Chương 400: Tranh luận trái ngược
Đợi khoảng hai tiếng đồng hồ vẫn không thấy tung tích của bà lão, anh đành lắc đầu bất lực, quay về phòng mình, định mai quay lại tìm.
Hôm sau trời vừa sáng, lúc Dương Hiên chuẩn bị ra ngoài, Trương Hạo đã đến trước cửa phòng, lạnh lùng nói: “Bà lão cậu gặp hôm qua đã chết rồi, từ hôm nay trở đi, không cần tìm bà ấy nữa”.
“Chết rồi? Không thể nào, hôm qua vẫn còn gặp bà ấy mà”, Dương Hiên không tin lắm.
“Bà ấy thực sự đã chết, là bị kẻ khác gϊếŧ chết, rốt cuộc là ai gϊếŧ, vì sao gϊếŧ bà ấy thực ra động não một chút là rõ, nơi này, chỉ có vài người biết rất rõ mọi chuyện ở trong sân”, lúc Trương Hạo nói, ông ta liếc nhìn Dương Hiên một cái.
Dương Hiên gật đầu, cảm thấy hơi đau lòng, bởi vì anh mà bà lão mất mạng.
“Sao bọn họ có thể nhẫn tâm như vậy, một bà lão lớn tuổi cũng gϊếŧ”, giọng nói Dương Hiên lạnh như băng.
“Rất có thể họ biết được nội dung cuộc nói chuyện giữa hai người nên mới ra tay”, Trương Hạo suy nghĩ một lát, đưa ra kết luận này.
“Không thể nào, lúc nói chuyện, tôi đã cẩn thận quan sát, xung quanh không có một ai mà”.
Về điều này Dương Hiên rất chắc chắn, bởi vì đã quan sát rất nhiều lần.
“Cậu đừng quên, đây là gia tộc Bắc Minh, camera có khắp nơi, hành động của cậu cũng nằm trong sự giám sát của camera, bọn họ có thể thông qua camera biết được cậu đang nói gì”, Trương Hạo chậm rãi nói.
Dương Hiêm trầm tư một hồi, chợt nhớ đến khi nói chuyện có một camera ở phía trên.
“Vậy nội dung cuộc nói chuyện của chúng ta đều bị bọn họ nghe hết rồi, chuyện chúng ta gặp mặt họ cũng biết? Còn cả chuyện tôi đi gặp Bắc Minh Hồi nữa”, anh chợt cảm thấy tất cả nhưng chuyện mình nỗ lực làm đều bị mình phá hủy.
“Cậu không cần căng thẳng quá, chỗ Bắc Minh Hồi không có camera. Lúc chúng ta gặp nhau, tôi đã chọn góc chết, bọn họ không thể thấy tôi, nhưng họ sẽ nhìn thấy cậu”, nghe thấy vậy, anh thở phào nhẹ nhõm.
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt, tôi định điều tra chuyện Bắc Minh Hồi bị oan, ông nói tôi nên bắt đầu từ đâu?”, Dương Hiên hỏi.
Trương Hạo bất giác run lên, suy nghĩ một lát rồi nói: “Có thể bắt đầu ra tay từ Bắc Minh Ninh và Bắc Minh Hồng, bọn họ luôn là hai cách tay đắc lực của Bắc Minh Ly, chắc chắn biết một vài chuyện lúc trước, rất có thể còn là đồng bọn của Bắc Minh Ly”.
Dương Hiên thấy phản ứng của ông ta thì rất tò mò, nghĩ một lát mới nói: “Tiền bối Trương Hạo, dưới tình huống bình thường, tôi không muốn hỏi đến chuyện này, nhưng đã đi tới bước này, mong ông nói hết tất cả mọi chuyện cho tôi biết”.
Trương Hạo ngẩn người, sau đó xoay người đi, cười nói: “Chuyện gì chứ?”
Dương Hiên mỉm cười, chậm rãi nói: “Biểu hiện gần đây của ông rất kì lạ, thường xuyên không ở bên cạnh tôi. Hơn nữa vô cùng quen thuộc nơi này, biết chỗ nào có camera, cũng biết nên đi đâu tìm tôi, nếu tôi đoán không sai, ông và gia tộc Bắc Minh có quan hệ không bình thường phải không?”
Trương Hạo nghe thấy vậy, nụ cười trên mặt lập tức cứng ngắc, suy nghĩ một lúc, lạnh lùng nói: “Mấy chuyện này cậu không cần biết, chỉ cần làm tốt chuyện nên làm là được”.
Dương Hiên chậm rãi bước đến bên cạnh ông ta, lạnh lùng nói: “Dù sao tôi cũng là bộ trưởng của Ngọa Long, ông chỉ là một hộ pháp mà thôi, có tư cách gì nói những lời này với tôi”.
