Rể Quý Trở Về

Chương 327: Ꮆiết purin

Chương 327: Gϊếŧ Purin

Purin khẽ cười, đứng dậy đi tới nhà vệ sinh.

Dương Hiên nhìn thấy như vậy, biết đây là một cơ hội tốt, vội vàng dừng tay lại, đi vào nhà vệ sinh chờ sẳn ở đó. Quả nhiên, không đến ba phút, Purin chậm rãi đi vào. Bởi vì nguyên nhân là đi vệ sinh, cho nên vệ sĩ của hắn không vào theo, chỉ lẳng lặng canh ở ngoài cửa.

Dương Hiên trốn ở bên trong một gian phòng vệ sinh, chỉ cần hắn đi vào bất kỳ một phòng nào, thì anh sẽ lập tức ra tay.

Điều khiến cho anh thấy vô cùng kỳ lạ đó là Purin không đi vào một phòng nào cả, mà là giải quyết ở bồn đi tiểu luôn. Cảnh tượng này khiến cho Dương Hiên vô cùng ngạc nhiên, ra tay ở đó, sẽ rất dễ dàng khiến cho vệ sĩ ở bên ngoài chú ý đến.

Chuyện vô cùng cấp bách, nếu không ra tay, thì sẽ không còn cơ hội. Rơi vào bước đường cùng, anh thản nhiên đi từ bên trong phòng vệ sinh ra, liếc mắt nhìn Purin một cái, ánh mắt lộ rõ vẻ hung ác.

Purin bắt đầu hơi hoảng hốt, khi nhìn thấy Dương Hiên mặc đồng phục nhân viên phục vụ, thì mới trầm tĩnh lại. “Quản lý của các cậu không nói cho các cậu biết không được đến đây đi vệ sinh sao?”

Dương Hiên cuống quýt giải thích, “Thật là xin lỗi, thưa anh, bụng tôi hơi khó chịu, cồn cào hết cả lên, nên đến chỗ này để giải quyết.”

Purin vẫn không chịu bỏ qua, hắn nói tiếp, “Tôi phải nói chuyện này cho quản lý của các cậu, để anh ta ra sức trừng phạt cậu, bằng không thì cậu sẽ không biết đến tầm quan trọng của quy tắc.”

Dương Hiên giả vờ như thực sự rất sợ hãi, lập tức đi tới trước mặt Purin, vội vàng nói xin lỗi, “Thưa anh, xin đừng làm như vậy, tôi cũng là bất đắc dĩ mà.”

Lúc đầu Purin còn hơi hoảng sợ, nghe thấy những lời này của Dương Hiên, thì thả lỏng một chút, nhưng cũng không có ý nghĩ sẽ buông tha cho Dương Hiên.

Đúng lúc này, Dương Hiên đột nhiên ra tay, lấy con dao găm ra, đâm vào ngực của Purin.

Bởi vì khoảng cách thực sự là quá gần, mà tốc độ của Dương Hiên lại rất nhanh, Purin còn chưa kịp phản ứng, thì trái tim đã bị đâm xuyên thấu. “Mày… mày… mày vậy mà lại là sát thủ.”

Dương Hiên nở nụ cười, lạnh lùng nói, “Có người dùng tiền mua mạng của anh.”

Nói xong, Dương Hiên vội vàng giữ cơ thể của Purin, nhẹ nhàng đặt trên mặt đất, sau đó nhảy ra ngoài cửa sổ rời khỏi đó.

Anh cũng không trốn khỏi đây, mà tiếp tục giả làm nhân viên phục vụ. Sau khi làm được một nửa, thì đi vào văn phòng quản lý, nhỏ giọng nói, “Tôi không làm nữa, nhiều việc quá, khách cũng khó hầu hạ, căn bản là tôi làm không nổi.”

Quản lý gật đầu, dù sao thì yến tiệc lớn nhất đã xong, nhân viên cũng không cần phải sát sao như vậy, liền nói, “Chỉ làm một ngày hôm nay thì không có lương, cậu phải cân nhắc rõ ràng chứ?”

Dương Hiên gật đầu, bày tỏ chuyện này đã biết rõ.

“Vậy được thôi, bây giờ cậu có thể thu dọn đồ đạc rời đi, chỉ có điều tôi muốn lấy lại quần áo trên người cậu, sau này những người khác còn cần dùng.” Quản lý nói xong, liền chăm chú nhìn điện thoại.

Dương Hiên đến phòng thay đồ, để quần áo lại, vừa mới đi đến đại sảnh, đã nhìn thấy ở ngoài cửa nhà vệ sinh đứng đầy người. Madel nhìn thấy thi thể của Purin thì vẻ mặt vô cùng phẫn nộ.

Đúng lúc này, Huge đưa người theo sau đi thong dong qua đó, cười nói, “Người chết là ai vậy, hình như hơi quen.”

Thực ra hắn biết rõ người chết là Purin, có điều hắn đang muốn chọc tức Madel.

“Huge, thu lại vẻ mặt tiểu nhân đắc ý của cậu lại đi, chuyện này có phải là người của cậu làm không?” Madel phóng ánh mắt nhìn về phía Huge.

Huge bày ra vẻ mặt vô tội, “Sao có thể, sao có thể là tôi được chứ? Thuộc hạ của tôi vẫn luôn ở bên cạnh, chưa từng rời đi.”

