Rể Quý Trở Về

Chương 304: Cởi bỏ nút thắt trong lòng

Chương 304: Cởi bỏ nút thắt trong lòng

“Mời nói.” Đường Hồng mời Dương Hiên qua một bên để tiếp tục nói chuyện.

“Rất đơn giản. Bắt đầu từ hôm nay, ông phải nghe lời của tôi, tôi muốn ông làm việc gì thì ông nhất định phải làm theo, cho dù muốn ông đi chết thì ông cũng phải tuân theo.” Trong giọng nói của Dương Hiên còn mang theo sự lạnh lùng.

Nếu Đường Hồng đồng ý thì đó chính là ông ta trực tiếp bán mình cho Dương Hiên, sau này sẽ không còn quyền tự do, quyền tự quyết định. Nếu không đồng ý, mà tiếp tục hoạt động như vậy thì ông ta sẽ phá sản, lúc này ông ta rất do dự không biết nên lựa chọn như thế nào.

Dương Hiên không vội, anh biết đây là một lựa chọn khó khăn.

Mười phút sau, Đường Hồng chật vật ngẩng đầu lên, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi đồng ý với điều kiện này của cậu, nhưng thời hạn là mười năm, mười năm sau tôi có quyền quyết định lựa chọn rời đi hoặc là tiếp tục ở lại làm việc cho cậu.”

Dương Hiên gật đầu: “Được, không thành vấn đề.”

Đường Hồng vui vẻ cười nói, mười năm này nhất định phải sống cho Dương Hiên, mười năm sau sẽ sống cho chính mình.

“Tôi sẽ đưa cho ông ba mươi triệu đô la Mỹ. Tôi chỉ có một yêu cầu, đó là hãy nhanh chóng phát triển nhà máy này. Nếu như có yêu cầu về phương diện nào thì cứ nói thẳng với tôi, tôi nhất định sẽ đáp ứng cho ông.” Dương Hiên nghĩ một lát, rồi đưa ra quyết định.

“Không thành vấn đề, khi nào thì tiền sẽ được chuyển đến?” Trong lòng Đường Hồng thầm phấn khích.

“Đưa tôi số tài khoản ngân hàng của ông, vài phút nữa tiền sẽ được chuyển vào.”

Nghe thấy vậy, Đường Hồng sửng sốt, vội vàng đưa số tài khoản cho Dương Hiên. Khi tiền được chuyển đến thì trong lòng ông ta mới hiểu, Dương Hiên tuyệt đối không phải là nhân vật đơn giản.

“Đúng rồi, tiện thể sắp xếp chỗ ở cho hai người chúng tôi, nếu như không có việc gì quan trọng thì không được phép quấy rầy.” Dương Hiên liếc nhìn xung quanh một vòng, rồi chậm rãi nói.

“Không thành vấn đề, tôi lập tức sắp xếp phòng tốt nhất cho các cậu.” Đường Hồng vừa muốn đi chuẩn bị thì bị Dương Hiên ngăn lại.

“Không cần, chúng tôi ở những phòng khác là được rồi, ông là chủ xưởng thì phòng tốt nhất phải để ông dùng.” Dương Hiên nói xong liền bước vào tòa nhà cao nhất trong nhà máy.

Ngay sau đó, Đường Hồng đưa bọn họ đến một gian phòng, trang trí bên trong không sang trọng lắm, nhưng các loại vật dụng cần thiết hàng ngày đều rất đầy đủ.

“Đây là căn phòng tốt nhất trong nhà máy của chúng tôi rồi, thường ngày đều để cho khách hàng sử dụng, đến cả tôi cũng không ở trong đó.” Đường Hồng nói đến đây, cảm thấy hơi xấu hổ.

Dương Hiên không từ chối, anh xua tay, “Ông ra ngoài đi, không cần phải phục vụ chúng tôi đâu, làm tốt công việc trong nhà máy chính là báo ơn lớn nhất đối với chúng tôi rồi.”

Đường Hồng gật đầu, hiểu được ẩn ý của Dương Hiên, ông ta lập tức xoay người rời đi.

Nhìn thấy ông ta rời đi, Tề Cấm liền hỏi: “Anh đang muốn làm gì? Để ông ta tự mình phát triển có tác dụng gì sao?”

Dương Hiên lắc đầu, đành nói: “Tôi cũng không biết có tác dụng gì, chỉ cần ông ta phát triển tốt thì mới có thể khống chế được một số thứ nhất định. Bắt đầu từ hôm nay, anh có trách nhiệm liên hệ với Điền Chấn để nắm bắt mọi thông tin của thành phố Trung Giang. Tôi liên lạc với Công Tôn Minh một chút, để anh ta nghĩ cách giúp đỡ Đường Hồng phát triển.”

Tề Cấm gật đầu, hiểu ý của Dương Hiên.

“Còn một chuyện nữa, để người của Ngọa Long trà trộn vào bên cạnh Đường Hồng, theo dõi ông ta từ giờ từng phút nếu như phát hiện có dấu hiệu nghịch phản, lập tức báo lại cho tôi.” Dương Hiên không hiểu con người Đường Hồng lắm, nhỡ đâu ông ta không phải là một người trung thành, thì lập tức loại bỏ ông ta, để một người khác thế vào công xưởng này.