Trương Hạo sững sờ, đây là lần đầu tiên ông ta thấy Dương Hiên nói chuyện như vậy với mình: “Nhóc con, cậu không sao chứ. Nói mấy lời này với tôi ở đây, không sợ tôi gϊếŧ cậu sao?”
Dương Hiên cười nhạt, nhìn chằm chằm vào mắt ông ta, nói: “Nói thật tôi không hề sợ, không phải vì tôi là bộ trưởng, mà là vì ông không dám”.
Trương Hạo tựa như nghe được một câu chuyện rất hài hước, ép mình không được cười, sau đó nói: “Tôi không dám? Sao cậu biết tôi không dám? Chẳng lẽ là vì Hình Minh sao? Tôi gϊếŧ cậu rồi cao chạy xa bay, anh ta sẽ không tìm được tôi”.
Dương Hiên lắc đầu: “Đương nhiên không phải, cho dù Hình Minh có thực lực đến thế nào, ông muốn lẩn trốn cũng không tìm ra được. Tôi nói là chuyện khác, nếu ông gϊếŧ tôi, đồng thời việc tôi phản kháng lại sẽ dẫn tới sự chú ý của gia tộc Bắc Minh, sau khi bọn họ biết được thân phận của ông, ông nghĩ họ sẽ không đối phó với ông sao?”
Trương Hạo nghe vậy, nét mặt hơi thay đổi, sau đó liền bật cười: “Cậu có muốn thử xem, ai là người chết trước không?”
Dương Hiên mỉm cười, không hề tỏ ra yếu thế: “Đương nhiên là được, nếu thân phận bộ trưởng Ngọa Long mà tôi ngụy trang che giấu bị bại lộ, bọn họ dám động đến tôi không?”
Trương Hạo sững sờ. Trong lòng hiểu rất rõ, lời Dương Hiên nói không hề sai.
Xung quanh chốc lát chìm vào yên lặng, hai người đều không nói gì, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, suy nghĩ những chuyện khác nhau.
Khoảng hơn mười phút sau, Trương Hạo nói: “Bộ trưởng cũ nói không sai, cậu là một nhân tài, không chỉ có thiên phú rất mạnh, đầu óc cũng rất lợi hại, dưới sự lãnh đạo của cậu, Ngọa Long rất có thể sẽ đứng trên đỉnh cao thế gian một lần nữa”.
Dương Hiên không nói gì, cũng không thấy vui khi nghe vậy, nhưng thân thể lại căng cứng, sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào.
“Đừng căng thẳng, tôi sẽ không làm cậu bị thương, vừa nãy là tôi sai, không nên nói như vậy với cậu”, sau khi dứt lời, Trương Hạo cung kính cúi đầu.
Dương Hiên lập tức đỡ ông ta dậy, cười nói: “Khi nãy giọng điệu của tôi cũng không được tốt, mong hộ pháp bỏ qua cho”.
Trương Hạo khẽ gật đầu, sau đó nói “Bắc Minh Ninh và Bắc Minh Hồng là hai điểm đột phá, chuyện này tôi không thể giúp, chỉ có thể dựa vào chính cậu. Câu hỏi cuối cùng ban nãy cậu hỏi tôi, khi thời cơ đến, tôi sẽ nói hết cho cậu biết”.
Dứt lời, bóng dáng ông ta biến mất trong chớp mắt.
Sau khi Dương Hiên thấy ông ta rời đi, anh hít một hơi thật sâu, sau lưng anh đã ướt đẫm, nếu Trương Hạo đột ngột ra tay, trong lòng anh lo lắng, liệu anh có thể cản nổi hay không.
Mặc dù không biết bí mật của Trương Hạo là gì, nhưng anh có cảm giác, Trương Hạo nhất định sẽ cho anh một niềm vui bất ngờ.
Buổi tối, Bắc Minh Ninh lặng lẽ đến phòng Dương Hiên, vội vàng nói: “Cậu làm cái quái gì vậy? Sao lại đi tìm hiểu chuyện quá khứ”.
Dương Hiên đã nghĩ ông ta đến là vì chuyện này, nên tìm câu trả lời thật tốt từ trước: “Để hiểu rõ về lịch sử gia tộc Bắc Minh hơn, có lợi cho sự lựa chọn trong tương lai của tôi. Tôi không muốn chọn nhầm đội ngũ, không chỉ bản thân không có được huấn luyện tốt nhất mà còn mang cả tính mạng mình ra đánh cược”.
Bắc Minh Ninh nghe thấy vậy, thì khẽ gật đầu. Tranh đấu gia tộc vô cùng tàn khốc, nếu không cẩn thận sẽ bị vướng vào.
