đạn súng.
Sắc mặt của người đàn ông chột mắt tái nhợt, ông ta lùi lại vài bước, bả vai đã bị thương, không còn sức ra tay tiếp nữa.
Sắc mặt Diệp Nguyên Phi càng thêm khó coi, hắn nghiến răng nói: “Mày sẽ phải hối hận, mày cứa đứt tay tao, nhà họ Diệp sẽ không tha cho mày đâu, tao sẽ gϊếŧ sạch hết cả nhà lũ chúng mày!”
Trên tay La Thuần lại xuất hiện thêm một cây phi đao nữa, anh điềm nhiên cười nói: “Tôi giữ lại cái mạng cho anh, về bảo với nhà họ Diệp ở thủ đô, từ nay về sau trên đời này chỉ có một nhà họ Diệp thôi, đó chính là nhà họ Diệp ở Hà Đông!”
“Ngông cuồng… a!” Diệp Nguyên Phi lại kêu lên một tiếng thảm thiết, một bàn tay khác của hắn cũng bị cứa đứt.
Người đàn ông trung tuổi chột mắt bất chấp vết thương trên người mình, nhặt bàn tay đứt lìa trên mặt đất lên, quát: “Mau đỡ thiếu gia lên xe!”
Mấy tên vệ sĩ đó vội vàng tiến lên ba chân bốn cẳng bê Diệp Nguyên Phi lên xe rời đi, chỉ còn cô nữ sinh xinh đẹp buộc tóc đuôi ngựa ở lại. Bấy giờ La Thuần mới phát hiện cô ấy chính là Ngải Vũ Phi, nên anh khẽ gật đầu nói: “Cùng vào trong ăn chút đồ gì đó nhé?”
Ngải Vũ Phi vội lắc đầu, đỏ mắt nói: “Tôi phải về rồi, cảm ơn anh!” Trước khi đi, cô ấy lại liếc nhìn Diệp Băng Dung ở bên cạnh La Thuần, sau đó mới vội vội vàng vàng bỏ đi.
Diệp Băng Bồng nghi hoặc hỏi: “Hai người quen nhau à? Sao cô ấy lại cảm ơn anh?”
La Thuần đáp: “Chắc là người nhà cô ấy muốn leo lên cái cây to nhà họ Diệp này, nên đưa cô ấy cho Diệp Nguyên Phi. Nếu hôm nay không có anh, chắc chắn cô ấy sẽ trở thành trò chơi của Diệp Nguyên Phi, nên cô ấy mới cảm ơn anh.”
Diệp Băng Bồng thở dài nói: “May mà bố mình không phải người như vậy.”
Diệp Thái hừ nói: “Con cứ thử không nghe lời đi, xem bố có tống con ra ngoài gả cho người ta không.”
“Con nghe lời mà! Bố bị hắn đánh có sao không, hay đến bệnh viện kiểm tra đi!” Diệp Băng Bồng lập tức biến thành một cô gái ngoan, ôm lấy cánh tay của Diệp Thái quan tâm hỏi han.”
Diệp Thái xua tay đáp: “Bố con da dày thịt béo, không sao đâu, vào trong ăn cơm thôi.”
Cả nhà họ đi vào nhà hàng, Diệp Băng Dung kéo tay La Thuần, ngoảnh lại nhìn bóng dáng đã dần khuất dạng của Ngải Vũ Phi, cô khẽ giọng hỏi: “Hình như cô nhóc này thích anh đấy.”
“Em đừng nói linh tinh!” La Thuần khẽ nhéo vòng eo nhỏ nhắn của cô.
“Thật mà, trực giác của em không sai đâu…”
Mấy người họ đi vào phòng bao, ông chủ nhà hàng đích thân ra tiếp đãi, sắp xếp người mang đồ ăn lên.
Diệp Băng Bồng hiếu kỳ hỏi: “Bố mẹ, rốt cuộc nhà mình có quan hệ gì với nhà họ Diệp ở thủ đô vậy?”
Diệp Thái và Đường Thiền lập tức rơi vào trầm mặc, một lúc lâu sau, Diệp Thái thở dài nói: “Tiểu Thuần có tiền đồ như vậy, cũng nên để các con biết rồi. Thật ra, bố vốn tên là Diệp Lập Thái. Năm xưa, ông bà nội của các con chính là người nhà họ Diệp ở thủ đô. Do có tài năng xuất chúng, nên được mọi người đề cử lên làm chủ của nhà họ Diệp. Ông bà có thể coi là nhân vật máu mặt ở cả cái đất nước này, vô cùng oai phong. Sau này, bố đi lính, không ngờ sau khi trở về thì vật còn người mất. Ông bà nội các con vào tù vì tội danh đút lót tham nhũng, sau đó lần lượt lâm bệnh mà mất ở trong tù ngục và trở thành nỗi ô nhục của nhà họ Diệp. Bố cũng bị đuổi ra khỏi nhà, nên mới đến đây lập nghiệp.”
Thấy sắc mặt tức giận bất bình của bố mình, Diệp Băng Dung biết chuyện không hề đơn giản như vậy.
Diệp Thái uống ba ly rượu, sau đó đặt chiếc ly xuống bàn cộp một tiếng, ông nghiến răng nghiến lợi nói: “Sau này bố mới tra ra, tất cả mọi chuyện đều là âm mưu của Diệp Lập Thiên, chủ nhà họ Diệp bây giờ. Để chiếm đoạt quyền làm chủ nhà họ Diệp, ông ta đã đưa chú thím ruột của mình vào tù, còn cho người đầu độc chết hai người họ, rồi ngụy tạo thành bị bệnh mà chết!”