Bậc Thầy Chia Tay

Chương 38: Ở rể

Chương 38 – Ở rể

Nhờ Lý Tuyền khuyên nhủ, cô gái kia đã chịu vào phòng tắm để tắm rửa, còn ông cụ vẫn tức giận với chúng tôi nên ngồi ở đầu còn lại của ghế bành, không muốn nói chuyện.

“Uy Tử, cậu đi kiếm ít đồ ăn về đây đi, để họ nghỉ ngơi cho khỏe đã.”

Tôi biết bây giờ là tình thế cấp bách, nếu họ chịu làm chứng càng sớm thì phần thắng của chúng tôi càng nhiều, nhưng tôi không muốn ép buộc đối phương.

Họ cũng là những người vô tội, không có nghĩa vụ phải hi sinh vì ai.

“Ông ơi, ông cũng không muốn Nhân Nhân cứ thế này mãi đúng không ạ. Cháu biết ông oán hận chúng cháu, nhưng bây giờ, nếu không giải quyết chuyện này đến nơi đến chốn thì Nhân Nhân sẽ hoàn toàn vứt bỏ chính bản thân luôn.”

Thấy Nhân Nhân không có ở đây, Lý Tuyền nắm bắt cơ hội này để khuyên ông cụ.

Nhưng ông cụ không chịu để ý tới chị ấy: “Tóm lại, đợi Nhân Nhân ra rồi tôi sẽ đưa nó đi.”

“Nào nào nào, chị Tuyền.” Đúng vào lúc này, Uy Tử ở bên cạnh tôi đột nhiên gọi Lý Tuyền.

“Cậu làm cái gì thế?” Tôi sững người, Lý Tuyền đang làm việc của chị ấy, cậu ấy hô hào cái gì.

“Ha, em nghĩ ra một chiêu rất hay.” Uy Tử nháy mắt với tôi, sau đó cứ thế lôi Lý Tuyền qua một bên.

Chậc, chiêu gì hay mà phải nói sau lưng tôi thế!

Thôi vậy, rảnh đâu mà quan tâm tới Uy Tử. Tôi đang định tiến về phía ông cụ, xin lỗi rồi khuyên nhủ thêm thì cửa phòng tắm đột ngột bật mở, trong làn hơi nước, một cô gái bước ra.

Là Nhân Nhân, cô bé mặc áo choàng tắm quá khổ so với thân mình, gương mặt thanh tú vốn có bỗng chốc lộ ra khi lau sạch lớp son phấn lòe loẹt.

Nhìn thấy tôi, cô bé cũng sững sờ, “Chào anh, có thể gọi chị Lý Tuyền giúp em được không ạ?”

Tôi gật gật đầu, không dám nhìn ngắm quá nhiều, quay đầu gọi Lý Tuyền thì thấy chị ấy tách ra khỏi Uy Tử, sắc mặt rất khó coi.

Cái thằng Uy Tử này nói gì thế, xem ra lại đắc tội Lý Tuyền rồi.

“Á!” Một tiếng hô vang lên sau lưng, tôi chưa kịp quay người lại đã thấy một tấm thân mềm mại đè lên người mình, may mà tôi cao lớn, dù bị va phải nhưng vẫn đứng vững, không ngã sấp mặt xuống.

“Xin lỗi anh, em, em trượt chân.” Cô bé Nhân Nhân kia đang lúng túng tránh khỏi cơ thể tôi.

Tôi chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, dù gì mình cũng làm điều không phải với cô gái nhà người ta; không kể đến việc đυ.ng một cái, dù đánh tôi một trận thì đó cũng là chuyện nên làm.

“Em đi theo chị, trong phòng chị có quần áo vừa với em.”

Lý Tuyền bước tới dẫn Nhân Nhân đi, tôi bước về phía Uy Tử, cảm thấy hơi buồn bực.

“Cậu nói gì mà để chị ấy tức giận thế?”