Chương 400: Tranh luận trái ngược
Đợi khoảng hai tiếng đồng hồ vẫn không thấy tung tích của bà lão, anh đành lắc đầu bất lực, quay về phòng mình, định mai quay lại tìm.
Hôm sau trời vừa sáng, lúc Dương Hiên chuẩn bị ra ngoài, Trương Hạo đã đến trước cửa phòng, lạnh lùng nói: “Bà lão cậu gặp hôm qua đã chết rồi, từ hôm nay trở đi, không cần tìm bà ấy nữa”.
“Chết rồi? Không thể nào, hôm qua vẫn còn gặp bà ấy mà”, Dương Hiên không tin lắm.
“Bà ấy thực sự đã chết, là bị kẻ khác gϊếŧ chết, rốt cuộc là ai gϊếŧ, vì sao gϊếŧ bà ấy thực ra động não một chút là rõ, nơi này, chỉ có vài người biết rất rõ mọi chuyện ở trong sân”, lúc Trương Hạo nói, ông ta liếc nhìn Dương Hiên một cái.
Dương Hiên gật đầu, cảm thấy hơi đau lòng, bởi vì anh mà bà lão mất mạng.
“Sao bọn họ có thể nhẫn tâm như vậy, một bà lão lớn tuổi cũng gϊếŧ”, giọng nói Dương Hiên lạnh như băng.
“Rất có thể họ biết được nội dung cuộc nói chuyện giữa hai người nên mới ra tay”, Trương Hạo suy nghĩ một lát, đưa ra kết luận này.
“Không thể nào, lúc nói chuyện, tôi đã cẩn thận quan sát, xung quanh không có một ai mà”.
Về điều này Dương Hiên rất chắc chắn, bởi vì đã quan sát rất nhiều lần.
“Cậu đừng quên, đây là gia tộc Bắc Minh, camera có khắp nơi, hành động của cậu cũng nằm trong sự giám sát của camera, bọn họ có thể thông qua camera biết được cậu đang nói gì”, Trương Hạo chậm rãi nói.
Dương Hiêm trầm tư một hồi, chợt nhớ đến khi nói chuyện có một camera ở phía trên.
“Vậy nội dung cuộc nói chuyện của chúng ta đều bị bọn họ nghe hết rồi, chuyện chúng ta gặp mặt họ cũng biết? Còn cả chuyện tôi đi gặp Bắc Minh Hồi nữa”, anh chợt cảm thấy tất cả nhưng chuyện mình nỗ lực làm đều bị mình phá hủy.
“Cậu không cần căng thẳng quá, chỗ Bắc Minh Hồi không có camera. Lúc chúng ta gặp nhau, tôi đã chọn góc chết, bọn họ không thể thấy tôi, nhưng họ sẽ nhìn thấy cậu”, nghe thấy vậy, anh thở phào nhẹ nhõm.
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt, tôi định điều tra chuyện Bắc Minh Hồi bị oan, ông nói tôi nên bắt đầu từ đâu?”, Dương Hiên hỏi.
Trương Hạo bất giác run lên, suy nghĩ một lát rồi nói: “Có thể bắt đầu ra tay từ Bắc Minh Ninh và Bắc Minh Hồng, bọn họ luôn là hai cách tay đắc lực của Bắc Minh Ly, chắc chắn biết một vài chuyện lúc trước, rất có thể còn là đồng bọn của Bắc Minh Ly”.
Dương Hiên thấy phản ứng của ông ta thì rất tò mò, nghĩ một lát mới nói: “Tiền bối Trương Hạo, dưới tình huống bình thường, tôi không muốn hỏi đến chuyện này, nhưng đã đi tới bước này, mong ông nói hết tất cả mọi chuyện cho tôi biết”.
Trương Hạo ngẩn người, sau đó xoay người đi, cười nói: “Chuyện gì chứ?”
Dương Hiên mỉm cười, chậm rãi nói: “Biểu hiện gần đây của ông rất kì lạ, thường xuyên không ở bên cạnh tôi. Hơn nữa vô cùng quen thuộc nơi này, biết chỗ nào có camera, cũng biết nên đi đâu tìm tôi, nếu tôi đoán không sai, ông và gia tộc Bắc Minh có quan hệ không bình thường phải không?”
Trương Hạo nghe thấy vậy, nụ cười trên mặt lập tức cứng ngắc, suy nghĩ một lúc, lạnh lùng nói: “Mấy chuyện này cậu không cần biết, chỉ cần làm tốt chuyện nên làm là được”.
Dương Hiên chậm rãi bước đến bên cạnh ông ta, lạnh lùng nói: “Dù sao tôi cũng là bộ trưởng của Ngọa Long, ông chỉ là một hộ pháp mà thôi, có tư cách gì nói những lời này với tôi”.
