Bậc Thầy Chia Tay

Chương 20: Vạch trần

Chương 20 – Vạch trần

Vốn dĩ đã chuẩn bị tinh thần bị thằng nhóc gian trá này đòi giá cao, không ngờ cậu ta cũng không mở được.

“Anh Địch à, không phải em không muốn giúp anh mà là khóa của ổ USB này quá cao cấp. Nói thẳng ra khóa của nó sánh ngang với ổ khóa trên thiết bị điện tử mà lúc trước em với Bành Uy còn trong quân đội. Em thật sự không mở được.”

Được rồi, mất công đi một chuyến. Tôi bỏ USB vào túi, cùng Bành Uy đi trên phố đi bộ.

“Anh Địch, không mở được thì thôi vậy. Cùng lắm thì làm xong vụ một trăm vạn lần này chúng ta rút lui, chuyển đến một nơi xa xem ai tìm được.”

Không nói đến một trăm vạn thì tôi cũng quên mất. “Nếu không phải vì chuyện USB thì tối qua tôi đã lấy được một trăm vạn rồi.”

Dù sao cũng đang ở ngoài đường, sợ bị người khác theo dõi, tôi nhỏ giọng nói chuyện.

Bành Uy không nhịn được gào lên: “Sao vậy, đồ ăn đến miệng rồi còn rơi?”

“Hét cái gì!” Tôi bịt miệng cậu ấy kéo sang một bên.

“Tôi nói cho cậu biết, không giải quyết chuyện USB thì sớm muộn gì chúng ta cũng gặp phiền phức lớn hơn nữa. Cậu phụ trách việc tìm người mở USB, tôi phụ trách chuyện một trăm vạn. Nếu không ổn thì chúng ta sẽ đến Maldives tìm chị Tuyền đang nghỉ mát.”

Nghe tôi nói đến chuyện nghỉ mát, mắt Bành Uy sáng lên: “Được đấy anh Địch, anh lo việc của mình đi, chuyện USB cứ giao cho em.”

Ngày hôm sau tôi đến công ty Hải Cầm.

Đến tầng 26, tầng làm việc của tổng giám đốc, tôi không thấy bóng dáng Na Na ở ngoài, trong lòng cảm thấy kì lạ. Chẳng lẽ Ân Cầm tức giận nên đuổi việc cô ta rồi.

“Chào Giám đốc Ân.” Vào phòng làm việc, tôi thấy Ân Cầm đang ngồi gõ máy tính. Cô ta thấy tôi liền tắt máy đi.

“Ừ, Na Na bị điều đến bộ phận quan hệ xã hội rồi, bây giờ cậu là trợ lí duy nhất của tôi. Không có người khác làm phiền, tôi tin là chúng ta ở cùng một chỗ càng thêm vui vẻ.”

Lời của Ân Cầm còn có hàm ý khác, thái độ với tôi cũng thân thiết hơn nhiều.

Hóa ra thái độ lạnh lùng lúc trước đều là cô ta giả vờ, cá đã cắn câu, trong lòng tôi vui vẻ cười với cô ta.

“Chỉ cần Giám đốc Ân vui là được, tôi nhất định sẽ vì Giám đốc Ân phục vụ hết sức mình.”

Đều là người thông minh, không cần phải nói quá rõ ràng. Ân Cầm dựa sát vào tôi, đưa cho tôi một tấm thẻ phòng.

“Tám giờ tối nay ở khách sạn Khải Việt.” Vừa dứt lời cô ta đã ra khỏi phòng làm việc.

Người phụ nữ này lại thiếu kiên nhẫn như vậy, mới một ngày không gặp đã hẹn tiếp? Nghĩ đến tiếng gọi “anh yêu à” đầy ngọt ngào của cô ta lúc nói chuyện điện thoại, trong lòng tôi rối loạn. Xem ra Vương Trăn nói đúng. Vợ cậu ta vẫn luôn làm bậy bên ngoài.

Nghĩ đến bữa tiệc thịnh soạn đêm nay, cũng sắp lấy được một trăm vạn, cả một ngày ở công ty tôi luôn cảm thấy lâng lâng, nhìn thấy Ân Cầm liền tưởng tượng đến đủ loại hình ảnh cô ta tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nằm dưới thân tôi.

Chuyện tốt đêm nay không thể lại bị phá hỏng nữa. Tôi cố ý đeo tai nghe, nếu có chuyện gì xày ra sẽ để cho Bành Uy chờ ngoài khách sạn đến xử lí.

Đợi làm xong chuyện, anh em chúng tôi sẽ chạy tới Maldives, không nhảy vào vũng nước đυ.c này nữa.

Cuối cùng cũng tan làm, dặn dò Bành Uy mấy câu tôi cầm tấm thẻ phòng đến khách sạn.

Mở cửa vào phòng, trong phòng tắm mơ hồ thấy có bóng người, là Ân Cầm đang tắm rửa.

Đúng là thích sạch sẽ, mỗi lần trước khi làm đều phải đi tắm, trong lòng tôi thầm mỉa mai nhưng thân dưới lại có chút cương lên.

“Đừng nóng vội, đợi lát nữa sẽ cho cô ăn no.” Tôi vừa nói vừa lắp camera, lắp trước sofa, trước giường, thậm chí trước cửa sổ cũng có.