Uy Tử gãi gãi đầu: “Anh thấy đấy, con gái nhà người ta không dưng bị vấy bẩn, ông lão cũng đang tức giận, em mới nghĩ anh ngời ngời nhân cách như vậy, chi bằng anh đồng ý làm cháu rể của ông lão, chắc chắn ông ấy sẽ giúp chúng ta làm chứng, chẳng phải xong chuyện rồi ư!”

Chậc, cái thằng bán bạn cầu vinh này!

“Sao tự cậu không đi làm cháu rể của ông ấy đi, hả?” Tôi vỗ vào đầu Uy Tử, cậu ấy đau đớn, nổi cáu, đang định gào lên thì tôi đã bịt miệng cậu ấy lại.

Lý Tuyền dẫn Nhân Nhân bước ra, cô ấy thay một chiếc áo sơ mi, quay về với hình ảnh nho nhã trong tấm ảnh kia.

“Nhân Nhân! Nhân Nhân, cháu thấy đỡ hơn chưa? Chúng ta đi thôi! Chúng ta về nhà.” Ông lão vừa thấy Nhân Nhân bước ra đã trở nên kích động, lập tức nắm lấy bàn tay cô ấy.

Nhân Nhân bật khóc: “Ông nội ơi, cháu xin lỗi, là do Nhân Nhân không tốt!”

Những lời Lý Tuyền nói ít nhiều gì vẫn lay động được Nhân Nhân, dù sao cô bé cũng không còn giống cái xác di động như lúc trước nữa.

Hai ông cháu ôm nhau khóc rất lâu, cuối cùng cũng bình tĩnh lại.

Tôi kể sơ lược về tình hình, sau đó báo với ông lão và Nhân Nhân về nhiệm vụ của họ.

“Nhân Nhân, chắc em cũng biết rất rõ thủ đoạn của ông chủ kia tàn nhẫn cỡ nào, bây giờ chúng ta đã biết được thông tin ông ta bán thuốc phiện, ông ta tuyệt đối sẽ không buông tha nếu bắt được chúng ta.”

Nhân Nhân gật đầu: “Cho nên lần này chúng ta nhất định phải lật đổ ông ta. Trước đó các anh, các chị đã phủ định bài viết của em, bây giờ cho dù mọi người ngay lập tức tuyên bố trên mạng rằng mình bị ép buộc, quần chúng cũng không tin đâu.”

“Cho nên, Nhân Nhân, chúng tôi cần công khai những tấm ảnh của em, phối hợp với lời nói từ phía em, như thế sẽ có sức thuyết phục hơn.”

Tôi vừa nói xong, ông lão đã cuống quýt lên, “Sao có thể làm thế được, công khai những tấm ảnh kia thì Nhân Nhân nhà tôi còn nhìn mặt ai được nữa?”

Tôi cũng đã nghĩ tới chuyện ấy, nhưng không thể không làm vậy trong tình hình này. Đương nhiên tôi cũng có thể học theo Nhϊếp Huy, cưỡng ép hai người họ nhưng tôi không làm thế được, cũng sẽ không làm như thế.

“Được rồi, em đồng ý! Các anh các chị cứ dùng đi, chỉ cần có thể lật đổ được người đó, em làm thế nào cũng được.”

Trên gương mặt Nhân Nhân là vẻ bình tĩnh hiếm có, ánh mắt của cô không còn vẻ ngây thơ thuần khiết như ban đầu. Bao nhiêu thứ cảm xúc phức tạp đan xen trong đó khiến người ta nhìn vào mà thương xót.

“Nhân Nhân!”

“Ông nội, cháu không sao đâu.” Nhân Nhân mỉm cười, cô bé còn an ủi ông nội mình.

“Ông nội cũng không muốn đám người xấu xa đó cứ sống mãi đúng không, chúng ta phải gϊếŧ chúng.”

Nhân Nhân bình tĩnh nói, ông lão đưa mắt nhìn cô, sau đó nhắm mắt lại với vẻ đau khổ, “Nhân Nhân, ông nội nghe lời cháu hết!”

