Rể Quý Trở Về

Chương 380: Chưa nhận

Chương 380: Chưa nhận

“Mọi người chỉ cần tin tưởng tôi, cứ làm như vậy đi. Nếu không, thì hãy coi như nãy giờ tôi chưa nói gì. Mọi người hãy mang hết đồ theo và rời đi được rồi.” Hồ Mỹ nói xong, nhắm mắt lại, nếu cô ta đã không thể trả tiền lại được, vậy thì đành dùng cách này vậy.

Dương Hiên không dám và cũng sẽ không xử phạt mọi người, Ngọa Long còn cần người quản lý, nếu xử lý toàn bộ thì ai giúp anh quản lý đây.

Suy nghĩ này không chỉ một mình Hồ Mỹ nghĩ ra, mà rất nhiều người ngồi ở bên dưới cũng nghĩ tới điều này. Sau đó đứng lên nói: “Chỉ cần chúng ta giữ vững lập trường, chết cũng không nhận, bộ trưởng không còn cách nào với chúng ta. Cậu ta không thể bắt mọi người, bằng không thì ai sẽ quản lý Ngọa Long.”

Hồ Mỹ nghe vậy, bất đắc dĩ lắc đầu. Tiếp xúc với Dương Hiên trong thời gian dài như vậy, trong lòng cô ta rất rõ, anh là một người mềm nắn rắn buông. Ai dùng cách cứng rắn với anh thì khẳng định sẽ không có kết quả tốt.

Tuy nhiên cô ta cũng không có ý định nói những điều này ra, bởi vì trong lòng cô ta hiểu rõ, cho dù nói ra, cũng sẽ không có ai tin tưởng.

“Mọi người làm thế nào thì tùy, tôi không quan tâm nữa. Tôi vẫn giữ ý kiến như vậy, nếu mọi người không đồng lòng, ăn ngay nói thật, rất có thể sẽ bỏ mạng.” Nói xong, cô ta khoát tay áo, ý bảo bọn họ rời khỏi đó.

Những người này kính cẩn hành lễ, trong lòng thắc mắc rời đi.

Tình hình bên Hồ Nhất Phu cũng không khác Hồ Mỹ là mấy, trong phòng đông nghịt. Nhưng ông ta cũng không đưa ra ý kiến như Hồ Mỹ, mà giật dây để bọn họ đối đầu với Dương Hiên.

Ông ta rất muốn nhìn xem rốt cuộc Dương Hiên có bao nhiêu bản lĩnh và có năng lực quản lý hay không.

Thời gian trôi qua nhanh chóng, Dương Hiên đưa hai người Mị Nương và Vu Cấm đi lên phía trên đại điện, vẻ mặt nghiêm nghị nhìn những người ở phía dưới. Trong lòng anh hiểu rõ vì sao bọn họ lại có nét mặt như vậy, nhưng cũng không nói ra, anh biết hôm nay là một ngày không bình thường.

“Qua việc thống kê của mấy ngày nay, tài khoản của Ngọa Long đã có hơn mấy trăm tỷ, tổng giá trị cũng lên tới nghìn tỷ. Nhưng tôi chưa hài lòng lắm, vì số tiền mọi người tham ô còn nhiều hơn vậy, tôi hy vọng mọi người có thể cho tôi một lời giải thích.” Vẻ mặt Dương Hiên tuy bình thản, nhưng trong lòng đã hơi căng thẳng.

Mọi người trố mắt nhìn nhau, không một ai đứng lên nói gì. Sau một khoảng thời gian, có một người trung niên mặc áo màu xanh không nhẫn nhịn được nữa, lớn tiếng nói: “Bộ trưởng, anh có chứng cứ gì chứng minh chúng tôi tham nhũng không, nếu không có căn cứ xác thực thì đừng nói chúng tôi đã lấy tiền.”

Dương Hiên nghe vậy, đột nhiên nở nụ cười: “Tôi hiểu trong lòng mọi người nghĩ như thế nào, tôi cũng nói ra cho mọi người biết trong lòng tôi đang nghĩ gì. Chỉ có một con số, đó chính là hơn ba nghìn tỷ. Từ tài khoản của Ngọa Long, tôi biết, số tiền thiếu hụt không chỉ là ba nghìn tỷ.”

Những lời này vừa thốt ra, mọi người liền sửng sốt. Ba nghìn tỷ là một con số không hề nhỏ. Có rất nhiều người gom góp tiền của bản thân lại, mới được có một nghìn tỷ.

“Nếu mọi người không đưa tiền ra thì đừng trách tôi tàn nhẫn.” Dương Hiên vừa nói, vừa tỏa ra một đợt sát khí lạnh thấu xương.

“Bộ trưởng, anh như vậy không hay lắm, thực sự chúng tôi không lấy tiền, vì sao lại bắt chúng tôi bỏ tiền ra nữa.” Một người trong đó đứng lên, khẽ cười nói.

Dương Hiên lắc đầu, vung tay lên, ở bên cạnh xuất hiện hai người, cung kính nói: “Bộ trưởng.”