Lần này tôi dốc hết vốn liếng, cho dù Ân Cầm muốn chơi kiểu gì tôi cũng lấy được video.

Ngồi trên sofa uống một ngụm rượu, tôi nghe thấy giọng Bành Uy nói trong tai nghe.

“Anh Địch giỏi quá, có thể giải quyết một tổng giám đốc nhẹ nhàng như vậy.”

Tôi bật cười, vừa nhìn phòng tắm vừa nhỏ giọng nói: “Đợi lát nữa cậu nhanh nhẹn chút, để cô ta phát hiện là chúng ta xong đời.”

“Được rồi, em đang đợi ở quán KFC ngoài khách sạn đây, nếu để em gặp được đám người dám động dao với anh lần trước, em sẽ giúp anh báo thù, tháo khớp bọn chúng xuống…”

Bành Uy còn đang chém gió, cửa phòng tắm từ từ mở ra. Ân Cầm còn trực tiếp hơn lần trước, chỉ mặc một chiếc váy ngủ xuyên thấu màu đen, những chỗ nên che đều không được che, khiến người ta đui mù con mắt.

“Mẹ…kiếp…” Giọng Bành Uy trong tai nghe như là nghẹn đến nội thương, cũng không biết cậu ấy ở KFC có chảy máu mũi không.

“Cậu cũng tắm đi, tôi sẽ chờ.” Ân Cầm cười dịu dàng, giấu người vào trong chăn.

Phải nắm chắc thời gian, tôi lao vào phòng tắm, cầm lấy vòi hoa sen rưới lên người để bình tĩnh lại, chuyện chính quan trọng hơn.

Tất nhiên là tôi cố tình tránh vị trí lỗ tai, thứ bên trong nói là chống thấm nước nhưng thực tế thì tôi không biết.

Mỗi giây mỗi phút đều là dày vò, chỉ lo chuyện tốt đột nhiên bị phá hỏng. Tôi nhanh chóng lau nước trên người rồi khoác áo tắm, cũng tháo kính ra. Như vậy, Bành Uy chỉ có thể nghe thấy tiếng chứ không nhìn thấy hình.

“Anh Địch, anh có thể đeo kính làʍ t̠ìиɦ với cô ta mà, từ trước tới nay em chưa từng thấy dáng vẻ trên giường của người phụ nữ xinh đẹp như vậy.”

Giọng nói bỉ ổi của Bành Uy truyền vào tai tôi, dáng vẻ cậu ấy với hai mắt tỏa sáng, mặt bóng dầu chợt hiện lên trong đầu tôi.

Mặc kệ cậu ấy, Ân Cầm cũng không phải người xấu xa gì, ít nhất tôi cũng phải giữ quyền riêng tư cho ấy, không thể vì một trăm vạn mà làm quá mức.

Tôi nghĩ đến hăng say, vừa ra khỏi nhà tắm đã thấy Ân Cầm cởi bỏ bộ đồ ngủ màu đen, một bộ đồ liền thân màu trắng ngồi trên sofa cạnh giường.

Cô ta bắt chéo chân ngồi trên sofa, trong tay lắc lư ba cái camera mini.

Tôi không diễn kịch nổi nữa, chỉ cảm thấy vẻ mặt cứng ngắc, không nói lên lời.

“Sao thế, đồ tự mình gắn mà giờ không nhận ra à?”

Tôi xấu hổ mặc áo tắm nhưng lại thấy bản thân như đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ dưới cái nhìn sắc bén của Ân Cầm.

Sao Ân Cầm lại phát hiện ra, tôi vừa gắn vừa nhìn chằm chằm phòng tắm, hơn nữa vị trí cũng rất bí mật. Trong hộp thuốc, trong ổ khóa, trong bình hoa, tất cả đều bị cô ta tìm thấy?

Không hợp lí, nhất định là tôi trúng bẫy.

Người tôi cứng đờ ngồi vào sofa đối diện Ân Cầm, trong lòng nhanh chóng suy nghĩ xem bản thân sai chỗ nào, nhưng nghĩ mãi cũng không biết lộ ra dấu vết ở đâu.

“Anh Địch, xong rồi, cá chạy mất rồi. Hay là em đến cứu anh nhé.”

Bây giờ tôi không dám nói chuyện với Bành Uy trước mặt Ân Cầm, mọi chuyện đã thành thế này, không bằng nói thẳng ra.

“Giám đốc Ân, chị muốn thế nào đây? Tôi cũng là cầm tiền thì làm việc thay người ta mà thôi.”

Ân Cầm cười cười, thấy tôi nói chuyện thì vứt camera sang một bên.

“Vậy sao? Cậu làm việc cho Vương Trăn, sao lại không thể làm việc cho tôi?”

“Xong rồi, xong rồi, ngay cả chuyện này mà cô ta cũng biết, anh Địch mau chạy đi.” Tiếng Bành Uy gào to trong tai nghe truyền đến.

Hóa ra ngày từ đầu Ân Cầm đã biết tôi vào công ty Hải Cầm để tiếp cận cô ta.

Nhưng nếu đã như vậy, sao cô ta còn phải diễn kịch cùng tôi?

————————-