Hít sâu một hơi, bảo Lý Tuyền dẫn hai ông cháu xuống tầng, tôi và Uy Tử bắt đầu làm việc.

“Uy Tử, lần này…”

“Anh Địch, anh không cần nói nữa, em hiểu rồi, em tập hợp ảnh và video ngay đây.”

Có sự giúp đỡ của ông lão và Nhân Nhân, mọi việc tiến triển rất nhanh: “Án cưỡng chế phá dỡ và di dời có tiến triển mới, tình tiết vụ buôn bán thuốc phiện lại chuyển biến?”

Có đống ảnh của Nhân Nhân làm chứng, lần này gợi dậy được làn sóng dư luận lớn hơn, thậm chí có cả bên công an vào cuộc.

Thế nhưng, lực lượng công an bên này có phải là người của Lưu Trường Xuân hay không thì không ai biết được.

Trong hai ngày, toàn bộ các xưởng gang thép trải dài theo một dải Thành Nam bị chỉnh đốn, lý do mà bên cảnh sát đưa ra là ô nhiễm chất thải quá nghiêm trọng, không hề nhắc đến chuyện sản xuất và buôn bán thuốc phiện.

Mức độ này hiển nhiên không đủ, chắc chắn bí thư Lưu Trường Xuân đã giở trò quỷ trong vụ này rồi.

Vậy thì, chỉ còn thiếu một đòn đánh sau cùng thôi.

“Tổng giám đốc Ân, cô có tay trong ở bên đó không?” Buổi tối, thấy Ân Cầm chưa về, tôi đành gọi điện thoại cho cô ta.

Ân Cầm sững người: “Tay trong gì cơ?”

“Lưu Trường Xuân ra tay rồi, chúng tôi cần người trong cục cảnh sát giúp một chút.”

Ân Cầm im lặng hồi lâu không nói gì, tôi tưởng cô ta định từ chối, đang định kiếm cớ bận việc để cúp máy, cô ta lại đột ngột cất lời.

“Tôi suy nghĩ đã, trước sáng mai sẽ trả lời anh.” Cuộc gọi bị cúp ngang.

Không lấy được câu trả lời chính xác, tôi đành tiếp tục đăng bài viết trên các trang mạng.

Tuy rằng bây giờ trên các trang mạng đều thảo luận rất ầm ĩ, bên cảnh sát cũng đang điều tra công ty của Nhϊếp Huy nhưng chẳng qua chỉ như gãi ngứa ngoài da thôi, không thể động tới gân cốt, phương hướng chủ yếu dừng ở chuyện sự việc của Nhân Nhân là thật hay giả, đã có ý đồ che đậy chuyện Nhϊếp Huy buôn thuốc phiện rồi.

Tưởng rằng mình phải đợi Ân Cầm rất lâu, tôi dặn Uy Tử ngủ trước, đúng lúc này thì Lý Tuyền bước ra.

Vết thương của chị ấy hồi phục rất nhanh, bây giờ không cần ai dìu đỡ cũng có thể tự hoạt động.

“À ừm, Nhân Nhân thế nào rồi?” Trong lòng tôi cứ thấy áy náy mãi với cô gái ấy, tuy rằng không phải vì tôi, nhưng tôi không tránh được liên lụy.

Lý Tuyền liếc nhìn tôi: “Muốn làm rể nhà người ta thật à?”

Chậc, chỉ tại cái miệng của Uy Tử!

“Không, chỉ lo em ấy không bình tĩnh lại được.” Tôi vỗ vỗ vị trí bên cạnh, bảo Lý Tuyền ngồi xuống rồi nói.

Đợi chị ấy ngồi xuống, tôi đột nhiên nhớ ra, chuyện của bố mẹ Lý Tuyền mà lúc trước chị từng kể, rốt cuộc là thật hay giả nhỉ.

Muốn hỏi lắm, nhưng ngó thấy gương mặt lạnh tanh kia, tôi lại không đủ dũng cảm lên tiếng.

————————-