Ngày hôm sau, Dương Hiên đến văn phòng của Đường Hồng, mỉm cười hỏi: “Tôi rất muốn biết là ai đang đối phó với ông và lí do tại sao lại đối phó ông?”

Nghe câu này Đường Hồng bất lực cười rồi nói: “Nói ra thì sợ cậu chê cười. Nếu như cậu đã hỏi thì tôi sẽ nói cho cậu biết. Người đang đối phó với chúng tôi là người của gia tộc Đông Phương, tên là Đông Phương Bác. Theo như tôi biết thì anh ta không phải là thành viên của gia tộc Đông Phương, mà là đệ tử của nhánh bên. Cho dù là một nhánh bên, thì một xí nghiệp nhỏ như tôi cũng rất khó để có thể đối phó lại.”

Dương Hiên gật đầu, trong mắt những người bình thường này, thì quả thực gia tộc Đông Phương quá lớn mạnh.

“Còn về phần nguyên nhân thì nói ra có chút xấu hổ, đó là vì một người phụ nữ. Trước đây tôi có một người bạn gái, trong một lần gặp gỡ tình cờ đã bị Đông Phương Bác nhìn thấy. Kể từ đó mỗi này đều quấy rối bạn gái tôi, khiến tôi rất tức giận và tìm đến anh ta nói rõ ràng, liền bị vệ sĩ của anh ta đánh đập cho một trận. Dù vậy, tôi cũng vẫn không bỏ cuộc, sau đó không lâu thì bạn gái tôi chia tay với tôi.”

Nói đến đây, trên mặt Đường Hồng nở nụ cười cay đắng.

“Nguyên nhân chia tay có lẽ cậu cũng có thể đoán ra được, tôi từng đi tìm cô ấy một lần, liền bị cô ấy và Đông Phương Bác sỉ nhục một trận, từ đó về sau bọn họ bắt đầu chèn ép tôi, chỉ cần là thứ của tôi thì bất luận chất lượng có tốt đến đâu, giá cả có thấp đến mấy thì cũng rất khó để bán ra thị trường.” Đường Hồng vô cùng khó chịu.

“Tôi hiểu rồi, hôm nay tôi sẽ ra ngoài với ông, giúp ông giải quyết chuyện riêng của ông, sau khi giải quyết xong, tôi hi vọng ông có thể toàn tâm toàn ý xây dựng phát triển công xưởng.” Dương Hiên trịnh trọng nói.

Đường Hồng đột nhiên bật cười, cho tới bây giờ ông ta vẫn chưa kết hôn, phần lớn nguyên nhân chính là do bạn gái cũ của ông ta.

Sau đó Dương Hiên đi theo Đường Hồng đến một khu biệt thự sang trọng, ông ta chỉ vào bên trong ngôi biệt thự nói: “Nơi đó chính là nơi mà bọn họ sống, cũng chính là nơi tôi bị đánh.”

Dương Hiên gật đầu, đeo mặt nạ, rồi nói: “Bắt đầu từ giờ, tôi chính là vệ sĩ của ông, ông muốn làm gì thì tôi nhất định sẽ giúp ông.”

Đường Hồng hơi bối rối, cười nói: “Hay là thôi bỏ đi, bọn họ đông người, chúng ta căn bản là không phải là đối thủ của họ. Nói thật, cậu có thể đến đây với tôi thì tôi cũng đã vui lắm rồi.”

Dương Hiên lắc đầu: “Ông đi vào đi, nút thắt này phải được cởi ra, nếu không ông mãi mãi không thể thoát ra được.”

Đường Hồng bắt đầu do dự, quay sang nhìn ánh mắt kiên định của Dương Hiên, sau đó nói: “Tôi biết rồi, bây giờ dẫn cậu đi vào. Nhiều năm như vậy không gặp, cũng không biết họ đã thay đổi như thế nào rồi.”

Sau đó bọn họ bước đến trước cánh cửa một biệt thự, Đường Hồng đứng ở trước cửa nhưng không hề có ý muốn gõ cửa.

Dương Hiên thấy vậy đang định giúp ông ta, thì bị Đường Hồng ngăn lại: “Hay là chúng ta đừng vào nữa.”

“Hôm nay nhất định phải vào.” Dương Hiên biết rõ, nếu như hôm nay ông ta không vào trong thì nút thắt trong lòng ông ta sẽ không bao giờ tháo gỡ được.

Trong cơn tuyệt vọng, ông ta đành phải đi đến trước cổng nhẹ nhàng bấm chuông.

Ngay sau đó, tiếng bước chân dồn dập truyền đến, khi mở cửa ra, người phụ nữ nhìn thấy hai người họ liền sửng sốt một lúc lâu, sau đó mới nói: “Đường Hồng, anh thật sự không biết xấu hổ, đã nhiều năm như vậy rồi còn đến đây tìm tôi làm gì?”

Khuôn mặt của người phụ nữ đầy vẻ khinh thường, quan trọng nhất, trên người cô ta ăn mặc rất mát mẻ gợi cảm, thấp thoáng một hình xăm hình hoa hồng.

Khi Dương Hiên nhìn thấy người phụ nữ này, thì biết ngay cô ta không phải là một người tốt đẹp gì.

————————-