“Bắt hai người bọn họ lại, tịch thu toàn bộ tài sản của họ.” Những lời này của Dương Hiên khiến mọi người kinh hãi, thật không ngờ anh lại quả quyết như vậy.

Trong lòng vài người ở đây hiểu rõ rằng, tuyệt đối không thể để hai người kia bị bắt đi, nếu không chuyện sẽ thêm phiền phức. Một người khác lập tức đứng lên, cung kính nói: “Bộ trưởng, xin hãy suy nghĩ kỹ, bọn họ đều là trụ cột của Ngọa Long, sau khi bắt bọn họ, sẽ có nhiều việc khó xử lý.”

Dương Hiên khẽ cười, lạnh lùng nói: “Bắt người này lại, ngày hôm nay ai xin tha cho bọn họ, cứ bắt lại hết.”

Mọi người nghe vậy liền câm như hến, không ai dám hé răng nói lời nào.

Lúc ba người này bị đưa đi, miệng la lớn: “Bộ trưởng, không thể được, chúng tôi không tham nhũng, vì sao lại bắt chúng tôi.”

Dương Hiên căn bản không quan tâm những gì bọn họ nói, nhìn nét mặt của những người xung quanh, anh nói: “Đúng là có vài người không tham nhũng, nhưng không phải ba người bọn họ. Đừng tưởng là tôi không biết gì cả, chẳng qua là không muốn nói ra ở đây mà thôi.”

Nghe thấy vậy, mọi người bắt đầu suy ngẫm tiếp theo nên làm như thế nào. Sau một hồi, một người khác đứng lên, cung kính nói: “Đúng là tôi ăn chặn một ít tiền, nhưng đều dùng hết rồi, bây giờ tôi không kiếm đâu được nhiều tiền như vậy nữa.”

Dương Hiên không trả lời ngay, mà nhìn về phía người khác, tiếp tục nói: “Trong mọi người còn có ai giống vậy không?”

Có vài người bất đắc dĩ lắc đầu, cũng đứng lên theo: “Chúng tôi cũng như vậy.”

Dương Hiên khẽ gật đầu, tiếp tục nhìn bọn họ, nói tiếp: “Còn ai nữa không?”

Những người còn lại cũng không có ai đứng lên, không biết trong lòng đang nghĩ gì. Hồ Mỹ và Hồ Nhất Phu vẫn im lặng, bọn họ căn bản không hiểu rõ tính khí của Dương Hiên nên không dám tùy tiện đứng lên.

“Nói thật, tôi biết rõ tình hình của mọi người. Mấy người đứng lên thực sự không đưa tiền ra nổi, tôi cũng có thể hiểu, ai mà lại không có lúc điên cuồng chứ. Từ hôm nay trở đi, tiền lương của mọi người giảm một nửa, khi nào trả lại được số tiền đã thiếu, sẽ khôi phục lại tiền lương cho mọi người.”

Nghe vậy, bọn họ vui mừng ra mặt, đây là kết quả tốt nhất đối với bọn họ.

Có vài người đang ngồi thì thấy rất khó tin, không ngờ kết quả lại như vậy, bây giờ muốn đứng lên cũng đã muộn.

“Còn lại vài người chưa giao tiền đủ, tôi hy vọng mọi người có thể đưa ra lời giải thích hợp lý.” Dương Hiên nhìn những người còn lại, cười tủm tỉm nói.

“Bộ trưởng, chúng tôi đã trả tiền rồi.” Một người đứng lên nói.

Dương Hiên khẽ gật đầu: “Tôi biết anh, đúng là anh đã trả tiền rồi. Bây giờ anh có thể ngồi xuống, không còn việc của anh.”

Người này vô cùng vui mừng, vội vàng ngồi xuống, đồng thời trên mặt hơi thương xót. Anh ta phải trả tới mấy chục tỷ thì chuyện này mới yên ổn.

Một người khác cũng đứng lên nói như vậy, kết quả bị Dương Hiên bắt thẳng tay, anh lớn tiếng nói: “Tôi hiểu rất rõ, chuyện của mọi người. Nếu ai còn dám chơi trốn tìm với tôi ở đây thì gϊếŧ thẳng tay.”

Những lời này khiến cho một số người đang rục rịch ngóc đầu trở nên yên lặng, trong lòng tính toán trả lại tất cả số tiền.

“Nói thật ra, gϊếŧ mọi người cũng không có ảnh hưởng lớn tới Ngọa Long như mọi người tưởng tượng. Nghiêm trọng nhất cũng chỉ là việc quản lý hơi phiền phức, nhưng trong khoảng thời gian ngắn cũng có thể ổn định được. Nói rõ cho mọi người biết, chỉ cần tùy ý chọn vài thuộc hạ của mọi người, cũng có thể đảm nhiệm công việc rồi.” Những lời này của Dương Hiên, đã trút bỏ hoàn toàn khúc mắc trong lòng bọn họ.

————————-