Đúng lúc này, một người thuộc hạ đi tới bên cạnh Madel, nhỏ giọng nói mấy câu.

Madel đột nhiên tức giận, lớn tiếng nói, “Chắc chắn là Bando, vừa rồi có người nhìn thấy Bando và Purin có tranh chấp. Nhất định Bando không nuốt nổi cục tức này, trực tiếp ra tay. Các anh cũng biết, người có thể đến loại nhà vệ sinh này, đều là những nhân vậy có uy tín và danh dự, người bình thường căn bản không được vào.”

Huge nghe câu này xong cũng vô cùng tức giận, “Anh đừng ngậm máu phun người, tôi nói không làm thì chính là không làm.”

Trong lòng hắn biết rất rõ, Bando vẫn luôn ở bên cạnh, căn bản không có cơ hội ra tay.

“Huge, chuyện mấy ngày hôm trước chúng ta vẫn chưa tính sổ đâu, hôm nay cần phải tính toán rõ ràng.” Lúc này Madel thực sự rất tức giận, người chết là một trợ thủ đắc lực của hắn.

“Có bản lĩnh đấy, tôi sợ anh sao?” Huge không chút khiêm tốn, ở phía sau có vài người cao thủ, người của Madel căn bản không làm gì được hắn.

Ngay khi Madel chuẩn bị ra tay, thì thuộc hạ của hắn cản lại, “Thiếu gia, dù sao cũng không nên đánh nhau. Xung quanh có nhiều người nhìn như vậy, nếu đến tai trưởng lão, thì chắc chắn sẽ nảy sinh ấn tượng không tốt với anh.”

Madel nghe thấy vậy, đã kiềm chế cơn giận, nhanh chóng bình tĩnh lại. Hắn biết chuyện quan trọng nhất bây giờ là gì, tuyệt đối không thể vì chuyện nhỏ mà lỡ chuyện lớn được.

“Huge, hôm nay tôi sẽ không gây sự với cậu, chúng ta đi.” Nói xong, hắn bảo tên đàn em nâng thi thể của Purin lên, cùng nhau rời khỏi chỗ đó.

Walter thấy như vậy, cảm thấy rất đỗi vui mừng. Hắn biết chắc chắn là Dương Hiên đã ra tay.

Dương Hiên nhân cơ hội này, đi tới một con đường nhỏ bên cạnh biệt thự của Bando, lẳng lặng chờ đợi. Đây là con đường mà khi Bando trở về biệt thự nhất định phải đi qua, nếu hắn trở về, nhất định sẽ bước qua chỗ này.

Đợi một hai tiếng đồng hồ, mới thấy hai chiếc xe trên đường chậm rãi đi tới.

Dương Hiên đã đặt một tảng đá lớn ở giữa đường từ lâu, khiến cho xe không thể đi qua được.

Đoàn xe của Bando không thể không dừng lại, vệ sĩ bên trong chiếc xe phía trước xuống xe, chuẩn bị dọn sạch chướng ngại vật trên con đường. Đúng lúc này, một bóng đen xẹt qua, khi bọn chúng còn chưa kịp phản ứng đột nhiên ra tay, kết liễu tính mạng hai người.

Cảnh tượng này khiến cho Bando ở trong xe hoảng sợ, đây là điều mà hắn căn bản không có khả năng làm được.

Sau đó thấy một bóng người cường tráng đứng chắn ở phía trước xe của hắn, ngoắc tay với hắn, làm động tác kɧıêυ ҡɧí©ɧ.

Vệ sĩ ở bên người hắn lập tức ra khỏi xe, cẩn thận phòng bị đứng trước mặt Dương Hiên. Bando lúc này cũng đã xuống xe, hắn biết, bản thân cho dù không xuống xe, thì cũng không trốn khỏi trận chiến của số mệnh này.

“Anh là ai? Tôi với anh có ân oán gì sao?” Trong ấn tượng của hắn, chưa từng gặp người trước mắt này.

Dương Hiên mỉm cười, “Có thù hay không có thù cũng khó nói, tôi chỉ là một người cầm tiền của kẻ khác, giúp người ta trừ bỏ tai họa mà thôi.”

“Anh là sát thủ? Purin cũng là do anh gϊếŧ sao?” Đầu óc Bando không hề ngu dốt, điều đầu tiên nghĩ đến chính là cái chết của Purin.

“Không sai, kẻ ngốc đó đã bị tôi gϊếŧ. Có người bỏ ra một số tiền lớn, muốn mua mạng của hai người, tôi không cưỡng nổi sự hấp dẫn, nên nhận làm việc này.” Dương Hiên khẽ cười, nét mặt tỏ ra bất đắc dĩ.

“Có người muốn gϊếŧ bọn tôi?” Đối thủ của bọn họ cũng chỉ có hai người, một người là Walter, một người là Madel. Người của Madel đã chết, bây giờ lại qua đây gϊếŧ tôi, điều này chứng tỏ kẻ đứng sau chỉ có một.

“Anh là người mà Walter phái đến?”

Dương Hiên mỉm cười, không lắc đầu cũng không gật đầu. “Những điều này anh không cần phải biết, bây giờ nhiệm vụ của anh chỉ có một, đó là chết.”

————————-