Trương Hạo sững sờ, đây là lần đầu tiên ông ta thấy Dương Hiên nói chuyện như vậy với mình: “Nhóc con, cậu không sao chứ. Nói mấy lời này với tôi ở đây, không sợ tôi gϊếŧ cậu sao?”
Dương Hiên cười nhạt, nhìn chằm chằm vào mắt ông ta, nói: “Nói thật tôi không hề sợ, không phải vì tôi là bộ trưởng, mà là vì ông không dám”.
Trương Hạo tựa như nghe được một câu chuyện rất hài hước, ép mình không được cười, sau đó nói: “Tôi không dám? Sao cậu biết tôi không dám? Chẳng lẽ là vì Hình Minh sao? Tôi gϊếŧ cậu rồi cao chạy xa bay, anh ta sẽ không tìm được tôi”.
Dương Hiên lắc đầu: “Đương nhiên không phải, cho dù Hình Minh có thực lực đến thế nào, ông muốn lẩn trốn cũng không tìm ra được. Tôi nói là chuyện khác, nếu ông gϊếŧ tôi, đồng thời việc tôi phản kháng lại sẽ dẫn tới sự chú ý của gia tộc Bắc Minh, sau khi bọn họ biết được thân phận của ông, ông nghĩ họ sẽ không đối phó với ông sao?”
Trương Hạo nghe vậy, nét mặt hơi thay đổi, sau đó liền bật cười: “Cậu có muốn thử xem, ai là người chết trước không?”
Dương Hiên mỉm cười, không hề tỏ ra yếu thế: “Đương nhiên là được, nếu thân phận bộ trưởng Ngọa Long mà tôi ngụy trang che giấu bị bại lộ, bọn họ dám động đến tôi không?”
Trương Hạo sững sờ. Trong lòng hiểu rất rõ, lời Dương Hiên nói không hề sai.
Xung quanh chốc lát chìm vào yên lặng, hai người đều không nói gì, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, suy nghĩ những chuyện khác nhau.
Khoảng hơn mười phút sau, Trương Hạo nói: “Bộ trưởng cũ nói không sai, cậu là một nhân tài, không chỉ có thiên phú rất mạnh, đầu óc cũng rất lợi hại, dưới sự lãnh đạo của cậu, Ngọa Long rất có thể sẽ đứng trên đỉnh cao thế gian một lần nữa”.
Dương Hiên không nói gì, cũng không thấy vui khi nghe vậy, nhưng thân thể lại căng cứng, sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào.
“Đừng căng thẳng, tôi sẽ không làm cậu bị thương, vừa nãy là tôi sai, không nên nói như vậy với cậu”, sau khi dứt lời, Trương Hạo cung kính cúi đầu.
Dương Hiên lập tức đỡ ông ta dậy, cười nói: “Khi nãy giọng điệu của tôi cũng không được tốt, mong hộ pháp bỏ qua cho”.
Trương Hạo khẽ gật đầu, sau đó nói “Bắc Minh Ninh và Bắc Minh Hồng là hai điểm đột phá, chuyện này tôi không thể giúp, chỉ có thể dựa vào chính cậu. Câu hỏi cuối cùng ban nãy cậu hỏi tôi, khi thời cơ đến, tôi sẽ nói hết cho cậu biết”.
Dứt lời, bóng dáng ông ta biến mất trong chớp mắt.
Sau khi Dương Hiên thấy ông ta rời đi, anh hít một hơi thật sâu, sau lưng anh đã ướt đẫm, nếu Trương Hạo đột ngột ra tay, trong lòng anh lo lắng, liệu anh có thể cản nổi hay không.
Mặc dù không biết bí mật của Trương Hạo là gì, nhưng anh có cảm giác, Trương Hạo nhất định sẽ cho anh một niềm vui bất ngờ.
Buổi tối, Bắc Minh Ninh lặng lẽ đến phòng Dương Hiên, vội vàng nói: “Cậu làm cái quái gì vậy? Sao lại đi tìm hiểu chuyện quá khứ”.
Dương Hiên đã nghĩ ông ta đến là vì chuyện này, nên tìm câu trả lời thật tốt từ trước: “Để hiểu rõ về lịch sử gia tộc Bắc Minh hơn, có lợi cho sự lựa chọn trong tương lai của tôi. Tôi không muốn chọn nhầm đội ngũ, không chỉ bản thân không có được huấn luyện tốt nhất mà còn mang cả tính mạng mình ra đánh cược”.
Bắc Minh Ninh nghe thấy vậy, thì khẽ gật đầu. Tranh đấu gia tộc vô cùng tàn khốc, nếu không cẩn thận sẽ bị vướng vào.
————————-